Chương 5
Trans: Cam đá
Minh Hoàn ngước đôi mắt lạnh nhạt: "Thế cũng được, chờ qua khắc nữa ta sẽ tự mình đi gặp lão phu nhân, tỷ tỷ báo lại lão phu nhân muộn một chút hãy nghỉ ngơi."
Hai người thị nữ nghe xong lời Minh Hoàn thì nhanh chóng lui bước.
Minh Hoàn thu dọn sạch sẽ hết tất cả mọi thứ xong xuôi, lúc này mới dẫn theo Sào Ngọc đi sang bên phía lão phu nhân Sở thị.
Sở thị hơn sáu mươi tuổi, hai bên mái tóc hoa râm, đôi mắt vàng vàng mờ đục, trên người mang bộ xiêm y bằng gấm màu nâu sậm đang ngồi trên chiếc ghế gỗ sưa ở trên cao.
Điền Vũ Vận đứng bên cạnh Sở thị, hai mắt ngân ngấn nước, có chút ít sưng đỏ.
Trên đời này có rất nhiều sự việc đều là vô duyên vô cố (1), ví dụ như Sở thị, cũng vô duyên vô cố mà chán ghét cháu gái ruột của mình.
(1)无缘无故 (Vô duyên vô cố ): không duyên cớ không ngọn nguồn nguyên nhân.
Có lẽ là vì Minh Hoàn có dáng vẻ quá giống với vị mẫu thân dung mạo mỹ miều Tiết thị của nàng, thậm chí Minh Hoàn còn cuốn hút động lòng người hơn cả Tiết thị.
Sở thị thích Điền Vũ Vận hơn, không phải chỉ vì Điền Vũ Vận biết nói lời dễ nghe hơn, mà còn vì nàng ta rất giống với vị mẫu thân đã qua đời của nàng ta.
Bà ta đánh giá Minh Hoàn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn phong thái duyên dáng của Minh Hoàn khi đi đến, cao ráo đứng sang một bên: "Hoàn Hoàn thỉnh an lão phu nhân."
Sở thị nói, "Ý tứ của ta chắc khi nãy Đỗ Quyên cũng đã nói với con rồi. Mục thái phi cao quý không gì sánh kịp, con có thể đi theo bên cạnh thái phi để học hỏi thêm kiến thức, đó là phúc khí của con. Vận nhi từ trước tới nay lại không có phúc khí, thân là muội muội, con cần phải giúp đỡ cho biểu tỷ mình nhiều hơn nữa."
Sở thị nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Minh Hoàn, cũng thấp thoáng lo lắng nàng lọt vào mắt xanh của Mục Vương rồi một bước bay thẳng lên cành cao, trở thành thị thiếp hoặc trắc phi của Mục Vương phủ.
Tới lúc đó, Sở thị cũng chẳng còn oai vệ ở trước mặt Minh Hoàn làm bộ làm tịch.
Trong mấy năm nay, Sở thị cũng đã già đi, có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, bà ta quản không nổi nhi tử của mình, cả một gia đình to là thế, người trước kẻ sau ai ai cũng tán thưởng mẫu thân của Minh Hoàn, ngày hôm nay tất cả những hạ nhân đều nghiêng về phía Minh Hoàn. Bề ngoài thì rất kính trọng lão phu nhân này, từ trên xuống dưới người thật sự thân thiết với bà ta cũng chỉ có vài người thị nữ và Điền Vũ Vận.
"Chỉ cần lão phu nhân không sợ biểu tỷ làm mất thể diện người của Minh phủ là được." Minh Hoàn chậm rãi nói ra hết thảy mọi chuyện xảy ra trong hôm nay, sau cùng thì mỉm cười, "Lúc đó, Hoàn Hoàn nói muốn hầu hạ người, chậm một chút mới trả lời thái phi, vốn cũng chỉ là lời nói khách sáo, thể hiện cô nương Minh gia chúng ta không phải là người lỗ mãng ham muốn trèo cao. Nhưng mà biểu tỷ ở ngay trước mặt bao nhiêu người, nói rằng ngày thường Hoàn Hoàn không hầu hạ người, chuyện này quả thật là làm mất mặt Minh gia, để cho không ít các vị cô nương cười chê."
