Lục Uyển Nhi sắc mặt đỏ bừng, hô hấp chậm rãi tăng, con ngươi chứa đầy tình ý, "Phu quân. . . . . ."
"Ân?" Cố Du Hiên khiêu khích nói, "Làm sao vậy?"
Lục Uyển Nhi lẳng lơ nói, "Phu quân, người thật hư."
"Thật không?"
"A." không kịp đề phòng, vành tai của nàng đã bị Cố Du Hiên ngậm lấy.
Lục Uyển Nhi hô lên một tiếng.
"Phu quân liền cho ngươi biết cái gì mới thật sự là hư hỏng!"
Hai mắt Cố Du Hiên đỏ tươi, mạnh mẽ đem Lục Uyển Nhi ôm lấy, hướng về phía thư phòng, lập tức đè Lục Uyển Nhi xuống. Tay không an phận chạy loạn khắp người nàng, thuần thục di chuyển đến chỗ riêng tư.
Lục Uyển Nhi trong nháy mắt thất thần, lập tức kịp phản ứng, môi đỏ mọng giống như anh đào.
"Đừng nóng vội." Thanh âm nhẹ nhàng đem lời Cố Du Hiên đánh gảy, Lục Uyển Nhi uyển chuyển ngồi trên người Cố Du Hiên, vẻ mặt hàm chứa sắc xuân đang giúp Cố Du Hiên cởi quần áo .
Tê. . .
Cố Du Hiên không muốn tiếp tục đợi, vội vàng đem quần áo trên người Lục Uyển Nhi xé rách, nâng hai chân nàng ta lên, vật cứng rắn nhanh chóng tiến thẳng vào chỗ sâu kín, trong đầu lại không ngừng hiện lên ánh mắt của Lục Cẩm Dương.
Hai tay Cố Du Hiên lại dùng sức xoa bộ ngực, muốn đem bóng dáng Lục Cẩm Dương trong đầu gạt ra.
Lục Uyển Nhi gắt gao cắn môi dưới, nén chịu nỗi đau mà Cố Du Hiên gây ra cho nàng, nếu không để ý, căn bản sẽ nhìn không ra dưới biểu tình sung sướng còn có một chút. . . . . . Chán ghét!
"Uyển Nhi, Uyển Nhi. . . . . ."
Ngày lành cảnh đẹp, trong thư phòng, nữ tử cúi đầu rên rỉ cùng nam tử phát ra tiếng thở ồ ồ, làm cho người ta phải đỏ bừng mặt.
. . . . . .
Ân ái qua đi, Cố Du Hiên đem Lục Uyển Nhi gắt gao ôm vào trong ngực.
Cố Du Hiên thanh âm hơi khàn khàn, "Ngày hôm qua ủy khuất ngươi, nhưng dâng trà là việc không thể tránh, Cẩm Dương so với ngươi vào phủ sớm hơn một bước, ta hiện tại bắt đầu làm quan , không thể để xảy ra lời đồn không tốt."
"Nếu không phải nể mặt Hà gia, lúc ấy ngươi lại có hôn ước, ta tất nhiên sẽ không cưới nàng, hiện tại hiển nhiên là ông trời nguyện ý thành toàn cho chúng ta."
"Bất quá ngươi yên tâm, về sau ngươi không cần cúi đầu trước nàng, xem ra nương thực sự thích ngươi , có nương che chở ngươi, ta cũng có thể yên lòng.
Trong lòng ta, ta chỉ thích một người duy nhất, đó là ngươi."
Lục Uyển Nhi nhu thuận nằm trong lòng Cố Du Hiên, "Thiếp thân hiểu, chẳng qua chỉ là một ly trà, đó là bổn phận của thiếp."
"Phu quân, nói muội muội theo ta trở về được không!"
"Ta cảm thấy muội muội đối với ta không giống như trước, ta muốn nhân dịp này tạo cơ hội cùng muội muội giải thích rõ ràng, tránh cho nàng khổ sở."
"Cuối cùng vẫn là chúng ta có lỗi với nàng( Lục uyển nhi)."
Cố Du Hiên nhớ tới Lục Cẩm Dương kiêu ngạo, nhịn không được phiền chán một lúc, lại nhìn đến biểu tình của Lục Uyển Nhi, không đành lòng cự tuyệt.
"Được, nếu ngươi thích, ta sẽ nói với nàng ta một tiếng."
Hai người nói chuyện một hồi lâu, Cố Du Hiên mới lưu luyến đứng dậy, một đêm ân ái, làm cho Lục Uyển Nhi càng thêm phần quyến rũ.
"Đêm qua nàng vất vả rồi, nên ngủ thêm một lát, ta đã kêu Thanh Liễu ở ngoài canh chừng."
Hôn nhẹ lên trán Lục Uyển Nhi, "Chờ ta làm xong mọi chuyện, sẽ đi Lục phủ đón nàng, thuận đường cùng phụ thân mẫu thân thỉnh tội."
"Hảo."
Cố Du Hiên kinh ngạc ngẩng đầu, hiển nhiên thật không ngờ Lục Cẩm Dương đang chờ ở ngoài cửa.
"Cẩm Dương, ngươi đứng ở đây bao lâu rồi?"
Cố Du Hiên nhíu mày, nhìn thấy Lục Cẩm Dương mặt lạnh như băng, "Nếu đến đây vì sao không gọi ta."
