"Mẫu hậu cẩn thận lời nói." Lý Hoài Viễn lộ vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện này không liên quan đến A Cẩm, nàng ấy vì cứu Thái tử phi mà rơi xuống nước, cũng nhiễm phải phong hàn."
Hoàng hậu không nói gì, quay sang nhìn Tiểu Thúy. Tiểu Thúy nuốt nước bọt, nắm chặt vạt áo lộ vẻ rất căng thẳng. Chắc hẳn trên đường đến đây, đã có người báo tin cho Lý Hoài Viễn. Lý Hoài Viễn lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Thúy: "Ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu? Còn không mau khai thật ra!"
Lưu quý phi đứng bên cạnh Tiểu Thúy, đá nàng ta một cái. Mặt Tiểu Thúy đỏ bừng: "Nô tỳ... nô tỳ là bị trắc phi điện hạ sai khiến, ở hội thưởng hoa đẩy Thái tử phi xuống nước..."
Lý Hoài Viễn sa sầm mặt: "Nô tài to gan, dám vu khống chủ tử! Người đâu! Mang thứ ăn cây táo rào cây sung này đến Thiên lao giam giữ!"
"Chậm đã." Hoàng hậu ngăn hắn lại: "Sự tình nguyên do còn chưa tra rõ, Thái tử không nên vội vàng xử lý, càng không nên bao che trắc phi."
Lý Hoài Viễn muốn phản bác, lúc này Chu Cẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cứu tỷ tỷ một mạng, suýt chút nữa cũng chôn thân xuống hồ."
Chu Cẩm lộ vẻ uất ức nói: "Nếu thiếp thật sự muốn hại tỷ ấy, hà tất phải cứu tỷ ấy?"
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, cười lạnh một tiếng: "Có lẽ lúc xảy ra chuyện ngươi thấy hối hận, hoặc là ngươi vì muốn thoát khỏi hiềm nghi, cố ý dụ ta xuống nước rồi lại cứu."
Sắc mặt Chu Cẩm sa sầm.
Ta tiếp tục nói: "Ngươi cứu ta, còn suýt chút nữa tự mình gặp nạn, hành động này chắc hẳn khiến điện hạ càng thêm thương yêu ngươi rồi chứ?"
"Tuyệt đối không có khả năng." Lý Hoài Viễn nhíu mày, ánh mắt nhìn ta trở nên lạnh lùng: "A Cẩm không phải loại người như vậy, nàng không nên vì ghen tị mà vu khống nàng ấy."
Mọi người có mặt nghe xong, biểu cảm đều có chút khó hiểu. Ai cũng biết, ta là Thái tử phi xuất thân từ thế gia vọng tộc, trong cung không ai dám bất kính với ta.
Đáng tiếc ta muốn gì được nấy, duy chỉ có tình yêu của Thái tử là không có được. Chu Cẩm thì trái ngược với ta, nàng ta dù sao cũng chỉ là quý thiếp đi theo bồi giá. Cho dù là Thái tử trắc phi, nàng ta ở trước mặt các vị phi tần cũng là người thấp kém.
Thế nhưng nàng ta lại có được sự sủng ái duy nhất của Thái tử. Trong cung đồn đại, ta ghen tị với Chu Cẩm nhưng lại bất lực. Chắc hẳn Lý Hoài Viễn cũng tin vào những lời đồn này.
"Lời này có phần bất công." Chu Cẩm lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong phòng: "Muội và tỷ tỷ ruột thịt tương liên, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Huống hồ muội trong cung thế đơn lực bạc, sao dám phạm phải tội lớn như thế."
Nàng ta nắm chặt vạt áo Lý Hoài Viễn, khóe mắt ngấn lệ nói: "Điện hạ nói cũng có lý... biết đâu vở kịch này là do tỷ tỷ ghen tị, muốn có được sự quan tâm của điện hạ, cố ý hãm hại ta."
Ta muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy hô hấp không ổn định.