Chương 52
Editor: Vermouth
Minh Hoàn bón thịt khô cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch càng lớn càng oai phong, miệng há ra có thể nuốt cả đầu Minh Hoàn vào.
Nhưng mà, tính tình Lưu Đàn không tốt là sự thật, ngoại trừ Minh Hoàn, Lưu Đàn và thái phi ra, những người khác không thể động vào nó. Nếu như người lạ dám động vào Tiểu Bạch, chắc chắn sẽ bị Tiểu Bạch quật cho một bàn tay.
Minh Hoàn ngồi ở trên ghế đá ở trong đình, Tiểu Bạch vừa ngoan ngoãn ăn thịt khô vừa thò chân trái phía trước ra đặt vào trong lòng bàn tay Minh Hoàn.
Nó thu móng vuốt sắc nhọn lại, toàn bộ bàn tay mềm nhũn.
Minh Hoàn nắm nhẹ móng vuốt Tiểu Bạch, Xưng Tâm công chúa cực kỳ khó hầu hạ, mấy thị nữ Minh Hoàn phái tới ngày nào cũng bị nàng ta mặt nặng mày nhẹ, thị nữ trở về nói Xưng Tâm công chúa đang mắng nàng.
Minh Hoàn thở dài rồi cũng chẳng muốn nói chuyện với Tiểu Bạch nữa.
Nàng chỉ muốn để Tiểu Bạch nuốt luôn Xưng Tâm công chúa, nhưng nếu như thế, Lưu Đàn trở về chắc chắn sẽ chém nàng.
Minh Hoàn để móng vuốt Tiểu Bạch xuống: “Ăn no rồi thì trở về đi.”
Tiểu Bạch thu gai ngược trên lưỡi, cọ cọ mu bàn tay Minh Hoàn rồi quay người rời đi.
Minh Hoàn ngồi thêm một lát rồi cũng rời đi, lúc nàng đứng dậy, từ xa đã nhìn thấy một vật màu trắng đen chạy tới chỗ mình.
Hình như cơ thể của Tiểu Bạch quá lớn rồi.
Trong miệng Tiểu Bạch ngậm một bé thỏ trắng trắng muốt, bé thỏ trắng đã bị sợ khiếp vía.
Nó để bé thỏ trắng xuống trước mặt Minh Hoàn, bé thỏ trắng run rẩy vừa muốn chạy thì một cái móng vuốt để lên người bé thỏ trắng, không cho bé thỏ trắng chạy.
Minh Hoàn: “...”
Minh Hoàn bế bé thỏ trắng lên, sờ đầu Tiểu Bạch: “Ta rất vui rồi, ngươi đi đi.”
Chờ Tiểu Bạch đi rồi, một thị nữ đến: “Vương phi, Xưng Tâm công chúa mời ngài qua uống trà.”
Minh Hoàn gật đầu: “Ta biết rồi.”
Xưng Tâm công chúa lộ ra tính tình, Minh Hoàn đi gặp nàng ta bắt buộc phải hành lễ, không thì Xưng Tâm công chúa sẽ đổ tội cho Minh Hoàn, nói Minh Hoàn bất kính với nàng ta là bất kính với hoàng đế, cũng là bất kính với Mục Vương điện hạ.
Xưng Tâm công chúa còn thỉnh thoảng hù dọa Minh Hoàn, nói Mục Vương điện hạ trở về là Minh Hoàn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, nếu như thời gian này Minh Hoàn không hầu hạ tốt thì lúc bị đuổi ra cửa, Xưng Tâm công chúa còn cho hạ nhân đánh nàng một trận.
Minh Hoàn không tin hết những lời Xưng Tâm công chúa nói. Nhưng mà... nàng không dám xem thường.
Ngộ nhỡ Lưu Đàn thật sự có một đoạn duyên ngắn ngủi với Xưng Tâm công chúa, trở về nghe lời gièm pha của Xưng Tâm công chúa muốn hại nàng, vậy làm sao bây giờ?
Bất kể thế nào, Minh Hoàn cũng đã lặng lẽ thu xếp túi quần áo của mình, nàng muốn chờ Lưu Đàn trở về rồi về Minh gia ở hai ngày.
Mấy ngày nay, nàng tiếp đãi Xưng Tâm công chúa thế nào, thái phi bên kia và thị nữ trong phủ đều nhìn rõ, đều biết nàng không có không muốn kiếm chuyện với Xưng Tâm công chúa.
