Chương 12
Trans: Cam đá
Những nữ nhân giống như Mục thái phi, ở địa vị cao đã lâu, thường thường sẽ lấy mình làm trung tâm.
Bà thích Minh Hoàn ở một mức độ rất lớn, không phải vì Minh Hoàn xinh đẹp hiểu chuyện, mà vì nhi tử của bà thích. Vì suy cho cùng, cô nương xinh đẹp hiểu chuyện chỉ cần vơ một vòng là có cả nắm, nhưng chính nhi tử bà thích thì chỉ có duy nhất một người.
Vì vậy, cho dù như thế nào đi chăng nữa, trong lòng Mục thái phi, Minh Hoàn thích Lưu Đàn cũng được, không thích Lưu Đàn cũng không sao, sau cùng cũng vẫn sẽ trở thành người của Lưu gia bọn họ.
Hôm nay thái phi mặc một bộ áo bào màu đá lông công, chỉ thêu hoa mẫu đơn màu vàng sậm, một mái tóc xanh đen dày dặn được búi cao, bà ngước mắt liếc nhìn Minh Hoàn, đưa ra một lá bài: "Hoàn Hoàn à, ngươi hãy còn trẻ, có một số chuyện còn chưa hiểu rõ. Chuyện hôn sự của bản thân chung quy cũng phải thỏa mãn chính mình, không thể chỉ nghe theo phụ thân và huynh trưởng."
Minh Hoàn mỉm cười gật đầu. Nhưng cũng không nói thêm điều gì. Để cho chủ đề này cứ thế trôi qua.
Chờ sau khi trở về, khép cửa lại, Sào Ngọc nói với Minh Hoàn: "Tiểu thư, sao nô tỳ cứ cảm thấy, thái phi rất vừa ý với người, thấp thoáng ý tứ muốn gán ghép người và điện hạ ở cùng với nhau?"
Minh Hoàn vương tay chọc chọc vào cái trán Sào Ngọc: "Ngươi đó, suy nghĩ lung tung."
Nàng cũng không phải không đoán ra được ý tứ của Mục thái phi. Chỉ là, Lưu Đàn cũng đã nói Minh Hoàn giống với muội muội đoản mệnh của hắn, vậy thì nàng chỉ là một nghĩa muội, nào có nam nhân nào lại cưới muội muội mình về nhà kia chứ? Trừ khi trong lòng có vấn đề! Lưu Đàn cũng không phải người có tâm tư xấu xa.
Có lẽ Mục thái phi biết chuyện Lưu Đàn xem nàng là muội muội, hoặc cũng có thể là không biết. Minh Hoàn không thể nào ở ngay trước mặt bà mà đi bóc lại vết sẹo, nghe ngóng chuyện quận chúa đoản mệnh, dù có thể hiểu rõ được suy nghĩ chân thật của Lưu Đàn, nhưng nàng cũng không thích dò xét chuyện riêng tư của người khác.
Trong mười ngày tiếp theo, Minh Hoàn nghe Mục thái phi nói Lưu Đàn đã đi ra ngoài, có lẽ là có việc gì đó cần giải quyết, nàng cũng không để trong lòng, mỗi ngày chỉ cùng với Mục thái phi nghe Khúc nhi, chép kinh, chơi cờ, đọc sách, trải qua những ngày an nhàn.
Tuy nhiên, cho dù vương phủ có tốt, suy cho cùng cũng không phải tư gia, Minh Hoàn vẫn suy nghĩ sớm ngày được rời khỏi Mục vương phủ để quay trở về Minh gia.
Kể từ khi mẫu thân Minh Hoàn qua đời, nàng cũng học cách phụ trách những chuyện trong nhà, thời gian này không ở nhà, cũng không biết huynh trưởng có dụng tâm để lo liệu hay không.
Trong nhà cũng cần có một nữ chủ nhân rồi, cũng không biết được ngày nào huynh trưởng sẽ cưới một vị tẩu tẩu hiền thục đức độ về nhà.
