Mẹ rót cho tôi ly nước, liên tục lặp lại: “Cũng may không bị sao, cũng may không bị sao, cái thằng ngốc này, mẹ còn tưởng sẽ không được gặp con nữa…”
Người đồng nghiệp thân quen cũng nói: “Bỗng nhiên bỏ bê công việc, không tìm được cậu… Thắc mắc cậu bị làm sao, không chịu mở cửa, không bắt điện thoại… Đến cùng có chuyện gì thế, người lạc quan như cậu sao lại sẽ…”
Tôi nhìn cổ tay mình, vết máu rất rõ. Hai cổ tay đều có.
Mẹ nói tiếp: “May là thân thể con vốn không yếu, bác sĩ bảo con không mất quá nhiều máu, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên.”
Đồng nghiệp mồm năm miệng mười: “Thấy trạng thái tinh thần tốt hơn một tí so với lúc trước.”
Còn có nữ sinh đỏ mặt nói: “Trước đây không quan sát kỹ, A Cảnh cũng đẹp trai quá.”
“Đẹp trai vậy, sau này chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi… Mệnh tốt quá mà, sao có thể tùy tiện từ bỏ, cậu nói có đúng không!”
Tôi sửng sốt thật lâu, sắp xếp lại tâm tư hỗn loạn, mới nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
“Ngày 27 tháng 3. Sao thế?”
Trong phút chốc tôi rơi xuống vực sâu.
27 tháng 3?
Tất cả những chuyện đã xảy ra là sao vậy chứ?
Ngày 1 tháng 4 tôi tỉnh dậy trên giường, gặp Tiểu Trạch. Tôi sống với cậu nửa năm, cậu chăm sóc tôi từ bộ xương 45kg đến như bây giờ. Những chuyện đấy, rốt cục là sao?
“Con sao thế? Còn khó chịu hả?”
Quả thật tôi không biết nên làm gì. Tôi nắm chặt cổ tay mẹ, hỏi bà: “Mẹ, Tiểu Trạch đâu? Mẹ có thấy Tiểu Trạch không? Em ấy ở cùng con, chỉ hơn 10 tuổi… Cứ xem là khoảng 20 tuổi? Em ấy đâu? Chắc chắn mọi người gặp em ấy rồi chứ?”
“Con bình tĩnh đã! Tiểu Trạch? Mẹ không gặp, là bạn con à?”
“Em ấy vẫn ở cùng con…”
“Không thể, lúc chúng ta đi vào phòng, con đang ở trong bồn tắm… Trong phòng tuyệt đối không còn ai khác, con xác định người đó ở bên cạnh con?”
“Con có phương thức liên lạc với người đó chứ? Gọi điện thử xem?”
Tôi không hề có số điện thoại của Tiểu Trạch.
Tôi không quan tâm đến sự phản đối của mọi người, mà tức tốc trở về nhà.
Đúng là khó tin nổi.
Căn phòng của tôi lại như thế —— bừa bộn khủng khiếp, đèn chỗ nào cũng bị phá vỡ, ti vi mở không lên, dưới sàn phủ lớp bụi bặm, đồ trong tủ lạnh đã ôi thiu hôi thối. Phòng tắm vẫn quẩn quanh mùi máu tươi nồng nặc.
Nhưng hôm qua nào có như thế này.
Mặc dù sương mù phủ kín khắp nơi, mơ mơ hồ hồ mờ ảo. Nhưng nhà tôi vẫn sạch sẽ, thơm mát. Trên ban công có trồng nha đam, có cây bạc hà, trên bàn còn để kẹo, ti vi thì chiếu Cậu Bé Bút Chì, tủ lạnh được trang bị đầy đủ, mỗi ngày, trong nồi đều có món ăn thơm ngon. Em ấy luôn làm nước chanh cho tôi, rồi ngồi bên cạnh tôi đọc sách báo, khỏa thân cùng ngồi trong bồn tắm dây dưa với tôi, ôm tôi nằm ngủ trên chiếc giường êm ái…
Lẽ nào, tôi mơ một giấc mộng thật dài?
Dài đến nửa năm, mà còn là giấc mộng cực kỳ chân thật?
Lẽ nào, Tiểu Trạch căn bản không hề tồn tại???
Không, tôi thường đi tản bộ với cậu, các bác gái xung quanh chắc chắn vẫn còn nhớ, tôi với cậu đi ăn ở quán ăn gần nhà, đi mua đồ ở chợ gần nhà, chắc chắn bọn họ vẫn nhớ!!!
Tôi ôm niềm tin ấy cố gắng tìm kiếm những người trong trí nhớ.
Nhưng đáp án lại làm tôi sụp đổ. Bọn họ không có bất kỳ ấn tượng nào về Tiểu Trạch. Thậm chí, còn không tìm thấy mấy người từng xuất hiện trong trí nhớ —— nếu không phải đã chuyển đi nơi khác, thì là đã qua đời.
Thứ duy nhất không thay đổi dường như chính là bể cá trong phòng.
Nước bể xanh thẳm, gợn nước sóng sánh. Con cá vàng màu đỏ cam dạo chơi trong chậu, không buồn không lo.
“Rốt cục em đang ở đâu, Tiểu Trạch?”
Tôi đứng đối diện bể cá, nhẹ giọng hỏi.
“Sao anh không tìm được em?”
“Sao… mọi người đều nói em không tồn tại?”
“Nhưng rõ ràng mấy tiếng trước chúng ta còn ở cạnh nhau…”
“Đừng đùa anh nữa.”
“Em đi ra đi.”
“Em đi ra… Em đi ra đi… Anh…”
“Anh sẽ không bắt nạt em nữa… cũng không… xem em thành chân sai vặt nữa… Sau này anh cũng sẽ rửa chén phụ em, nấu ăn phụ em, giúp em giặt quần áo, đấm bóp cho em, nhé? Em đừng làm anh sợ…”
Tôi đúng là người rất lạc quan.
Mấy ngày trước tôi còn mỉa mai, không tin bản thân sẽ là người chết vì tình.
Cũng không tin bản thân sẽ trải qua loại đau khổ này.
Nhưng bây giờ, cái cảm giác đau đớn bỗng dưng xuất hiện không kịp chuẩn bị, tôi lại lần nữa không biết nên tiếp nhận thế nào.
Tôi sụp đổ gục người xuống theo sofa, ngồi xổm dưới sàn run rẩy.
Tôi không biết sao mình lại chảy nhiều nước mắt đến vậy, một người đàn ông sao nói khóc là khóc.
Cửa bị mở ra, tôi nghe thấy giọng mẹ lo lắng gọi tên mình.
Mẹ, con xin lỗi, lại bắt mẹ nhìn thấy bộ dạng này của con rồi, dọa mẹ sợ nữa rồi.
Nhưng con bảo đảm, sau này sẽ không như thế nữa.
Đây là lần cuối cùng.