Hà Hòa do dự một lúc rồi lấy ra một tờ giấy khác, chậm rãi sửa lại mặt mũi, bối cảnh, trang phục. Sau khi hoàn thành chi tiết, cậu đem hai bản vẽ đặt cạnh nhau, đắn đo suy nghĩ một hồi mới đi vào phòng làm việc, vẽ lại bản thành phẩm trên máy tính bảng.
Tiếp theo cậu lại bắt tay vào vẽ nhân vật thụ. Tình huống được tả là thụ nhờ quan hệ bạn bè trà trộn vào buổi họp thường niên của công ty công, muốn tìm hiểu xem bạn trai có thực sự ngoại tình không. Rốt cuộc cậu chứng kiến bạn trai mình đang tán tỉnh con gái cưng của một nhà giàu có. Thụ vừa bàng hoàng vừa đau khổ, trong mắt loang loáng nước mắt bi thương.
Hà Hòa vẽ vẽ, vẽ đến đôi mắt liền nhịn không được chà chà cánh tay đang nổi da gà. Một cậu con trai, trước mặt bàn dân thiên hạ tuyệt vọng đau buồn rơi nước mắt gì gì đó, cậu ta thực sự vẫn bình thường chứ hả?
Cậu vừa phàn nàn cho đỡ mệt tâm vừa ráng vẽ nhưng luôn cảm thấy không có cảm hứng bằng lúc vẽ bạn công, đặc biệt là đôi mắt và khuôn mặt, không hề có thần, không xứng với công chút nào.
Thôi cứ vẽ công trước đã.
Cảnh công say rượu loạng choạng đi vào phòng, sau một đêm hỗn loạn mông lung thì lấy lại tinh thần, tràn đầy tự tin hạ quyết tâm theo đuổi thụ. Cảnh công vì tình cảm của mình bị coi rẻ nên buồn lòng mượn rượu giải sầu.
Hà Hòa càng vẽ càng lên tay, chỉ có điều bức nào bức nấy vẽ ra đều y chang Chu Dục. Cậu thấy có lẽ mình nên trả thêm tiền cho Chu Dục, ừm, phí làm người mẫu.
Mải lo vẽ, cậu không phát hiện ra trời đã sập tối từ khi nào. Cậu xoa xoa bụng đứng dậy, mở tủ lạnh ra chuẩn bị đồ nấu sủi cảo thì lại thấy hết sạch giấm rồi, mà thiếu giấm thì sủi cảo mất ngon.
Thế là Hà Hòa đành phải lộc cộc lấy chìa khóa, đổi giày chuẩn bị xuống lầu mua giấm. Vừa ra khỏi cửa cậu liền đụng phải nhân viên chuyển nhà, thì ra có người dọn vào căn 703 bên cạnh. Hà Hòa kinh ngạc, mới sáng nay còn thấy đang xem nhà, đùng một cái buổi chiều liền dọn vào ở ngay à?
“Các cậu nhẹ nhàng chút…” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng 703, sau đó Hà Hòa nhìn thấy một bóng người cũng quen ơi là quen. Mà đâu chỉ là quen, phải nói là suốt ngày người đó ở trong đầu cậu bay tới bay lui, còn bị cậu vẽ vào cả đống tranh minh họa.
Hà Hòa đột nhiên cảm thấy ngượng, rồi sau đó mới ngạc nhiên: “Anh Chu?”
Chu Dục cũng hơi lúng túng, giờ này đã quá giờ cơm chiều rồi. Anh thấy Hà Hòa từ trưa đến giờ không ra khỏi cửa, không ngờ bây giờ lại chạm mặt.
“Xin chào, khéo thật, không ngờ ở cùng tầng, vậy mà mình lại thành hàng xóm của nhau, ha ha…” Chu Dục tự nói tự thấy xấu hổ luôn, lý do gì nghe giả quá giả.
Ai dè Hà Hòa thật sự không nghi ngờ gì: “Hôm nay anh dọn vào luôn sao?”
“Ừ. Cậu biết đấy, công việc của tôi… Tôi không định làm tiếp việc đó nữa nên cũng không muốn ở lại chỗ cũ, gần đây tôi vẫn đang tìm phòng ở khác. Tối hôm qua đưa các cậu về thấy khu nhà này tên nghe hay hay, thiết kế cũng đẹp. Hôm nay tôi đến xem phòng thấy ổn nên dọn qua luôn.” (Vâng, anh đã vì cua người ta mà bất chấp, nhận mình là trai bao luôn)
Chu Dục nói tào lao một cách hết sức nghiêm túc, trong lòng thì nhủ thầm lúc nãy mình tiếp dọn đồ, tay áo thì đang xắn lên, quần áo cũng xộc xệch, trên vai dính bụi, cả người đổ mồ hôi, không biết đầu tóc có rối không nữa, lẽ ra trước khi đi ra nên sửa soạn lại tí.
Hây da, mất hình tượng quá.
