May mà phụ thân ta làm việc cẩn thận, không để lộ sơ hở. Sở dĩ Lưu quý phi bất chấp thủ đoạn để kiếm tiền là vì vùng đất phong của Ngũ hoàng tử. Việc mua chuộc các ngự sử tuần tra đều do Lưu quý phi sắp xếp từ trước.
Chỉ dựa vào bổng lộc trong cung, bà ta không thể nào mua chuộc được ngự sử. Vì tham lam tiền tài, bà ta ngày càng trở nên tàn nhẫn, không từ thủ đoạn. Bề ngoài là một quý phi đức độ, nhưng thực chất lại là kẻ tống tiền, ức h.i.ế.p người khác.
Hôm nay, mọi chuyện đã được phơi bày. Tất cả tội ác của Lưu quý phi đều bị vạch trần trước triều đình.Nhìn thấy thị vệ đến bắt mình, bà ta từ vẻ mặt kinh hãi bỗng chuyển sang cười lạnh.
Đột nhiên, bà ta rút ra một con d.a.o găm từ bên hông, lao thẳng về phía ta!
"Tịnh Thu!"
Phụ thân ta hốt hoảng gọi, nhưng ta không kịp phản ứng. Trong chớp mắt, Lưu quý phi đã xông đến trước mặt ta. Lưỡi d.a.o găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Đúng lúc nguy cấp, có người từ bên cạnh đẩy ta ra, đỡ cho ta nhát d.a.o chí mạng.
Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên sau lưng, ta quay đầu lại. Chu Cẩm nắm chặt con d.a.o găm đ.â.m vào người, m.á.u từ kẽ tay nàng ta nhỏ xuống đất.
Vài năm sau, Lý Hoài Viễn lên ngôi hoàng đế, ta được phong làm hoàng hậu. Đêm diễn ra lễ đăng cơ, hoàng cung tổ chức yến tiệc.
Có một tiết mục đàn, người biểu diễn là một cô gái ăn vận theo lối cổ truyền. Lý Hoài Viễn nhìn nàng ta đến ngẩn người.
Ta nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Nếu bệ hạ thích..."
"Không." Lý Hoài Viễn cắt ngang.
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt chân thành: "Tịnh Thu, trong lòng trẫm chỉ có A Cẩm."
Ta đặt chén rượu xuống: "Thần thiếp biết."
"Không, nàng không biết." Lý Hoài Viễn nhìn về phía nữ tử đang đàn: "Cách ăn mặc này của nàng ta khiến trẫm nhớ đến lần đầu tiên gặp A Cẩm... Khi đó trẫm mới bước chân vào chính trường, được phụ thân nàng mời đến phủ làm khách."
Ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy kiểu dáng y phục của nữ tử kia có chút quen mắt.
"Lúc đó A Cẩm mặc y phục như vậy, trốn sau cột nhà lén nhìn trẫm, đáng yêu vô cùng." Lý Hoài Viễn nói tiếp: "Một cô nương xinh đẹp như vậy, ngay khi đó trẫm đã có hảo cảm với nàng ta rồi."
Ta không nhịn được bật cười. Lý Hoài Viễn khó hiểu nhìn ta.
"Bệ hạ, người nói là lần đầu tiên người đến phủ thiếp làm khách sao?"
"Hoàng hậu thấy có gì không ổn sao?"
"Vâng." Ta thản nhiên mân mê chén rượu: "Thần thiếp nhớ rất rõ, hôm đó A Cẩm ra ngoài dạo phố, không may bị gió thổi bay khăn tay, là đại công tử Quốc công phủ nhặt giúp muội ấy."
Lý Hoài Viễn nhíu mày khó hiểu, dường như không hiểu tại sao ta lại đột nhiên nói đến chuyện này.
"A Cẩm ra ngoài từ sáng sớm, đến tận chiều tối mới được vị công tử kia đưa về phủ." Ta mỉm cười: "Lúc đó, bệ hạ đã hồi cung từ lâu rồi."
Lý Hoài Viễn sững người: "Vậy người mà trẫm nhìn thấy lúc đó..."
Ta cười lớn: "Người bệ hạ nhìn thấy lúc đó chính là thần thiếp!"
Từ nhỏ ta đã biết Thái tử chính là phu quân tương lai của mình, nhưng ta chưa từng gặp hắn. Cho đến một hôm, ta nghe phụ thân nói ngày mai Thái tử sẽ đến phủ.