Sở thị lại không biết chuyện này, mặc dù bà ta yêu thương Điền Vũ Vận nhưng dù sao bà ta vẫn là người của Minh gia, để tâm tới thể diện của Minh gia. Sở thị liếc mắt nhìn Điền Vũ Vận: "Vận nhi, chuyện này có thật không?"
Điền Vũ Vận lập tức bật khóc: "Ngoại tổ mẫu, Vận nhi không có hiểu biết, càng không có tâm cơ, không hiểu được những ẩn ý sâu xa bên trong, chỉ là nghĩ gì nói đó mà thôi."
Sở thị vừa nhìn thấy cháu ngoại mình khóc lóc, bất chợt nghĩ tới nữ nhi bạc phận của mình, trong nháy mắt lòng dạ mềm nhũn, Minh Hoàn có tốt đẹp như nào thì cũng là dòng giống của Tiết thị cùng đứa nhi tử không biết nghe lời của mình, Điền Vũ Vận là cốt nhục của nữ nhi nhà mình, bà ta nhớ đến nữ nhi thì cảm thấy vừa đau lòng vừa thương cảm.
Bà ta kéo Điền Vũ Vận ôm vào trong lòng lau đi nước mắt: "Đứa trẻ này, khóc lóc cái gì chứ, ngoại tổ mẫu cũng đâu có trách con."
Kể từ lúc Minh Hoàn được sinh ra, Sở thị cũng chưa từng ôm nàng lấy một lần, nàng lạnh lùng nhìn hai người trước mặt: "Biểu tỷ miệng lưỡi không biết giữ chừng mực, nếu như cùng con đi vào Mục Vương phủ, nếu nói sai lời nào đó, làm sai chuyện gì đó, con có thể không chịu trách nhiệm chứ."
Sở thị có hơi tức giận: "Nàng ta là biểu tỷ của con, nếu như có nói sai lời nào, làm sai chuyện gì đó, con không thể giúp nàng ta che đậy sao?"
"Chuyện ngày hôm nay biểu tỷ đã sai, con nên che đậy làm sao đây?" Minh Hoàn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Sở thị, "Lão phu nhân người nói xem, con có thể che đậy như thế nào? Lão phu nhân là người kiến thức rộng rãi có chủ ý, người nói thử, con nên giải thích với các mama trong vương phủ ra sao ạ?"
Sở thị nói không nên lời.
Tuy Minh Hoàn tuổi còn nhỏ, nhưng không dễ bắt chẹt như mẫu thân nàng, trong lòng Sở thị cũng chẳng vui vẻ gì, nhanh chóng để Minh Hoàn rời đi.
...
Sau một lúc lâu, thám tử từ trong Mục Vương phủ phái đi, trở về báo cáo cho Mục Vương Lưu Đàn đầu đuôi ngọn ngành, tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Lưu Đàn hận không thể một lần nữa hóa thành hồn phách, để bay đến bên cạnh Minh Hoàn, nhìn ngắm nàng từng giây từng phút.
Nhưng mà, cho dù không nhìn thấy được cảnh tượng lúc đó, Lưu Đàn loáng thoáng cũng có thể nghĩ đến được, tiểu cô nương đáng thương tội nghiệp này có bao nhiêu là chật vật lúc bị ngoại tổ mẫu và vị biểu tỷ ác độc ức hiếp.
Hắn thật sự rất muốn được ôm Minh Hoàn vào lòng, đập vào mặt những kẻ ức hiếp Minh Hoàn một trận.
Kiếp trước Lưu Đàn bận rộn việc chính sự cũng không quan tâm đến chuyện Minh gia, bây giờ nghĩ lại, e rằng sống tại Minh gia thì tiểu cô nương này cũng đã chịu không ít thiệt thòi.
Hắn nhất định phải nhanh chóng đưa nàng về bên cạnh hắn, không cho người khác động chạm tới nàng.