Sau khi trở về nhà, nếu như Lưu Đàn ở cùng Xưng Tâm công chúa thì chắc chắn hắn sẽ không tìm nàng về, mà là gửi hưu thư đến, như vậy, Minh Hoàn còn có thể giữ một cái mạng.
Dù sao, bất luận thế nào, nàng cũng không muốn tranh giành một nam nhân với một nữ nhân khác. Bởi vì của cải có thể giành, tương lai có thể tranh thủ, còn tranh giành nam nhân với nữ nhân khác bằng thủ đoạn chỉ thể hiện rằng mình mạnh hơn nữ nhân này, chờ đến khi có một nữ nhân đẹp hơn mình, nói không chừng nam nhân sẽ chạy theo nữ nhân tốt hơn mình ấy.
So sánh ra, Minh Hoàn vẫn cảm thấy mình về nhà thì tốt hơn. Trong nhà giàu có, có thể Sở thị sẽ nói xấu vài lời, nhưng mà, phụ thân và huynh trưởng đều đối xử rất tốt với mình. Ngày sau huynh trưởng cưới tẩu tẩu, nếu như tẩu tẩu hợp mình thì Minh Hoàn ở lại trong phủ, nếu như không hợp thì Minh Hoàn đến trạch viện khác ở, có mấy thị nữ hầu hạ cũng có thể sống nhàn hạ.
Minh Hoàn đến chỗ Xưng Tâm công chúa. Xưng Tâm công chúa ngủ một giấc đến giữa trưa, tóc tai rối bời dựa vào giường.
Xưng Tâm công chúa nghiêng đầu nhìn Minh Hoàn: “Bổn cung bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi, Mục Vương điện hạ đã muốn cưới ngươi, chắc chắn ngươi có mấy phần tư sắc và thủ đoạn. Bổn cung không phải người bụng dạ hẹp hòi, nếu như ngươi hầu hạ bổn cung thật tốt, bổn cung sẽ giữ ngươi lại Mục Vương phủ.”
Minh Hoàn giả vờ cười nói: “Ồ?”
Xưng Tâm công chúa nói: “Đến mặc quần áo cho bổn cung.”
Minh Hoàn không hề cử động.
Nàng cười nhẹ nói: “Công chúa thật sự dám dùng ta sao? Không sợ ta giấu kim đâm người trong quần áo, bỏ độc trong nước hại người ư?”
Xưng Tâm công chúa bị thái độ này của Minh Hoàn chọc tức: “Ngươi...”
Minh Hoàn mỉm cười nói: “Trong thời gian này, ta đối với người như thế nào, lòng dạ người biết rõ. Điện hạ trở về, nếu người muốn tố cáo ta ở trước mặt điện hạ, thái phi sẽ bảo vệ cho ta. Điện hạ ít nhiều sẽ bận lòng thái phi. Công chúa, người đừng quá đáng, tránh cho ta nắm được sở hở của người rồi còn đâm cho người một dao.”
Xưng Tâm công chúa không ngờ Minh Hoàn bướng bỉnh như vậy. Những lời đe dọa này là Sở Tinh Trạch dạy nàng, nếu là nữ tử bình thường, biết sẽ có nữ nhân khác thay thế mình, trượng phu còn muốn giết mình, chắc chắn lo lắng không thôi, còn có chút sợ hãi nữa.
Nhưng mà bây giờ, cuối cùng người phải sợ hãi luôn là Xưng Tâm công chúa nàng.
Xưng Tâm công chúa hừ lạnh một tiếng, nàng giơ tay lên để lộ chiếc vòng ngọc trên tay: “Hôm nay ngươi lại không mang trang sức, thật sự keo kiệt, điện hạ đối với ngươi cũng chỉ như thế mà thôi. Chiếc vòng tay này là điện hạ tặng ta. Nam nhân ấy, nếu thích một nữ nhân chắc chắn phải tặng quà lấy lòng đủ kiểu.”
Minh Hoàn “à” một tiếng: “Thật sao? Điện hạ không tặng trang sức cho ta, nhưng mà, điện hạ tặng ta một con hổ, vì để tránh cho lão hổ giả cắn ta nên chàng đành phải để một con hổ thật bảo vệ ta.”
Xưng Tâm công chúa bị Minh Hoàn chọc cho tức điên.
Minh Hoàn rời khỏi chỗ Xưng Tâm công chúa rất nhanh.
Nàng gần như ngày ngày sang đây thăm nữ nhân thích gây sự châm chọc người khác này, thật sự rất phiền.
Minh Hoàn xoa xoa giữa lông mày, nhưng mà, nàng cũng chẳng có cách nào, dù sao Xưng Tâm công chúa xuất thân hoàng thất, Lưu Đàn và Xưng Tâm công chúa nói không chừng cũng có một đoạn tình cảm. Minh Hoàn kẹp ở giữa, cảm thụ trong lòng thật sự không được tốt cho lắm.
Minh Hoàn vòng qua chỗ thái phi thỉnh an rồi lại trở về chỗ ở của mình.
Sắp trung thu rồi, Lưu Đàn dẹp loạn xong thì ngày 12 tháng 8 về đến Mục Châu. Bách tính Mục Châu đều nghênh đón ở cổng thành và hai bên đường. Vì đón điện hạ trở về, Mục Vương phủ cũng phải mở tiệc, không chỉ là làm Lưu Đàn vui vẻ mà còn phải chiêu đãi thuộc hạ của Lưu Đàn.
Ròng rã hai ngày, Minh Hoàn làm vương phi bận rộn vô cùng, sợ bỏ sót cái gì.
Lưu Đàn đánh trận ở bên ngoài, Minh Hoàn ở nhà không thể ngồi hưởng phúc, sự thái bình này là Lưu Đàn cho, Minh Hoàn muốn xử lý việc nhà thật ổn thỏa, cố gắng hiếu kính thái phi.
Lúc Lưu Đàn trở về, cửa lớn vương phủ mở ra, mấy người Minh Hoàn ở bên cạnh cửa nghênh đón.
Minh Hoàn đứng ở gần Mục thái phi, thái phi vỗ vỗ tay Minh Hoàn: “Nhớ nhung nhiều ngày như vậy, Hoàn Hoàn cũng có thể yên tâm rồi.”
Minh Hoàn mỉm cười gật đầu.
Xưng Tâm công chúa ở bên cạnh, trong lòng luôn có mấy phần không thoải mái.
Xưng Tâm công chúa muốn được Mục thái phi khen ngợi, nhưng mà, Mục thái phi làm người cao ngạo, không thèm để ý đến nàng.
Lưu Đàn tới, hắn cưỡi ngựa cao to, sau lưng là mấy tướng lĩnh cưỡi ngựa, sau tướng lĩnh là mấy chục thân binh.
Hắn nhìn một cái là thấy Minh Hoàn ở bên cạnh thái phi, trong thời gian này, Minh Hoàn hình như gầy đi một chút.
Lưu Đàn xuống ngựa: “Mẫu phi, Hoàn Hoàn!”
Mục thái phi vỗ vỗ bả vai Lưu Đàn: “Trở về là tốt rồi, có bị thương hay không?”
Thật ra Lưu Đàn không bị thương nhưng mà hắn muốn thấy Minh Hoàn đau lòng nên nói: “Có bị thương nhẹ, lát nữa để Hoàn Hoàn bôi thuốc, chắc chắn là sẽ khỏe lại thôi ạ.”
Lưu Đàn nhìn thái phi rồi lại nhìn Minh Hoàn.
Minh Hoàn chỉ bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt cũng không có vẻ vui mừng lắm.
Lưu Đàn giơ tay gõ gõ trán Minh Hoàn: “Sao không cười hả? Cười một cái với Cô xem nào.”
Thái phi đánh vào tay Lưu Đàn một cái: “Đừng bắt nạt Hoàn Hoàn như thế, Hoàn Hoàn vốn không thích cười mà!”
Xưng Tâm công chúa thấy Lưu Đàn không để ý đến mình, nàng cười nói: “Điện hạ khải hoàn*, bổn cung cũng rất vui.”
*Chiến thắng trở về.
Lưu Đàn nhìn nữ nhân trang điểm lòe loẹt này một cái, sững sờ một chút rồi mới biết đây là Xưng Tâm công chúa.
Hắn đã quên mất Xưng Tâm công chúa trông thế nào rồi.
Nhìn Xưng Tâm công chúa rồi lại nhìn Minh Hoàn, Lưu Đàn cảm thấy ánh mắt của mình thật sự không tệ, Minh Hoàn trông thật ưa nhìn, thật là muốn gặm một cái.
Lưu Đàn gật đầu.