Gọi ngươi? Là muốn tự rước lấy nhục nhìn phu quân mình ở trong thư phòng cùng nữ nhân khác ôm ấp sao?
Thanh Liễu, nàng không phải không thấy, thời điểm thấy nàng vừa tới, nàng ta đã dùng tốc độ nhanh nhất biến mất ở trước mắt của nàng, chính là vẫn bị Lục Cẩm Dương trông thấy .
Hiện tại cuối cùng nàng cũng hiểu được, đời trước tại sao ở thư phòng, Lục Uyển Nhi có thể dễ dàng mang thai như vậy, hóa ra sách trong phòng này rất có sinh khí.
Nàng khinh.
Thật sự làm nhục thánh địa đọc sách.
Lục Cẩm Dương ảm đạm cười, "Du Hiên ca ca, hôm qua là Cẩm Dương không hiểu chuyện, tỷ tỷ trở về Lục gia thì ta phải theo giúp đỡ, sau đó thuận đường sẽ đi xem ngoại tổ mẫu, có được không?"
Lục Cẩm Dương xiêm y màu lam nhạt, tóc tùy ý búi lên, ở trên cài trâm hoa màu tím đậm, mắt hạnh đang nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, môi đỏ mọng yếu ớt cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Khi Lục Cẩm Dương còn ở Lục gia, cách ăn mặc đều được chú trọng và rất thoải mái, sau này gả cho Cố Du Hiên, vì lấy lòng Cố lão thái, nên tất cả đều đổi thành mộc mạc đơn giản.
Có nhiều người nói không quan tâm đến dung mạo, nhưng thật sự là có mấy ai làm được.
Nếu có làm được, thì sẽ trong bao lâu.
Cố Du Hiên lại không để ý đến vẻ đẹp thật sự của nàng ? Phải nói là hắn chưa từng nhìn nàng thật kỹ.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt , Cẩm Dương, ngươi phải hiểu, lý do của ta là bất đắc dĩ." Vốn Cố Du Hiên đã đáp ứng Lục Uyển Nhi, liền tính toán sẽ đi tìm Lục Cẩm Dương bắt nàng trở về, xem như nàng ta thức thời, miễn cho chính mình một phen trắc trở.
Trước khi thành thân, Cố Du Hiên đối với Lục Cẩm Dương hoàn toàn che chở, sau này, khi đã là người một nhà, hắn dần dần lộ ra bản tính, đối với Lục Cẩm Dương, có chút không hài lòng là sẽ mở miệng chỉ trích.
"Đi xem ngoại tổ cũng tốt." Cố Du Hiên ánh mắt mị mị, ngoại tổ Hà gia. . . . . . là nơi mà người khác không thể xem thường.
Chủ quản hiện giờ của Hà gia chính là Hà Nhị gia, bản thân người này lại là truyền kỳ trong nước.
Hà gia vốn dĩ là thương nhân, cho tới thế hệ Hà Nhị gia, thì bắt đầu bái sư học tập, làm cho mọi người khắp nơi giễu cợt, toàn thân đã đầy hơi tiền mà còn muốn mua danh trục lợi, kết quả thi Hương, thi Hội, thi Đình lại liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, thì những lời chế giễu mới được lắng xuống, ông có công lao rất nhiều trong việc triều chính, vỏn vẹn thời gian tám năm liền có thể làm được nhị phẩm lại bộ thượng thư, lại thường đề ra các phương pháp đặc biệt, nên rất được lòng hoàng thượng.
Khiến không ít người hâm mộ, nói chính xác hơn là ghen tị. Cố Du Hiên đem phẫn nộ giấu xuống, nếu được Hà gia tương trợ, bên trong triều đình còn có người dám ngăn cản sao?
Hà gia cưng chiều Lục Cẩm Dương như thế nào, mọi người đều biết, chính là biết rõ mình và Lục Cẩm Dương đã thành thân, lại đối chuyện mình gặp nạn chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Xem ra thành kiến Hà gia đối với mình quả thật không nhỏ.
Trong lòng Cố Du Hiên có chút khó chịu.
"Đến khố phòng chọn thứ gì tốt đưa qua Hà gia, giúp ta thỉnh tội với ngoại tổ."
"Còn lễ vật của Uyển Nhi, Lục gia cũng là nhà của ngươi, không thể đơn giản, Hứa gia tốt xấu như thế nào đối với chúng ta cũng từng có ân, nên cảm tạ thật tốt, nếu vậy thì chọn giống ngoại tổ mẫu đi."
Để Lục Cẩm Dương đi chuẩn bị lễ, ở ngoài mặt là xem trọng nàng, nhưng nguyên nhân sâu xa trong đó thì phải suy nghĩ mới có thể biết được.
Lúc trước thời điểm nàng gả vào Cố gia, một trăm hai mươi rương đồ cưới dài mười dặm được nâng từ ngoài vào phố mang vào, mà Cố gia tài sản không có bao nhiêu.
Làm sao có đồ để tặng?
Đây chính là lấy đồ cưới của nàng một cách trắng trợn !
Lục Cẩm Dương đem tức giận trong lòng nhịn xuống, "Như vậy không tốt lắm, lễ của hai nhà không thể giống nhau, nếu Du Hiên ca ca tín nhiệm, vậy mọi việc cứ giao cho Cẩm Dương làm. Tất nhiên sẽ không để người khác phát hiện sai xót."
Nhân lúc Cố Du Hiên không để ý, khóe miệng Lục Cẩm Dương đã cong thành một đường.