• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Viêm vừa đứng lên đã bị một bàn tay đè lại, bàn tay đó vô cùng cứng rắn, Phùng Viêm bực bội quay đầu lại: “Mày…” Sau đó chỉ thấy người nọ đưa tay vặn nhẹ ở hông anh ta một cái, không biết làm thế nào mà cả người anh ta mềm nhũn, không nói được một lời.

Phùng Viêm hoảng sợ trừng mắt nhìn người kia, chắc chắn không phải là sinh viên, tầm ba mươi tuổi, mặt mày lạ hoắc, ai vậy?

Đám bạn của anh ta thấy vậy liền dợm đứng lên muốn qua giúp, sau đó…mấy cậu sinh viên khoa thể dục thể thao kia cũng đứng dậy, cả đám vây quanh khoanh tay làm mặt ngầu, trình diễn một màn ỷ mạnh hiếp yếu. Một cậu trong đó vừa cười tủm tỉm vừa nhẹ nhàng nói: “Tính gây sự trong hôn lễ của giảng viên, còn là ngay trước mặt chủ nhiệm khoa, mấy người không muốn tốt nghiệp nữa hả?”

Bọn họ nghe vậy tức muốn điên, định mặc kệ làm ầm ĩ lên thì cậu kia lại nói tiếp: “Nhà Phùng Viêm có tiền, anh ta muốn quậy thế nào thì quậy thế đó, nhà mấy người có tiền sao? Bộ anh ta hứa tốt nghiệp xong kiếm chỗ làm ngon cho mấy người, hay là hứa cho mấy người một khoản kếch xù hả? Mấy người có chắc chưa?”

Cái này…đúng là không có.

Chỉ cần có chút đầu óc thì đều biết suy tính thiệt hơn. Đối diện với vấn đề tương lai sự nghiệp như thế này thì không có ai dám mạo hiểm cả. Tuy rằng bọn họ cũng không cho là chỉ quậy một chút thì có ảnh hưởng gì tới cả tương lai sau này, nhưng dù sao thì cẩn thận vẫn hơn.

Hơn nữa nhìn sang thấy chủ nhiệm khoa và các giảng viên vẫn đang ở gần đó canh chừng bọn họ như vậy, đám huynh đệ này liền xìu xuống hơn nửa.

Trong lúc đó, phía bên kia Hà Hòa đã mặt mày đỏ ửng mà lí nhí đáp lời Chu Dục: “Em đồng ý.” (chưa gì cưng đã tự đem chôn mình luôn rầu)

Mặc dù cậu rất nhỏ tiếng nhưng lại không cản được một đám bạn bên cạnh đang hoan hỉ vui mừng lan truyền tin tức không tính công. Chu Dục mỉm cười, nắm chặt tay cậu kéo dậy, đi lên sân khấu.

Hà Hòa bị anh kéo, chỉ có thể đi theo. Cũng không phải cậu khó chịu, chỉ là có chút hoảng, nhỏ giọng thì thầm với Chu Dục: “Anh Chu, cái này làm lớn quá rồi.”

Thật sự là ngoài mong đợi nhiều rồi. Hai người chỉ là đang đóng kịch, làm thật quá thế này sợ sau này khó đối phó với mọi người xung quanh. Cậu còn nhìn thấy có nhiều người vẫn đang quay phim chụp ảnh lia lịa kia kìa.

“Không sao đâu, tin tưởng tôi, nhé.” Bước lên sân khấu, Chu Dục nhân lúc mọi người không chú ý, nói nhỏ vào tai Hà Hòa.

Hà Hòa nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng sau khi cầm micro, cậu vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, thôi cứ coi như đang diễn kịch đi.

Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Dục dưới ánh đèn, nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của anh, trong lòng bớt căng thẳng nhiều, cười nói: “Thì ra anh gạt em mặc lễ phục nghiêm chỉnh như vầy là vì âm mưu này đây hở?”

Đây là lời thoại Chu Dục chỉ cho cậu, cậu cũng loáng thoáng hiểu được ý đồ của anh, người này quả thật chu đáo ghê. Nếu không có lời giải thích nào, mọi người hẳn sẽ nghi ngờ đây là một màn kịch dàn dựng công phu.