Buổi tối hôm đó, Minh Hoàn đang ngồi bên cửa sổ lặng lẽ suy nghĩ mấy chuyện thì có tiếng gõ cửa, Minh Hoàn quay lại nói: “Mời vào.”
Đào Nhụy bước vào: “Minh tiểu thư, điện hạ trở về rồi, mấy ngày nay điện hạ đã đi đến quận Thừa, mang về không ít đồ chơi, có đem tặng cho thái phi một ít, cũng không biết người thích gì nên muốn người đích thân qua đó xem sao."
Minh Hoàn gật đầu: "Ta đi ngay."
Sắc trời còn chưa tối nhưng trong viện của Lưu Đàn đã thắp đèn sáng, có lẽ do trời chập choạng tối, bên trong viện cũng không có nhiều thị nữ lắm.
Đào Nhụy hỏi một thị nữ trong số đó: "Ta đã dẫn Minh cô nương đến, điện hạ đang ở đâu?"
Thị nữ nói :"Điện hạ vừa mới vào thư phòng, Minh cô nương, nếu như người muốn gặp điện hạ thì cứ đến thư phòng tìm điện hạ đi ạ."
Đến thư phòng, Đào Nhụy dừng bước: "Minh cô nương, thư phòng của điện hạ không phải là nơi mà thị nữ có thể bước vào, nô tỳ ở bên ngoài chờ người ạ."
Minh Hoàn bước qua lớp cửa đầu tiên, đến lớp cửa thứ hai thì nhẹ nhàng gõ cửa.
Nàng còn chưa lên tiếng, bên trong đã vang lên giọng nói có chút khàn khàn của Mục Vương: "Vào đi."
Minh Hoàn đẩy cửa đi vào: "Điện hạ, khi nãy Đào Nhụy..."
Lời nói của nàng đột nhiên ngừng lại.
Lưu Đàn đang khoác tay tựa vào ghế, hắn rõ ràng vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen mực còn chưa khô hẳn, xõa ở phía sau lưng, hắn mặc bộ y phục lót bằng tơ tằm màu đen, còn chưa đeo thắt lưng, lộ ra khuôn ngực với từng múi thịt rõ rệt màu mật ong, có giọt nước còn chưa khô hẳn từ trên ngực hắn chảy xuống dưới, thấm thẳng tuột vào sâu bên trong lớp y phục.
Minh Hoàn sững sờ một lúc, dùng tay áo che mặt, xoay lưng lại: "Điện hạ, tiểu nữ không phải cố ý xông vào..."
Lưu Đàn cười như không cười.
Hắn tất nhiên biết nàng không phải cố ý xông vào. Nàng không đến quyến rũ hắn, thì không cho phép hắn dùng mỹ nam kế kêu gọi trái tim thiếu nữ sao?
Lần đầu tiên Minh Hoàn nhìn thấy cơ thể nam nhân, cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi.
Trong mắt Lưu Đàn lóe lên một tia sáng, hắn chậm rãi kéo vạt áo lại, nhìn sườn mặt tinh tế của nàng, trong nháy mắt hắn nhếch khóe môi rồi lại cố gắng đè nén xuống.
Lưu Đàn làm ra dáng vẻ kinh ngạc: "Hoàn Hoàn, sao muội lại đến đây?"
Minh Hoàn không dám ngẩng đầu, lúc này nàng xấu hổ không chịu nổi, chỉ cảm thấy mình đã mạo phạm Lưu Đàn.
Do dự một lúc, Minh Hoàn nói: "Thị nữ nói ngài đã trở về, có mang theo rất nhiều đồ chơi muốn tặng cho muội, muốn muội đến lựa chọn trước, muội không muốn phụ lại ý tốt của điện hạ, ai biết được lại gõ cửa lung tung, vậy mà lại đi vào nơi này."
Đây vốn là một sự hiểu lầm, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy lo lắng như cũ.
