• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xin lỗi chị họ, tôi bị Tạ Cảnh Chi xách vào một phòng riêng trong nhà hàng.

Tôi ngồi trên ghế, như con chim cút.

Anh gọi nhân viên phục vụ tới thuận miệng báo ra mấy món ăn tôi thích nhất.

Rồi quay đầu lại:

“Em còn muốn ăn gì nữa không?”

Tôi lắc đầu lia lịa.

Anh đóng menu lại:

“Vừa nãy… Thật ra anh vẫn luôn nhìn thấy em.”

Miệng tôi càng mím chặt hơn.

Vậy sao?

Sao em chỉ thấy anh nói chuyện với chị họ em rất vui thế…

Thấy tôi vẫn không nói lời nào, anh nghiêng đầu ghé sát vào nhìn tôi:

“Thật sự không muốn nói chuyện với anh sao?”

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc trước mắt, ngượng ngùng cười:

“Cái đó… Anh…anh biết từ bao giờ?”

Hỏi xong, tôi lập tức hối hận.

Nếu sớm hơn hôm nay, vậy lúc trước tôi diễn tới diễn lui, biết rồi chẳng phải rất xấu hổ sao!

“Anh không muốn nói cũng…”

Anh ngắt lời tôi:

“Anh muốn nói.”

“Chỉ cần là với em, cái gì anh cũng muốn nói.”

Anh làm như nhớ lại:



“Lúc anh nhìn thấy những thói quen nhỏ kia của em ở bệnh viện là hơi nghi ngờ rồi.”

“Sau đó anh hỏi ba xin tài khoản WeChat của em…”

Anh không cần nói nữa, tôi đã hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Vậy mà anh đã biết từ lúc tôi đến bệnh viện rồi!

Thảo nào mấy ngày sau không hiểu sao anh lại thân thiết với tôi.

Những người biết phương thức liên lạc của tôi ở trường… Đúng là rất nhiều.

Anh chỉ cần so sánh một chút…

Tôi biết ngay là không giấu được bao lâu mà! Huhuhu:

“Em không cố ý lừa anh, em…”

Tôi liều mạng cúi đầu xin lỗi anh, gấp đến độ sắp khóc:

“Anh nhất định sẽ giữ bí mật của em, cũng tuyệt đối không để… Ảnh riêng tư của anh ra ngoài…”

Tạ Cảnh Chi vững vàng nắm lấy tôi, không cho tôi có cơ hội khom lưng nữa.

Anh nghiêm túc nhìn vào mắt tôi:

“Không cần phải xin lỗi anh.”

“Tuy những bức ảnh kia, tư lợi của anh là chỉ cho em xem… Nhưng nếu như em thật sự muốn chia sẻ… Thì cũng được.”

“Còn nữa, em nói bí mật gì cơ? Hôm tọa đàm đó, tất cả mọi người đều biết anh có bạn gái, anh cũng không cố ý giấu diếm chỉ bởi vì yêu qua mạng.”

Tôi dần thấy được chút cảm giác làm người ta an tâm trong ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh.

Nhưng vẫn không yên lòng.

“Vậy… vậy anh đừng đánh em rớt môn được không? Huhuhu...”

Anh bất đắc dĩ đỡ trán:

“Ai nói anh muốn cho em rớt môn?”



Tôi nhắc anh:

“Vậy hôm đó, anh nói cái gì mà học kỳ sau anh sẽ chọn lớp của em…”

Anh càng cạn lời:

“Anh chỉ muốn nói, học kỳ sau chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên.”

“Anh nghĩ nếu anh nói toạc ra câu kia, em sẽ cân nhắc chọn phá thân phận rồi gặp anh.”

“Nếu em không đồng ý gặp anh, anh sẽ vẫn cầu xin em.”

“...Ai ngờ người tới thật sự là chị của em.”

Tôi ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

Anh nói tiếp:

“Ba anh nói với anh, bệnh viện là em chủ động đi, chăm sóc anh cũng là em chủ động nói.”

“Anh nghĩ, điều này chứng tỏ trong lòng em có anh.”

“Vậy tại sao em phải chia tay với anh?”

“Thái độ của em bắt đầu thay đổi từ buổi tọa đàm, anh chỉ có thể nghĩ tới… Em cũng có mắt hôm tọa đàm ấy.”

“Em phát hiện người yêu trên mạng của em là anh.”

“Vậy nên, lý do chia tay với anh, chỉ có thể là vì anh không làm cho em hài lòng ở trong hiện thực.”

“Nhưng rõ ràng em rất thích ảnh mà anh gửi cho em, vậy nên cũng không phải do ngoại hình của anh.”

“Vậy thì… chỉ còn lại thân phận của anh.”

Tôi sững sờ trước phân tích có trật tự rõ ràng của anh.

Thì ra… Anh biết tất cả.

Câu nói cuối cùng, Tạ Cảnh Chi giống như dùng hết sức lực mới nói ra được:

“Vãn Nguyệt, em không thích thầy trò yêu nhau… Đúng không?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK