Trên đường về, Hà Hòa suy nghĩ cả buổi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu hỏi Chu Dục: “Có phải anh đã nói gì đó với bọn họ không?”
Chu Dục biết việc này không thể nào qua mặt được cậu nên cũng không giấu diếm làm gì: “Là như vầy, em biết gần đây tôi đang tìm việc làm đó, tôi tìm được rồi, việc cũng ổn lắm.”
Hà Hòa nghe vậy vui vẻ ra mặt: “Khi nào vậy? Sao không nghe anh nói gì hết?”
“Mới mấy ngày trước thôi, vẫn chưa chắc chắn nên không nói với em. Hôm nay đã chính thức được nhận rồi.” Đến lúc này rốt cuộc Chu Dục đã thấu được sự tai hại của nói dối. Lúc đầu anh che giấu thân phận của mình, bây giờ muốn tìm cơ hội để nói thật cũng khó mở lời.
Anh lo lắng khi mình nói ra sự thật Hà Hòa sẽ cảm thấy mình có ý đồ đen tối nên mới dọn đến ở cạnh nhà cậu, hoặc tệ hơn sẽ không xem mình là bạn bè mà lui tới với nhau nữa, dù gì mình cũng đã làm đủ trò xấu, gạt Hà Hòa mình không tìm được việc, không có tiền, chịu nhiều áp lực…
Khụ khụ, bây giờ ngẫm lại Chu Dục mới thấy hoàn cảnh mình vẽ ra có vấn đề thật sự, có ai sẽ đi thích một người không một xu dính túi, đang thất nghiệp, lại còn nợ nần chồng chất chứ?
Hiện tại anh đã rõ lòng mình, muốn theo đuổi Hà Hòa, nhưng mãi mà không có tiến triển gì, nên anh bắt đầu đắn đo suy nghĩ hay là tại bây giờ mình túng quẫn quá, không có gì nổi bật hết nên người ta mới không để mắt tới?
Cho nên, bây giờ anh đã có công việc rồi, thiệt đáng mừng. (Em quỳ anh, em tưởng anh hạ quyết tâm nói thiệt, ai ngờ…)
Lúc nghe được vụ liên hoan thì Chu Dục đã tính toán chuyện thay đổi hình tượng bản thân rồi. Không phải gần đây công ty chuẩn bị khai thác một game online hay sao? Mình sẽ chạy qua làm quản lý nhân sự, sẵn kéo theo vài người bạn của Hà Hòa luôn.
Anh vừa lái xe vừa nói chuyện với Hà Hòa: “Công ty đang cần sinh viên mới tốt nghiệp khóa này, em biết đấy, trước đây tôi làm gì quen với sinh viên đâu, cho nên tôi liền nghĩ đến bạn học của em. Dù hôm nay không gặp ở buổi liên hoan thì tôi cũng sẽ nhắc với em thôi.”
Hà Hòa thấy anh thực sự nghiêm túc bèn suy nghĩ một lát rồi nói: “Bạn học của tôi có vài người rất có năng lực, nhưng anh cũng đừng vì quen biết tôi mà hạ thấp tiêu chuẩn cho bọn họ rồi tuyển hết tất cả đó. Tuyển dụng là chuyện quan trọng, phải cẩn thận mới được.”
Chu Dục cười nói: “Em sợ tôi bị đuổi hả?”
Hà Hòa trợn mắt: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”
“Ừ ừ, tôi biết mà. Tôi chỉ định nhờ em giới thiệu vài người thôi, dù sao cũng tốt hơn tôi mù tịt mà tìm đại cho xong. Tôi là nhân viên mới nên dĩ nhiên là muốn mau chóng có thành tích tốt rồi. Nếu có thể tuyển được người tài thì cũng là một cách chứng minh năng lực của tôi đúng không? Hơn nữa có việc tốt phải ưu tiên người mình trước chứ. Công ty của tôi điều kiện rất khá, còn có công ty mẹ chống lưng nữa, bỏ qua thì tiếc lắm.”
Hà Hòa nói: “Ra vậy. Vậy tôi sẽ giúp anh liên lạc với mấy người phù hợp vậy…” Vừa nói xong Hà Hòa liền nhận ra: “Có phải lúc nãy anh đã nói luôn rồi không? Cho nên bọn họ mới nhiệt tình như vậy?”
Chu Dục ngượng ngùng cười cười: “Bạn em hỏi tôi đang làm công việc gì nên tôi nói luôn. Nhưng tôi không có nói tôi làm ở bộ phận nhân sự mà nói là đại diện cho công ty đối tác, phải giữ mặt mũi cho em chứ.”
Hà Hòa vừa thấy ấm lòng vừa thấy áy náy: “Quản lý nhân sự là tốt lắm rồi mà, nếu không vướng vào vụ diễn kịch với tôi thì anh đã không bị khó xử như vậy.” Nếu sau này bị người ta phát giác, Hà Hòa thì không sao chứ Chu Dục sợ sẽ bị gắn cho cái mác kẻ lừa đảo.
“Hay là anh đừng gọi bạn bè tôi nữa, cứ tuyển người ngoài đi, chứ không khéo lộ tẩy mất.”
Chu Dục cũng ấm hết cả tim, Hà Hòa càng ngày càng quan tâm để ý đến mình, vậy cũng coi như là có tiến triển rồi nhỉ?
Vừa lúc phía trước chuyển sang đèn đỏ, Chu Dục dừng xe, không kìm lòng được đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Hà Hòa.
“Không sao, tạm thời không lộ đâu, tôi có lòng tin vào năng lực của mình, biết đâu qua một thời gian nữa tôi thực sự có thể trở thành đại diện cho công ty rồi sao?”
Hà Hòa hơi giật mình vì bị xoa đầu, cảm giác thật lạ lẫm, nhưng vì Chu Dục rụt tay lại rất nhanh nên cậu cũng không nghĩ gì nhiều, nghe Chu Dục tuyên bố tự tin như vậy, cậu cười nói: “Được rồi, tôi tin anh mà.”
Nếu đã vậy, cậu càng phải tỉ mỉ hơn để giúp anh mới được.
Hà Hòa viết cho Chu Dục tên của tất cả những bạn học ưu tú trong lớp cậu, thậm chí ai có chuyên môn giỏi, ai hơi lười biếng, ai giao tiếp tốt cũng ghi chú lại hết.
Công ty Chu Dục không chỉ cần tuyển designer mà còn tuyển lập trình viên, biên kịch viết cốt truyện nữa. Trường đại học H là đại học lớn đa ngành, dĩ nhiên sẽ có người phù hợp, nhưng Hà Hòa cũng không rành tình hình các ngành khác thế nào nên cậu còn bỏ công vào các diễn đàn hỏi thăm giúp Chu Dục nữa.
Hà Hòa hỏi thăm khắp lượt trong cả diễn đàn lớp mình. Cậu không hề hay biết Chu Dục cũng đã được thêm vào nhóm, đang làm tàu ngầm trong này. Anh nhìn Hà Hòa bận rộn tới lui vừa vui vẻ vừa áy náy, vui vì cậu lo lắng cho mình, càng áy náy hơn vì mình lừa cậu.
Ting!
Hà Hòa đang tất bật hỏi thăm thì di động báo có tin nhắn mới, cậu clicl mở ra xem.
A Hòa, anh A Trạch đây, chúng ta hẹn gặp nói chuyện được không?
Hà Hòa nhíu mày, kéo số vào danh sách đen.
…
Nhờ sự giúp đỡ tận tình của Hà Hòa, một bản danh sách tổng hợp sinh viên nổi trội nhanh chóng ra lò. Có nhiều người trong số đó định sau khi tốt nghiệp đi thành phố khác tìm việc, cũng có người nộp đơn phỏng vấn ở công ty khác, bây giờ nghe tin có công ty mới đãi ngộ tốt nên quyết định thử một lần xem sao.
Không phụ sự kì vọng của mọi người, bên Chu Dục rốt cuộc cũng thông báo tuyển dụng. Sau khi sàng lọc lại, công ty cũng tuyển được một đợt nhân viên tiềm năng, có thể nói là đón một làn gió mới cũng không ngoa, mà có nhiều sinh viên cũng nhờ dịp này tìm được công việc đúng sở thích của mình.
Bởi vì bận rộn việc phỏng vấn, mỗi ngày Chu Dục đều về nhà khá trễ. Hà Hòa thấy Chu Dục đã mệt mỏi cả ngày rồi mà còn phải vội trở về nấu cơm cho mình nên rất băn khoăn. Vì vậy, lúc ăn cơm chiều cậu liền bảo anh không cần nấu cơm cho cậu nữa. Chu Dục nói ngay: “Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị em à?”
Hà Hòa lắc đầu: “Không phải, cứ như vậy anh sẽ rất vất vả, bây giờ anh có công việc rồi, giao kèo trước đây của chúng ta có thể hủy bỏ.”
Đây mới là điều Chu Dục lo sợ, nếu không nấu cơm thì anh lấy cớ gì để mỗi ngày sang bầu bạn với cậu chứ?
Anh nói một cách đứng đắn: “Nếu không có em tôi đã không biết làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian tăm tối lúc trước. Đối với tôi công việc này còn quan trọng hơn công việc bên ngoài nữa. Hơn nữa tôi thực sự thích nấu cơm cho em ăn, chỉ cần em không chê thì tôi vẫn mong được làm tiếp.”
Chiếc đũa trên tay Hà Hòa khựng lại, không biết cậu có nghe hiểu ẩn ý của những lời này không, nhưng sau đó cậu cũng không nói gì nữa.
Chu Dục có chút thấp thỏm, một lát sau, anh làm như chợt nhớ ra điều gì đó: “A Hòa, em có muốn đến công ty tôi làm việc không?”
“Sao ạ?”
“Hình như em sắp vẽ xong tranh minh họa cho quyển tiểu thuyết kia rồi phải không? Nếu không có gì làm thì em có thể đến công ty tôi. Như vậy buổi sáng chúng ta có thể cùng nhau đi làm, buổi trưa thì cùng nhau ăn cơm, cơm trong căn tin cũng ngon lắm, sau đó tan làm còn cùng nhau về nhà được luôn.” Ngẫm lại, chẳng phải hạnh phúc là đây sao?
Hà Hòa ngạc nhiên hỏi: “Sao tôi nghe nói đã tuyển đủ người rồi mà?”
“Ấy…designer thì nhiều người cũng tốt mà, vả lại công ty cần người có kĩ thuật vững.”
Hà Hòa suy nghĩ một chốc, lắc đầu: “Game bên anh làm về đề tài khoa học viễn tưởng, tôi không am hiểu thể loại này, với lại phòng làm việc của tôi gần đây cũng mới nhận đơn hàng mới, tôi phải hỗ trợ bọn họ.”
“À…thôi cũng được.”
Chu Dục có linh cảm hình như Hà Hòa đang tránh né mình. Anh hao hết nơ ron, cuối cùng nghĩ ra được một cái cớ khác: “Đúng rồi, chúng ta quen biết nhau lâu rồi, hay cuối tuần này mình đi xem phim đi.”
“Hai người chúng ta? Xem phim?”
Hình như hơi lạ lạ á.
“Hay đi bơi?”
“Tôi không biết bơi, cũng không thích học bơi.”
Chu Dục gãi đầu, cảm thấy não mình dường như không đủ xài: “Vậy leo núi đi, cuối tuần đi leo núi được không?”
Hà Hòa gắp một đũa thức ăn rồi nói: “Anh có nhiều thú vui quá ha.”
“Mình đi ngắm mặt trời mọc. Dạo này thời tiết càng ngày càng nóng rồi, chúng ta tranh thủ thời gian ngắm mặt trời mọc xong rồi về, về đến nhà mặt trời mới vừa lên, đường cũng không đông người mấy, không bị nóng đâu.” Chu Dục cố gắng thuyết phục Hà Hòa. “Ngày nào em cũng ủ trong nhà, ít vận động, đi ra ngoài nhiều hơn mới tốt cho sức khỏe.”
Hà Hòa vẫn còn do dự, nghe cũng hay ho thật đấy. Cậu cũng không phải thích ru rú trong nhà, chỉ là thấy đi ra ngoài cũng không có gì thú vị, nhưng nếu có người đi chung thì ra ngoài gần gũi thiên nhiên một tí cũng tốt.
Có điều cậu cảm nhận được Chu Dục nhiệt tình với mình hơi thái quá, nhưng lời từ chối vừa chớm trên môi thì cậu ngước lên vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Chu Dục dưới ánh đèn. Ánh mắt anh lấp la lấp lánh giống như một chú cún muốn được chủ dắt ra ngoài chơi vậy.
`Cậu thầm thở dài một hơi: “Thôi được rồi.”
Chu Dục tức khắc vui như tết, đi xem mặt trời mọc đó, lãng mạn vô cùng luôn. Không có người xa lạ, chỉ có hai người tối lửa tắt đèn có nhau, cô nam quả nam, rừng cây hoang vắng, đường núi gập ghềnh…Đến lúc đó anh đỡ em, nắm tay nè, ôm vai nè…
Hà Hòa thắc mắc nhìn vẻ mặt nhộn nhạo xuân tình khó giấu của Chu Dục: “Anh đang nghĩ gì đó?”
“A? À, tôi đang nghĩ xem lúc đó đi núi nào, khi nào xuất phát, chuẩn bị cái gì. Đúng rồi, còn phải xem trước dự báo thời tiết nữa kẻo trời mưa thì gay.” Chu Dục nói xong cơm cũng không màng tới, móc di động ra lướt ngay.
Hà Hòa muốn nói gì đó rồi lại thôi, có cần hưng phấn như vậy không? Nhìn anh cứ như học sinh tiểu học lần đầu được đi chơi, cơ mà thấy Chu Dục loay hoay một hồi, Hà Hòa vẫn mỉm cười. Có vẻ cảm xúc thích thú mong đợi cũng có thể lan truyền, trái tim bao lâu nay bình lặng đột nhiên đập nhanh hơn một chút.