Chu Dục cười nói: “Em thật thông minh nha, thời khắc đáng giá như vậy, làm sao lại không mặc đồ tình nhân được chứ.”

Người ngồi dưới cũng phát hiện ra hai bộ lễ phục một đen một trắng của họ quả thật là đồ tình nhân, còn sáng lóa như đi thảm đỏ sự kiện.

Hà Hòa cũng cười nói: “Vậy nếu em không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn cậy thế hiếp người hả?”

“Không phải gần đây em đã bật đèn xanh cho anh rồi sao? Lúc lên kế hoạch này anh đã nắm chắc bảy tám phần rồi.” Chu Dục nhìn cậu nói: “Nhưng anh cũng phải thừa nhận, anh quả thật có cố ý tạo tình huống để ép buộc em một chút. Em đó, trong lòng lúc nào cũng lo nghĩ nhiều thứ. Anh hi vọng nhờ bầu không khí vui mừng này mà em quên hết những thứ linh tinh đó, chỉ nghĩ đến anh, nghĩ đến tương lai của chúng ta, rồi xúc động mà nhận lời anh.”

Mọi người cười, Hà Hòa cũng cười, cái anh này lấy đâu ra lắm lời thoại vậy chứ? Cậu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Chu Dục, đột nhiên tim nảy lên một cái, có cảm giác như những gì anh đang nói đều là thật vậy.

Cứ như anh ấy rất hiểu mình.

Hà Hòa cảm thấy ánh mắt Chu Dục nhìn mình chứa đầy ẩn ý, nhưng chỉ thoáng một cái lại không thấy nữa, ánh mắt lại đen láy trầm tĩnh như bình thường.

Có trời biết trong đầu Chu Dục nghĩ đông nghĩ tây cái gì, trên mặt lại vẫn giữ vững phong độ diễn xuất: “Cho nên, bé con à, em đồng ý làm người yêu của anh chứ?”

Anh đột nhiên như làm ảo thuật, biến từ không khí ra một bông hồng đỏ rực rỡ, lui về sau một bước, quỳ một gối xuống, đưa cành hoa về phía Hà Hòa.

Toàn bộ hội trường im phăng phắc, Hà Hòa ngây người một lát, rồi nở nụ cười tươi, anh bạn trai giả này cũng diễn có tâm quá trời. Cậu không nói gì, đưa tay nhận hoa.

Mọi người vỡ òa. Cũng không biết ai đó hô lên: “Hôn đi hôn đi!” Không khí high tới tận nóc.

Chu Dục đứng dậy, nhẹ nhàng ôm cậu, hạ giọng nói nhỏ: “Đừng sợ.” Sau đó cậu cảm thấy anh siết lấy eo mình, cúi sát lại, liền theo phản xạ hơi nâng cằm lên (bán mình tập 2).

Ánh đèn quá chói, Hà Hòa không nhìn rõ được, trong tiếng reo hò ầm ầm của mọi người, cậu cảm giác đôi môi của anh chạm nhẹ vào thái dương mình, nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Cậu cảm thấy anh thở dốc một nhịp, tầm mắt lại chỉ nhìn được đường cằm như tạc cùng nét cong đẹp đẽ nơi yết hầu của anh.

Cậu chớp chớp mắt, hơi đưa tay lên, níu lấy hông anh. Phía dưới mọi người vừa kích động vừa thất vọng hô to: “Hôn môi hôn môi!”

Chu Dục cười, buông Hà Hòa ra, cầm lấy micro: “Hôn môi thì không được, người ta sẽ ngại nha.” Nói là ngại nhưng mà vẻ mặt của anh hoàn toàn là tôi-đây-rất-đắc-ý, không có một miếng thẹn thùng nào hết.

Mặc kệ mọi người la ó, anh nói tiếp: “Được rồi, đã chiếm nhiều thời gian của mọi người như vậy…”

Dưới sân khấu, người đàn ông đang ghìm giữ Phùng Viêm nghe vậy liền buông tay ra. Boss đã dặn đây là tín hiệu có thể thả người.