Cuối cùng thám tử nói: "Sau cùng Minh tiểu thư cũng thỏa hiệp, đồng ý đưa vị biểu tỷ kia cùng đến Mục Vương phủ với nàng."
Ánh mắt Lưu Đàn dần dần trở nên u ám.
Nữ nhân hung ác mưu mô ức hiếp Minh Hoàn này thế mà lại dám chủ động đến Mục Vương phủ kia đấy. Ha ha.
Có lẽ, nữ nhân này thậm chí còn không biết cuối cùng mình sẽ chết như thế nào.
Lưu Đàn trằn trọc khó ngủ suốt cả đêm, hắn vẫn đang nghĩ tới Minh Hoàn. Suy cho cùng cũng là người trẻ tuổi, hỏa khí dâng tràn, chỉ nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Minh Hoàn, cả người Lưu Đàn đã nóng bừng bừng.
Cái giường hắn nằm, căn phòng hắn ở, cũng không phải là cái giường và căn phòng mà hai người họ thành hôn.
Hôn phòng của bọn họ thật sự vô cùng xa hoa lộng lẫy, lấy minh châu làm đèn, bạch ngọc trải sàn, Lưu Đàn thành hôn cùng Minh Hoàn, hắn đã tặng cho nàng một hôn phòng sang trọng bậc nhất.
Nhưng Minh Hoàn cũng đã từng ngủ trên chiếc giường này, thời gian đầu sau khi thành thân, Lưu Đàn cũng sẽ lo liệu công việc trong viện này, mệt rồi thì hắn sẽ tìm lý do để gọi Minh Hoàn đến, ức hiếp bức ép nàng khóc lóc đủ kiểu ngay trên chính chiếc giường này, .
Mùi vị của thân thể nàng, mùi vị khoái cảm khiến người ta sung sướng muốn chết đi sống lại, đời này Lưu Đàn không thể nào quên được.
Nỗi nhớ nhung thiêu đốt người ta dữ dội, vô cùng đau đớn, thậm chí Lưu Đàn còn oán trách sao trời sinh Minh Hoàn quá mức tốt đẹp như vậy.
Suy nghĩ lưu manh của hắn phát tán, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân uất ức, cuối cùng, Lưu Đàn rút dao găm dưới gối ra, hắn khắc một dao ở cây cột đầu giường, lặng lẽ cho Minh Hoàn một nét đầu tiên.
Đây là Minh Hoàn thiếu nợ hắn, sau này chắc chắn còn cần đến. Ừm, hắn sẽ rộng lượng một chút, đề nàng bồi thường gấp mười lần mới được.
...
Minh Hoàn không hiểu sao lại cảm thấy người mình chợt ớn lạnh, tựa như bị người nào đó niệm chú.
Sào Ngọc đang nhuộm từng móng tay cho nàng, nói: "Biểu tiểu thư cũng thật là, chỉ biết giả vờ đáng thương, làm như chúng ta thiếu nợ nàng ta thứ gì đó ấy. Khi nàng ta vừa đến, người đối với nàng ta tốt biết bao nhiêu, nàng ta không biết chữ, người còn đặc biệt mua sách tặng nàng ta, dự định thỉnh tiên sinh dạy nàng ta, kết quả, nàng ta thì hay rồi, xé rách từng trang sách mà người tặng đem tới bếp lò đốt, tên của chính mình cũng không biết viết, giương to mắt học tên của người rồi dán trên hình nhân nhỏ, lấy kim châm chích vào, đã như vậy mà lão phu nhân còn nói nàng ta chỉ là trẻ con tức giận không hiểu chuyện, đây đúng là thiên vị mà."
Những lời này Sào Ngọc có thể nói đi nói lại trước mặt Minh Hoàn cả trăm lần.
Thật ra, Sào Ngọc cũng đang nhắc nhở cho Minh Hoàn, ngàn vạn lần không nên đối xử tốt với Điền Vũ Vận. Có một loại người chính là như vậy, đối xử với họ càng tốt thì họ lại càng cắn mình đau.
