Tôi nhẫn tâm chặn Tạ Cảnh Chi.
Trong nháy mắt đã cảm thấy trống trải.
Nhưng cung b.ắ.n rồi thì mũi tên sẽ không quay lại.
Như vậy, Tạ Cảnh Chi sẽ vĩnh viễn không biết rằng anh yêu đương với học sinh của mình.
Tôi cố gắng sinh hoạt như thường lệ.
Nhưng lúc bị chen ngang ở căn tin, hoặc là lúc được sắp xếp công việc phức tạp, tôi theo bản năng muốn phàn nàn với Tạ Cảnh Chi, lại phát hiện tôi đã kéo anh vào danh sách đen từ lâu.
Tạ Cảnh Chi từng cố gắng nhờ giúp đỡ qua acc clone của tôi.
Nhưng sau khi tôi liên tục nói rằng mình bị từ chối, anh cũng không liên lạc với acc clone của tôi nữa.
Có lẽ, anh đã chấp nhận rồi.
Ngoại trừ nhìn thấy anh từ chân dung giảng viên nổi tiếng dán trên tường tòa nhà dạy học, tôi và anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Có một ngày thầy Từ lại bảo tôi đi sửa máy tính.
Khi tôi chạy thử máy, tôi vô tình nghe thấy cuộc điện thoại anh gọi đến.
Sắc mặt luôn luôn bình tĩnh của thầy Từ thoáng cái thay đổi:
“Cái gì? Ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi qua ngay!”
Tôi thuận miệng hỏi: “Sao thế? Thầy Từ, ai bị bệnh sao ạ?”
Thầy Từ vô cùng lo lắng thu dọn đồ đạc:
“Là thầy Tạ, Tạ Cảnh Chi, chắc em cũng biết… Haizz! Không biết hai ngày nay nó bị sao nữa!”
Tôi ngẩn người trong nháy mắt.
Tạ Cảnh Chi?
Tạ Cảnh Chi vào bệnh viện?
Tôi không khống chế được nắm lấy ống tay áo của thầy Từ:
“Cái… Gì cơ? Thầy Tạ? Thầy Tạ làm sao ạ?”
Thầy Từ bị động tác bất ngờ của tôi làm cho giật mình.
Nhưng ông ấy vẫn giải thích:
“Mấy hôm trước nó bắt đầu không ăn gì, vừa mới ngất xỉu ở nhà…”
Tôi như bị đánh một cú thật mạnh.
Anh không ăn gì…
Chẳng phải là vì tôi sao?
Đến khi tôi muốn hỏi chi tiết, thầy Từ đã đeo ba lô vội vàng rời đi.
10
Tôi ngồi chờ trong phòng làm việc của thầy Từ như ngồi trên đống lửa.
Đợi gần hai tiếng, không nhịn được gọi điện thoại cho thầy Từ.
Rất lâu sau ông ấy mới nhận cuộc gọi, giọng nói vô cùng mệt mỏi:
“Tiểu Giang à?”
Tôi cầm điện thoại:
“Thầy Từ… Em muốn hỏi thầy Tạ sao rồi ạ?”
Thấy quan tâm hơi không ổn, tôi vội vàng bổ sung:
“Em có một người họ hàng làm ở bệnh viện, có lẽ em có thể giúp gì đó đấy ạ?”
Thầy Từ thở dài, hơi tiếc rèn sắt không thành thép:
“Cảm ơn Tiểu Giang, nhưng không sao.”
“Tên nhóc này thất tình, làm bản thân bị hạ đường huyết, hơn nữa nó vốn có bệnh bao tử, phải ở lại viện vài ngày…”
Suy đoán trong lòng lúc này đã được khẳng định.
Tôi không nói được cảm giác đó là thế nào.
Chỉ biết là vội vã hỏi:
“Vậy em có thể thăm thầy Tạ một chút không ạ? Trước kia em từng chăm sóc mẹ nằm viện, em rất có kinh nghiệm…”
Thầy Từ suy nghĩ một chút:
“Em đồng ý giúp cũng được, đúng lúc buổi chiều thầy có buổi tọa đàm.”
“Tiểu Giang, thầy yên tâm về em lắm.”
“Nó là con trai thầy, chỉ lớn hơn em bốn đến năm tuổi, em đừng đối xử với nó như giáo viên là được.”
Tôi lại sững sờ.
Tạ Cảnh Chi là con trai của thầy Từ?
Chẳng trách vừa nãy thầy Từ sốt ruột như vậy.
Lần đầu tiên tôi từ chối nghe giảng với bạn cùng phòng.
Dựa theo địa chỉ thầy Từ đưa, rất nhanh chạy tới bệnh viện.
Thầy Từ nói chuyện với tôi xong thì rời đi.
Mà tôi đi vào phòng bệnh thì thấy Tạ Cảnh Chi tựa vào đầu giường, trên tay cắm ống truyền dịch, trông vừa tái nhợt vừa yếu ớt, đuôi mắt còn hơi đỏ.
Anh theo tiếng động quay đầu nhìn tôi một cái, rất nhanh đã quay lại.
Tôi yên lặng đi tới, lấy một quả quýt đặt trên tủ đầu giường rồi lột cho anh.
Tìm từ hồi lâu mới trịnh trọng mở miệng:
“Thầy Tạ, chị em vừa nói với em.”
“Chị ấy nói chia tay chỉ là vì không hợp, không phải thầy không tốt…”
“Mà, chị ấy rất không hy vọng nhìn thấy thầy như này.”
Tôi lột quýt sạch sẽ rồi đưa cho anh:
“Chị ấy nói, chị ấy hy vọng thầy có thể đối xử thật tốt với bản thân.”
Tạ Cảnh Chi cúi đầu nhìn quả quýt trong tay tôi, như nghĩ tới điều gì đó.
Anh suy tư một lát, lấy một trái dâu tây từ trong giỏ trái cây rồi đưa cho tôi:
“Em cũng ăn một chút đi.”
Tôi lắc đầu từ chối: “Cảm ơn thầy, nhưng em không thích ăn dâu tây.”
Anh run lên một giây, trầm ngâm nhìn tôi:
“Em rất giống chị của em.”
“Đều không thích ăn dâu tây…”
“Hơn nữa ăn quýt cũng sẽ lột sợi quýt.”
Đây đều là thói quen cá nhân tôi từng thuận miệng đề cập với người yêu qua mạng.
Vậy mà anh đều nhớ hết.
Tay tôi hơi run lên:
“Vậy… Vậy sao ạ?”
Tạ Cảnh Chi nhìn chằm chằm vào mắt tôi:
“Nghe như vậy, giọng cũng rất giống.”
Tôi vội vàng đè nén giọng nói:
“...Chắc không đâu ạ?”
Tạ Cảnh Chi ngồi thẳng người, dường như có chút khí lực:
“Đừng ép cổ họng.”
Tôi càng dùng sức ép mạnh hơn:
“Em không có ép.”
Đôi mắt sâu hút của Tạ Cảnh Chi cứ nhìn tôi như vậy, giống như muốn xuyên thủng cả người tôi.
Bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi:
“Tại sao em lại dùng ảnh chó của nhà chị em làm ảnh nền điện thoại?”
Tôi thuận miệng nói bừa: “Bởi vì cảm thấy rất đáng yêu… Ặc… Nên dùng.”