Phùng Viêm ở dưới bị ép nhìn một màn ôm ôm ấp ấp tình tứ của hai người trên sân khấu đã sớm điên tiết, vừa thấy kìm kẹp được nới lỏng thì không chút nghĩ ngợi đứng dậy nhào lên sân khấu.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp hiểu gì, anh ta cứ thế như một con thú hung hăng xông lên. Chu Dục vội vàng đem Hà Hòa đẩy ra phía sau. MC đứng bên cạnh thấy có biến liền vội gọi đội bảo an.

Ngực Phùng Viêm phập phồng lên xuống vì giận dữ: “Hà Hòa! Được, được lắm. Cậu dám chơi tôi! Để xem tôi xử lý cậu thế nào!

Mặt Chu Dục lạnh xuống: “Hiện tại là xã hội pháp trị, không biết cậu Phùng muốn xử lý người yêu tôi thế nào?”

Phùng Viêm vung tay lên: “Mày là cái thá gì! Cút!”

Chu Dục kéo Hà Hòa né qua một bên, còn tranh thủ nhéo nhéo tay cậu, nhỏ giọng nói: “Em muốn mắng hắn thế nào thì giờ có thể mắng thế ấy.”

Hà Hòa hơi hơi mở to mắt, anh nói vậy có nghĩa là…anh cố ý bẫy Phùng Viêm chạy lên để cho cậu xả giận sao?

Cậu ló mặt ra nhìn nhìn Phùng Viêm, từ sau lưng Chu Dục bước ra, nói với anh ta: “Phùng Viêm, anh đi xuống đi, tôi sẽ không thích anh đâu. Anh cũng nhìn thấy rồi đó, bạn trai tôi tốt như vậy, cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, chín chắn hơn anh, hơn nữa anh ấy lúc nào cũng dịu dàng, săn sóc tôi, tôn trọng tôi. Anh với người nhà anh từ đầu tới cuối chỉ biết quấy rầy tôi, còn uy hiếp tôi nữa. Cái mà anh gọi là theo đuổi này cũng không phải thực sự muốn theo đuổi tôi, mà giống trả đũa hơn. Anh như vậy chỉ làm người ta phản cảm thôi.”

Chu Dục cười cười: “Cậu nghe rõ rồi chứ? Nghe được rồi thì mời xuống cho.” Anh hạ giọng để cho chỉ mình Phùng Viêm nghe được, có phần khiêu khích mà nói: “Đừng có ở chỗ này rồi tự rước lấy nhục.”

Câu cuối cùng này mọi người ở dưới cách xa không nghe thấy, nhưng cảnh giằng co sau khi Phùng Viêm lên đài mọi người đều thấy rõ. Lời Hà Hòa nói tuy không dùng micro nhưng cũng có nhiều người ở gần nghe được.

Mọi người cũng hiểu ra, đây chắc chắn là “người theo đuổi cuồng” mà Chu Dục nhắc đến. Sau khi qua cơn kích động ban nãy thì bây giờ mọi người đều có chút khinh thường mà theo dõi sự việc đang xảy ra. Chu Dục trang phục chỉn chu, sang trọng, khí chất xuất chúng, anh đứng cùng với Hà Hòa muốn xứng đôi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, lại nhìn sang Phùng Viêm, quả thật hệt như một con trâu điên đang lên cơn muốn húc người.

Hai mắt đỏ ké, lông mày nhíu chặt, cơ bắp gồng lên, mặt mày nhăn nhó, quần áo thì không chỉnh tề, tóc tai mất trật tự, thậm chí vạt áo phía trước và sau lưng quần còn dính cái gì đó giống như là nước chấm, làm người ta ngại giùm. Nhất là bên cạnh anh ta còn có một Chu Dục đẹp trai ngời ngời, oài, bệnh viện nào mau tới đem đi đi (thảm quá thảm).

Mọi người khe khẽ bàn tán, khóe mắt Phùng Viêm trừng như muốn nứt ra, cứ cảm thấy mọi người xung quanh đều đang cười nhạo anh ta. Anh ta dường như nhìn thấy da mặt mình bị lột xuống vứt trên đất cho người khác đạp đạp đạp. Bình thường anh ta vô cùng sĩ diện, rất tự tin về gia thế hạng nhất của mình, có bao giờ bị mọi người chế giễu như vậy đâu?