Mười ngón tay Minh Hoàn mảnh khảnh, đầu ngón sáng bóng trắng trong như băng tuyết, chỉ có đầu ngón tay phơn phớt hồng, nàng nằm trên giường buông xõa mái tóc, một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người.
Sào Ngọc nhìn gương mặt Minh Hoàn rồi nói: "Tiểu thư thật là xinh đẹp, tương lai nếu có phu quân, phu quân của người chắc chắn sẽ rất thương yêu người, hy vọng phu quân của người sẽ là một người cực kỳ xuất chúng, có như vậy thì lão phu nhân và tiểu tiện nhân kia, có vươn tay dài tới cỡ nào cũng không thể với tới người được."
Minh Hoàn đưa tay gõ vào Sào Ngọc một cái: "Ngươi nha -- Toàn ăn nói lung tung."
Sào Ngọc cười ha ha vài tiếng: " Nô tỳ nói thật mà, ngày thường người đoan trang như một tiểu đại nhân, đã có ai nhìn thấy dáng vẻ lúc người nũng nịu như tiểu nữ nhi? Hy vọng nhanh chóng có một vị cô gia yêu thương người, sau này nếu người còn phải chịu đựng cơn giận của lão phu nhân, cứ sà vào lòng cô gia mà nhõng nhẽo."
Kinh tế Minh Hoàn dư dả, hai ngày nay Sào Ngọc cũng có thêm không ít tiền tiêu vặt, chuyện tốt không làm, nàng ta lén lút mua vài tập truyện tranh nhỏ nói về chuyện tình yêu đôi lứa để xem, xem công tử tiểu thư trong những tập tranh ấy ân ân ái ái, cũng hy vọng tiểu thư nhà mình có thể tìm được một mái nhà yên ấm.
Ngày thường Minh Hoàn đối xử với hạ nhân bọn họ thật sự rất tốt. Đây quả thật là một chủ tử thấu hiểu lòng người.
Lúc còn bé Minh Hoàn khao khát được tổ mẫu thương yêu, nàng cẩn thận hầu hạ trước mặt lão phu nhân, ngược lại bị lão phu nhân chỉ trích có tâm cơ, nàng cũng không lấy lòng lão phu nhân và cũng không cần tới phần tình cảm này nữa. Khi Điền Vũ Vận vừa đến, Minh Hoàn cảm thấy thân thế vị tỷ tỷ này đáng thương, nên dùng đồ vật tốt đẹp để tiếp đãi, kết quả Điền Vũ Vận nhiều lần chĩa mũi nhọn vào Minh Hoàn, còn muốn hại Minh Hoàn, Minh Hoàn cũng không còn đối xử tốt với Điền Vũ Vận nữa.
Theo quan điểm của Sào Ngọc, tiểu thư nhà mình tuy rằng lương thiện, nhưng không phải người tốt bụng thái quá, nàng có một trái tim nhạy cảm và thông minh, có thể thấu hiểu được những người ở xung quanh.
Người đối xử tốt với Minh Hoàn, Minh Hoàn sẽ dịu dàng đáp trả, người đối xử tệ với Minh Hoàn, Minh Hoàn sẽ đánh trả không chút do dự.
Trên đời này, có quá nhiều người khoan dung với người ngoài và khắc nghiệt với những người thân thiết nhất, nhưng Minh Hoàn lại có tính cách ngược lại. Lúc nhỏ Sào Ngọc từng chịu đựng cực khổ, có được một vị tiểu thư đối xử khoan dung và độ lượng với người xung quanh như nàng, nàng ta rất vui mừng và cũng rất bảo vệ cho tiểu thư.
Sào Ngọc cứ nói luôn miệng không ngớt, thấy Minh Hoàn lại đưa tay khẽ gõ lên đỉnh đầu nàng ta, nàng ta vội vàng cầm lấy chiếc lược chải tóc cho Minh Hoàn.
Minh Hoàn cũng đã buồn ngủ, sau khi chải tóc xong, nàng lên giường nằm ngủ, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, trong tâm trí Minh Hoàn chợt lóe lên gương mặt tuấn tú của Mục Vương, nàng khẽ cau mày, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Danh Sách Chương: