Tôi vẫn chưa nói cậu biết mình bao nhiêu kg, cậu cũng không hỏi tôi.
Mỗi ngày chúng tôi cứ trải qua như thế… Nói chung thì khá vui vẻ. Ngày nào tôi cũng được ăn món ngon cậu nấu, đôi lúc, chúng tôi vẫn sẽ ra ngoài đi dạo, vận động một ít cho cơ thể. Mà thật ra lượng vận động mỗi ngày của cả hai đều đạt chuẩn, vận động mạnh rất có lợi cho thân thể mà!
Lại một chiều nhàn nhã, tôi ngồi trên giường xem ti vi.
Cậu bưng ly nước chanh đến cho tôi, ngồi xuống bên cạnh. Tôi chú ý môi cậu lại hơi khô, trông gầy đi.
“Em gầy đi?” Tôi hỏi.
Cậu uống hớp nước: “Không có.”
Tôi hơi xấu hổ: “Chẳng lẽ vì… gần đây hành sự nhiều, suy thận?”
Cậu lắc đầu.
Tôi tính hai ngày nay sẽ tha cậu, nửa đêm không đánh lén nữa.
Tôi cố xem ti vi, rồi than thở: “Thời gian này thị lực của anh giảm sút đáng sợ… Sao giờ cả phụ đề cũng không nhìn rõ nhỉ?”
Cậu ôm tôi nhích xuống chân giường: “Bây giờ thì sao?”
“Ừ đỡ hơn… Nhưng có lúc vẫn không rõ lắm.” Tôi rầu rĩ cau mày, “Lần sau em đi với anh vào tiệm mắt khám thử, nên đeo kính rồi.”
“Ừ.”
“Lạ ghê… Đồ đạc xung quanh sao cứ mơ mơ hồ hồ… Tiểu Trạch, em thì sao? Em thấy rõ không?”
Tôi nhìn Tiểu Trạch, nhưng, tôi bị dọa sợ.
Vì mắt Tiểu Trạch đỏ ngầu, người cậu phát run. Tôi chợt nhận ra mình không nhìn rõ đường nét cơ thể cậu.
“Này em sao thế?? Sao khóc??? Không có gì, chỉ là anh không thấy rõ tí thôi, sau này đeo kính là được…”
“Ừm, em biết.”
Tiểu Trạch dụi mắt, lại gần ôm tôi.
Buổi tối hôm ấy, cậu khá là dịu dàng.
Giống như lần đầu tiên, câu ngây ngô hôn lên thân thể tôi, không buông tha chỗ nào.
Sau khi xong việc, cậu và tôi trần trụi ôm nhau.
Tôi thật sự thích cái ôm của cậu.
Thoải mái cực kỳ, tựa như được nước ấm bảo bọc. Như thể chỉ cần được cậu ôm, thì đau đớn gì cũng có thể lãng quên, khốn khó gì cũng có thể vượt qua.