Trước đây khi ở Minh phủ, có thị nữ to gan dám xông vào lúc huynh trưởng đang tắm, lại còn giả vờ như không biết, muốn lợi dụng lúc này để dụ hoặc huynh trưởng của Minh Hoàn. Minh Hoàn lo lắng, Lưu Đàn cũng sẽ xem nàng giống như thế.
Suy cho cùng, Lưu Đàn cũng đã xem nàng như muội muội, nàng không nên có những suy nghĩ không nên có.
Sau khi Lưu Đàn thắt chặt vạt áo, bước lên trước đỡ lấy Minh Hoàn: "Sắc mặt kém như vậy sao? Là Cô đã khiến muội sợ hãi? Là Cô suy nghĩ không thấu đáo, quên dặn thị nữ đưa nàng đến phòng khách nghỉ ngơi, Hoàn Hoàn không cần phải tự trách mình."
Minh Hoàn nhìn hắn không hề để tâm tới, trong chốc lát càng cảm thấy xấu hổ hơn: "Điện hạ..."
Lưu Đàn vươn tay khẽ bóp sống mũi của Minh Hoàn: "Muội muội ngoan, trước mặt Cô không cần phải gò bó như vậy."
Hắn vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mang theo mùi đàn hương ẩm ướt, mùi ngửi rất thơm. Trong số những nam nhân bình thường, Lưu Đàn cũng thuộc về kiểu người vóc dáng cao lớn, khi hắn đứng trước gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Minh Hoàn, cả người như thể bao phủ trọn vẹn Minh Hoàn.
Lớp vải lụa mỏng dán sát vòm ngực của Lưu Đàn, thậm chí còn có thể phác họa được cả đường nét khuôn ngực săn chắc của hắn, khi Minh Hoàn ngẩng đầu lại đúng ngay ở trước ngực Lưu Đàn.
Minh Hoàn lùi lại vài bước.
Lưu Đàn nhìn nàng với dáng vẻ như không để ý lắm, nhưng nhịp tim hắn đập càng lúc càng nhanh.
Nếu là ở kiếp trước, khi còn cách Minh Hoàn ba bước, hắn đã ôm người vào lòng rồi.
Trong thư phòng này, bất kể là trên chiếc giường gỗ sưa rộng rãi, hay là trên chiếc giường nghỉ ngơi bên cửa sổ, hoặc là bên cánh cửa ra vào, hắn đều từng đè lên người nàng, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.
Bọn họ vốn là phu thê, vốn là mối quan hệ quấn quýt dây dưa trong ta có muội, trong muội có ta, nhưng rồi chớp mắt, Lưu Đàn chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng, không thể nào chạm vào thắt lưng nàng, không thể nào hôn lên da thịt nàng.
Khoảnh khắc Lưu Đàn nhìn nàng, dần dần trở nên nôn nóng lo lắng, đè nén ngọn lửa giận không thể nào giải thích được.
Hơi thở của hắn đã trở nên nóng rực.
Hàng mi dài mảnh mai của Minh Hoàn run rẩy, nàng cố gắng ổn định lại hơi thở.
Nhưng Lưu Đàn đột nhiên duỗi tay ra, bế nàng đặt lên trên giường nhỏ một cách thô lỗ: "Hoàn Hoàn nghỉ ngơi ở đây cho tốt một lúc, Cô có mang đồ chơi về cho muội, bây giờ sẽ đi lấy."
Hắn vội vã rời khỏi thư phòng.
Minh Hoàn bị hắn giữ chặt tới nỗi bả vai có chút đau, nàng nhấc tay xoa xoa.
Lưu Đàn đi ra ngoài nhưng không rời đi, xuyên qua cửa sổ đang mở, hắn nhìn thấy Minh Hoàn đang ngồi yên lặng.
Sườn mặt nàng vô cùng mong manh, nàng mặc y phục rất trong trẻo rất sang trọng, mái tóc dài được búi nhẹ bằng một dải lụa màu hồng cánh sen, hàng chân mày khẽ nhíu lại mang theo chút ưu sầu.
Lưu Đàn cực kỳ yêu thích dáng vẻ lúc này của nàng.
Danh Sách Chương: