Kết cục của hiểu lầm chính là, vừa trở về ký túc xá, tôi lập tức bị bạn cùng phòng nghiêm hình tra tấn.
“Nguyệt Nguyệt! Cậu và thầy Tạ từ lúc nào rồi!”
“May là tớ ở phía trước, bọn họ không thấy rõ mặt của cậu!”
Tôi lắc đầu lia lịa: “Tớ không phải… Tớ không có… Chỉ là thầy Từ nhờ tớ chăm sóc anh ấy thôi.”
Mặt cô ấy tràn đầy vẻ không tin:
“Thôi đi! Lúc ấy mắt thầy Tạ dính luôn trên người cậu rồi, cậu còn dám nói hai người không có gì à?”
Tôi tiếp tục lắc đầu.
Cô ấy càng kích động hơn:
“Cậu biết có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thầy Tạ không? Số lượng đủ xếp từ học viện của chúng ta dài đến sân thể dục đó!”
“Nhưng anh ấy chỉ cho cậu lại gần! Nếu cậu không xông lên, tớ khinh cậu đấy!”
Tôi xông…
Xông cái gì cơ?
Bình an tiễn Tạ Cảnh Chi khỏi bệnh viện, đối với tôi chính là ân huệ tốt nhất rồi.
Một tuần sau, cuối cùng Tạ Cảnh Chi cũng xuất viện.
Lúc tôi rời đi, thuận miệng hỏi bác sĩ một câu về tình trạng của Tạ Cảnh Chi.
Bác sĩ lắc đầu.
Trong lòng tôi cả kinh.
Ông ấy giải thích:
“Bệnh nhân giường 3 kia, rõ ràng dáng người cao lớn, truyền dịch hai ngày là được rồi, cậu ta kiên quyết nói mình rất không thoải mái, sống c.h.ế.t muốn nằm viện quan sát một tuần…”
“Một anh chàng đẹp trai như vậy, sao lại thích ở bệnh viện vậy chứ?”
Tôi nhìn bóng lưng bác sĩ vừa lắc đầu vừa rời đi.
Tôi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Tạ Cảnh Chi tự mình muốn nằm viện?
Anh nghĩ gì vậy?
Ở lại bệnh viện không thoải mái…
Chờ một chút, chẳng lẽ anh muốn chơi tôi à?
Chẳng lẽ là vì bị “chị tôi” chia tay nên muốn vạ lây?
Tuy bệnh viện gần trường học, nhưng mỗi ngày tôi đều đưa cơm cho anh, cũng không dễ dàng gì!
Càng nghĩ, tôi càng nghi ngờ.
Quyết định sau này không tham gia buổi tạ đàm của Tạ Cảnh Chi nữa.
Vừa hạ quyết tâm chưa được bao lâu, acc clone của tôi nhận được tin nhắn Tạ Cảnh Chi gửi tới.
[Bạn học Vãn Nguyệt, đến văn phòng của tôi một chuyến.]