Hà Hòa gật gật đầu: “Ra vậy, vậy anh cứ lo công chuyện tiếp đi.”
Chu Dục vội vàng hỏi: “Em đang định xuống lầu hả?”
“Vâng, định mua chút đồ.”
“Vậy đi cùng đi. Tôi còn chưa quen chỗ này lắm.”
Là người quen với nhau, huống hồ lúc nãy còn lấy người ta làm mẫu miễn phí cho mình nên Hà Hòa không đành lòng phũ phàng nói không, liền gật đầu: “Vậy đi chung.”
Trên đường đi, Hà Hòa vừa đi vừa giới thiệu xung quanh cho Chu Dục: “Đường bên kia đều là quán bán đồ ăn, đúng rồi, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa. Tôi chỉ ăn ở quán quen, không thích ra ngoài ăn lắm. Ừm, nếu ăn không quen thì đi làm gì, gọi đồ ăn về nhà là được rồi. “Cơm hộp man”* – Chu Dục nghĩ thầm.
“Vậy tối nay anh định ăn gì?”
Đương nhiên là gọi đồ ăn ship qua. Chu Dục thấy Hà Hòa cầm một chai giấm, đoán chắc cậu chuẩn bị nấu ăn, anh chợt nghĩ ra một ý, liền tiện tay cầm hai gói mì, mặt mày đầy miễn cưỡng nói: “Hôm nay bận bịu quá, đành ăn mì gói thôi.”
“À.” Hà Hòa nhìn gói mì trong tay Chu Dục, định nói gì đó. Chu Dục khấp khởi mừng thầm, mau mau mời tôi sang ăn cơm đi.
Kết quả, Hà Hòa cầm một gói mì khác từ trên kệ hàng xuống: “Nếu anh thích vị này thì ăn của hãng này ngon hơn nè.”
Chu Dục: “…”
Quá đáng, kịch bản này có bug rồi.
Chu Dục chán nản theo Hà Hòa đi lên lầu. Hà Hòa cũng phát hiện ra. Vốn dĩ cậu không định hỏi, nhưng Chu Dục thể hiện thái độ rõ ràng quá nên lúc chờ thang máy cậu không nhịn được hỏi thăm một câu: “Sao vậy? Anh không khỏe chỗ nào à?”
“Không phải…Tôi đang nhớ lại xem ấm siêu tốc cất ở chỗ nào trong va li, hình như tôi quên để vào mất rồi. Ài, coi bộ mì gói cũng không có mà ăn rồi.” Anh tràn đầy mong chờ nhìn Hà Hòa: “Cho tôi xin tí nước sôi được chứ?”
Yêu cầu đơn giản như vậy chẳng lẽ Hà Hòa lại từ chối được sao?
Vì thế, sau khi lên lầu Chu Dục còn chưa quay lại căn hộ của mình đã đi theo Hà Hòa vào nhà cậu.
Phòng ở của Hà Hòa có hai phòng khách, hai phòng ngủ và một cái ban công lớn. Tổng diện tích chỉ hơn 80 mét vuông, không lớn lắm nhưng một người ở cũng dư dả. Chu Dục còn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một căn nhà ấm cúng sạch sẽ, lại không ngờ rằng trong này rất…bừa.
Giày không được sắp xếp ngay ngắn, gối ôm trên sô pha thì đây một cái kia một cái, chưa kể đến vài món đồ mặc ném trên đó. Gần ban công có một cái giá vẽ bự chảng, trên bàn trà, trên sô pha, trên sàn nhà còn có nhiều giấy vẽ rơi rải rác.
Hà Hòa nhìn thấy mấy tờ giấy vẽ đó thì giật mình nhớ ra chuyện tốt mình làm, vội vàng quăng chai giấm đi dọn dẹp. “Anh ngồi chơi một lát đi. Tôi dọn mớ đồ này xong rồi đi nấu nước cho anh.”
“Có cần giúp gì không?”
“Không, không cần đâu.”
Hà Hòa vừa nói không cần thì một tờ giấy vẽ trên tay cậu rơi ra, đáp xuống ngay bên chân Chu Dục.
Tim Hà Hòa đánh thót một cái: “Đừng…”
Quá muộn rồi, Chu Dục đã nhặt tờ giấy lên xem. Đó là một bức phác họa một người đàn ông đang buồn bã dựa vào tường. Dáng người đó dong dỏng cao, kéo ra một cái bóng thật dài trên mặt đất. Trong tay anh ta cầm một điếu thuốc, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa, khuôn mặt đẹp như tạc, trông chẳng khác gì một vị quý tộc thời trung cổ.
Trong góc của bức tranh còn vẽ một cậu thiếu niên dáng người mảnh khảnh đứng ở xa xa, dường như đang do dự không biết có nên đến gần người đàn ông nọ hay không.
Chu Dục càng xem càng thấy quái quái: “Sao nhìn khuôn mặt người này có vẻ quen vậy?” Hình như đã gặp ở đâu rồi. (Mỗi ngày soi gương thấy đó anh)
____________