Mấy viên đại tướng của Lưu Đàn đến hành lễ, Lưu Đàn cùng mấy người đó đi uống rượu mừng trước tiên.
Đến ban đêm, Lưu Đàn uống đến cả người toàn mùi rượu, hắn thỉnh an thái phi, bị thái phi mắng là người toàn mùi rượu khó ngửi xong, Lưu Đàn ra ngoài ngửi ngửi mùi trên người mình.
Hắn không cảm thấy khó ngửi mà nhỉ.
Hắn về tới chỗ ở của mình, Minh Hoàn còn chưa ngủ, còn đang thêu thùa ở dưới đèn, nhìn thấy Lưu Đàn tới, Minh Hoàn bỏ kim khâu trong tay xuống.
Lưu Đàn ôm lấy Minh Hoàn, hắn cao lớn, khỏe mạnh, cả người Minh Hoàn bị kẹp trong ngực hắn, xương cốt đều sắp bị bóp nát.
Minh Hoàn tốn sức thở dốc: “... Điện, điện hạ!”
Lưu Đàn cúi đầu nhìn nàng: “Gầy hơn rồi, có phải ngày nào cũng nhớ Cô, ăn không ngon miệng nên càng ngày càng gầy không?”
Minh Hoàn nói: “Trên người điện hạ toàn mùi rượu, nhiễm lên cả người ta rồi. Điện hạ, chàng đi tắm rửa trước đi.”
Lưu Đàn nói: “Hôn Cô một cái.”
Minh Hoàn không hôn, hắn không buông tay.
Minh Hoàn bất đắc dĩ, hôn một cái lên mặt Lưu Đàn.
Lúc này Lưu Đàn mới thả nàng ra.
Minh Hoàn chia chăn ra làm hai theo thường lệ, nàng vào trong ngủ, Lưu Đàn tắm rửa qua rồi trở về cũng lên giường.
Lưu Đàn nhất quyết chui vào trong chăn của Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, trên người nàng thơm quá, để Cô ngửi một chút.”
Trên người Minh Hoàn có một mùi hương rất dễ chịu, thanh mát xông vào mũi, Lưu Đàn rất thích. Hắn không nói lời nào tiến tới, ngửi ngửi mùi hương trên người Minh Hoàn.
Minh Hoàn phát giác ra Lưu Đàn muốn làm gì, nàng có chút sợ hãi: “Điện hạ, điện hạ, ta buồn ngủ!”
Nàng không muốn động phòng nữa, Lưu Đàn say rượu không biết chừng mực, nếu bị hắn làm bị thương thì ngày mai Minh Hoàn có thể sẽ không có sức lực về nhà. Nàng đã thu xếp đồ đạc của mình xong xuôi, ngày mai là có thể về nhà ở rồi.
Lưu Đàn ôm nàng không buông tay: “Nàng thưởng Cô chút đi mà, Hoàn Hoàn ngoan, Cô muốn.”
Quần áo Minh Hoàn bị hắn cưỡng chế giật xuống, nàng ôm bả vai: “Chàng đừng có sờ, sờ nữa ta tức giận đó.”
Móng heo của Lưu Đàn rụt về.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, trong đôi mắt hẹp dài của Lưu Đàn thêm vài tia sáng nhạt lăn tăn, cái này làm cho hắn thêm mấy phần thâm tình.
Đáy lòng Minh Hoàn chất chứa buồn bã, nàng quay lưng lại, đưa lưng về phía Lưu Đàn: “Ta buồn ngủ.”
Lưu Đàn lại ôm lấy nàng: “Sao nàng không vui? Cô về rồi, vì sao Hoàn Hoàn không vui chứ? Không muốn nhìn thấy Cô sao?”
Minh Hoàn lắc đầu.
Lưu Đàn lật nàng lại, hôn nhẹ nàng, Minh Hoàn bị hắn quấn lấy không cự tuyệt nổi, bản thân hắn cực kỳ mạnh mẽ, cánh tay kéo một cái, Minh Hoàn muốn chạy cũng chạy không thoát.
Minh Hoàn mềm mại mê người, Lưu Đàn cảm thấy mình ngủ chung với nàng như vậy mà còn không thể làm gì, mình thật sự là một thánh nhân.
Hôn nàng thật lâu, Lưu Đàn lặng lẽ nói bên tai nàng: “Yên tâm, Cô cọ cọ thôi, không vào đâu, không làm nàng đau đâu.”
Danh Sách Chương: