Cơ thể của tôi không thể chơi mấy trò chơi kích thích, nhưng thân là một người đàn ông mang chòm sao Sư Tử, tôi cũng không tiện ngồi trên mấy trò ngựa gỗ gì đấy… Cho nên chúng tôi như hai kẻ đi dạo bộ trong công viên nào chơi thuyền hải tặc, nhảy ngang qua ếch xanh, lách qua dòng nước xiết, tạt qua tàu lượn siêu tốc, rốt cục, như hai con rùa đen một lớn một nhỏ bò vào bánh xe chọc trời.
Bất tri bất giác, đề tài của chúng tôi đổi từ tiết mục truyền hình đến robot rồi điện ảnh, sau đấy, là đến nằm mơ.
Cậu nhóc hỏi tôi gần đây có mơ thấy cái gì không.
Tôi trả lời, rất chung chung.
Nó lại nói, anh nhớ thêm đi.
Tôi ngẫm nghĩ, thật sự nhớ ra giấc mộng liên tục mơ thấy. Tôi nói, tôi mơ thấy bản thân đi về nhà, đổi giày, chưa bật ti vi đã ngồi vật xuống ghế sofa ngây người nhìn chậu cá, còn lầm bầm như tên điên lầm bầm, rồi bước xuống nhà bếp cầm một con dao, sau đó không còn ấn tượng nào khác.
Sau khi nghe được chuyện đó, cậu nhóc đưa ly trà sữa không đá cho tôi, kể về giấc mộng của nó như đang trao đổi.
Nó nói, nó mơ thấy bản thân biến thành cái gối của tôi, mỗi ngày tôi ngủ trên người nó, mọi giấc mộng tôi mơ thấy nó đều biết. Nó có thể biến tất thảy giấc mộng của tôi thành mộng đẹp. Một nửa cuộc đời của tôi đều trải qua với nó.
Thật ra, suốt một tháng sống chung với nhau, cậu nhóc tỏ tình với tôi không dưới 10 lần, tôi đều không để trong lòng, mà khi tôi nghe nó kể qua loa về giấc mộng ấy, tôi lại có cảm giác kỳ diệu tựa như có gì đó chặn lại hô hấp, làm tôi thở dồn dập.
Tôi mở to mắt nhìn nó.
Lúc này, Tiểu Trạch ngồi đối diện tôi, toàn thân trắng bóc. Cậu nhóc chống cùi chỏ lên cạnh cửa, tóc phất phơ trong gió. Da nó trắng nõn, toàn thân như bóng hình hòa vào bánh xe chọc trời, nửa phần trong suốt.
Bánh xe từ từ nhích lên cao, cảnh sắc bên dưới càng lúc càng rộng lớn bao la, ánh mặt trời cũng càng thêm gay gắt. Tóc của Tiểu Trạch bị gió thổi lất phất, làm người ta có ảo giác chúng mang sắc vàng.
Chúng tôi tiếp tục tán gẫu rất nhiều về giấc mộng, vui sướng, hoảng sợ, buồn cười, đau lòng.
Rồi tôi buồn ngủ.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình nằm nghiêng trên đùi cậu nhóc, chúng tôi đã đến đỉnh cao nhất của bánh xe chọc trời.
“Tỉnh rồi?” Nó nhẹ giọng hỏi.
Tôi mở mắt nhìn, trong nháy mắt ấy tôi hơi hoảng hốt.
Bởi làm thế nào mà cậu nhóc lại gầy gò đi? Trước đây nó đâu có quầng mắt thâm đen đâu, mà hiện tại lại có, môi cũng khô khốc hơn.
“Em không thoải mái?” Tôi nhanh chóng bò dậy, hỏi.
“Vẫn ổn, khát thôi.”
“Sao em không gọi anh dậy?”
Nó cười khẽ: “Nhìn anh ngủ ngon quá, em không nỡ.”
“Em đừng nói với anh bây giờ chúng ta đã đi vòng thứ ba đấy nhé.”
“Là vòng thứ sáu…”
“Cái thằng gấu con này!”
Nó vô tội sờ đầu.
Bước xuống bánh xe chọc trời, tôi lập tức mua chai nước suối cho cậu nhóc, uống rồi trông có vẻ tốt hơn.
Không biết có phải cảm giác của tôi bị sai hay không, mà tôi thấy nó lại cao lớn hơn… Trước đây là tôi nhìn xuống nó, mà giờ, lại…
Ầy, chắc ảo giác thôi. Ai bảo ông cụ non này thích đi ở chỗ cao, con nít mà, lòng tự ái cao lắm, không phải tôi không thể hiểu.
—————————–
P/s: Vì Tiểu Trạch ngày càng lớn trong mắt Từ Cảnh nên từ chương sau mình chuyển từ gọi là “nó” thành “cậu” nhé.