Anh ta giận dữ tột độ, gầm lên một tiếng, nhào về phía Hà Hòa.

Hà Hòa theo phản xạ lùi về phía sau, mọi người cũng ồ lên lo lắng. Đột nhiên Chu Dục tiến lên một bước, nhanh như chớp đỡ đòn của Phùng Viêm, xoay người lướt nhẹ một cái rồi quật ngã anh ta như đang đóng phim.

Rầm một tiếng, trên sân khấu trống vắng, sau cú đó, cả người Phùng Viêm ngã xuống đụng vào bục gỗ phía dưới, tiếng vang vọng khắp hội trường.

Hà Hòa ngơ luôn.

Chu Dục sải bước qua túm chặt cánh tay Phùng Viêm, động tác vừa ngầu vừa đẹp, quay đầu nháy mắt với Hà Hòa một cái. Anh đang đứng ngược sáng, nhưng mà vừa nhìn thấy động tác này, Hà Hòa liền có cảm giác mặt Chu Dục như tỏa sáng, so với lúc đứng dưới ánh đèn còn chói hơn.

Hà Hòa bật cười, anh đang tranh công sao?

“Hà Hòa!” Phùng Viêm cố gắng quay đầu lại: “Chẳng lẽ cậu không lo lắng…”

“Ông chủ văn phòng phải không?” Chu Dục tỏ vẻ xem thường: “Mời lên làm việc mà thôi, anh ta đâu có thật sự phạm pháp, có thể bị giữ bao lâu chứ? Hay là cậu có thể nghiêm hình bức cung người ta hả?”

Đội bảo an cuối cùng cũng đến, tóm Phùng Viêm ra ngoài. Vốn Phùng Viêm còn muốn gây sự, nhưng bị người ta chọt một cái ngay hông liền xìu luôn.

Hà Hòa nhìn nhìn, hình như đội bảo an này không giống mấy đội bảo an bình thường khác, nhưng mà không nói rõ được không giống chỗ nào.

Cậu nhìn thấy Phùng Viêm toàn thân chật vật bị lôi ra, người xung quanh thì cứ như sợ né không kịp, tránh như tránh tà, tự nhiên cảm thấy nỗi bực bội bấy lâu nay tiêu tan. Cậu chẳng qua chỉ là muốn cho Phùng Viêm bị xấu mặt trước mọi người, dẹp cái kiểu ta là thiên hạ đệ nhất, ta cao quý không ai sánh bằng kia đi.

Chu Dục nắm tay cậu, nói với mọi người: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chỉ là một người theo đuổi cuồng thôi. Trên đời này có rất nhiều người si tình, nhưng mà có người theo đuổi chân thành, cũng có người chọn cách theo đuổi kì cục, làm người ta khó chịu.”

Anh thiệt sự mặt dày, tự nạm kim cương lên mặt mình luôn, làm nhiều người phải bật cười. “Còn nữa, nếu đi xem phim mà bắt gặp có người cứ nhìn mình chằm chằm thì nhất định phải cảnh giác, vì có khi đó là kẻ biến thái thật đó.”

Dăm ba câu liền làm không khí thả lỏng, còn đá xéo Phùng Viêm là biến thái.

“Cuối cùng, tôi xin dành tặng một lời khuyên thật tình cho mọi người, nếu có ai muốn bắt chước cách tôi làm hôm nay thì tốt nhất là nắm chắc người ta sẽ đồng ý. Nếu chỉ là đơn phương thì có thể sẽ khiến cho đôi bên đều khó xử.”

Chu Dục thành khẩn nói xong câu đó, lại cảm ơn thầy Vương cô Vương và tất cả quan khách, còn nói thêm trước khi ra về mỗi người đều sẽ nhận được một phần quà cảm tạ.

Xem kịch hay miễn phí, lại còn có quà đem về, ai mà không vui cho được? Trong không khí vui mừng như vậy, Chu Dục mang theo Hà Hòa thành công rút lui.

_______________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK