Đại tiểu thư gả vào Cố gia, nàng không thể gọi như trước, hiện giờ chỉ có thể xưng bằng nhị phu nhân.
Ở Lục gia, Lục Uyển Nhi là Đại tiểu thư, Lục Cẩm Dương là nhị tiểu thư, ở Cố gia, Lục Cẩm Dương là Đại phu nhân, Lục Uyển Nhi là Nhị phu nhân, thân phận bị đảo ngược, làm cho người ta khó mà thích ứng được.
Lục Uyển Nhi nhíu mày, "Thanh Liễu, ngươi là do mẫu thân ta phái tới ở bên cạnh hầu hạ ta, nói chuyện hay làm việc không nên thiếu suy nghĩ như vậy."
"Chỉ lần này, nếu lần sau vẫn còn ăn nói lỗ mãng, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
Lục Uyển Nhi môi đỏ mọng khẽ nhếch, "Ta còn sợ nàng sẽ không phản ứng! Nàng đối với ta như lúc nãy thì mới có lợi cho tình huống hiện tại của chúng ta."
Nàng đồng ý lấy thân phận bình thê gả vào Cố gia, chính là muốn cho mọi người thấy, nàng cam nguyện cả đời làm bình thê, cả đời đều bị Lục Cẩm Dương giẫm đạp.
Vị trí chính thất sớm muộn cũng sẽ thuộc về nàng, chẳng qua hiện tại bị Lục Cẩm Dương chiếm giữ mà thôi.
Mới vừa rồi, nàng châm ngòi vài câu, vừa mới nhắc tới tên Cẩm Thịnh, Lục Cẩm Dương liền mất kiên nhẫn , gia đình bình thường tỷ đệ đều rất hòa thuận, nhưng Lục Cẩm Dương thì ngược lại , từ nhỏ đối với đệ đệ thân sinh của mình đã xa cách, nhắc tới Lục Cẩm Thịnh chính là xát muối vào vết thương của Lục Cẩm Dương.
"Nô tỳ về sau sẽ luôn ghi nhớ." Thanh Liễu trong lòng lộp bộp một tiếng, thật không ngờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ lại như vậy.
"Ừ, chúng ta cũng sớm quay về thôi." Lục Uyển Nhi khóe miệng mang theo ý cười không rõ ràng, nhớ tới đêm qua, Cố Du Hiên đối nàng tha thiết, làm nàng hôm nay đi lại có chút khó khăn, tạm thời bỏ những chuyện khác sang một bên, nàng muốn nghĩ ngơi thật tốt.
Gia đình của Thanh liễu đều làm ở Hứa gia, lòng trung thành tất nhiên là không cần phải nghi ngờ, tuyển nàng làm nha hoàn hồi môn là điều không phải lo lắng, hơn nữa Thanh Liễu so với nha hoàn khác lại thông minh lanh lợi, sau này ắt sẽ giúp được việc cho nàng.
Nàng xem trọng Thanh Liễu, nhưng không có nghĩa là nàng ta có thể không tuân quy củ trước mặt nàng.
. . . . . .
Lục Cẩm Dương cau mày, có chút không yên lòng.
Vương ma ma muốn tiến lên an ủi, nhưng thấy biểu tình Lục Cẩm Dương không giống như đau lòng. Liền lẳng lặng đi theo sau Lục Cẩm Dương, không có quấy nhiễu nàng.
Lục Cẩm Dương suy nghĩ, Lục Uyển Nhi vì lý do gì lại gả cho Cố Du Hiên.
Lúc Hà thị còn sống, có cùng hộ bộ thượng thư Tiêu và phu nhân Kỷ thị giao hảo, hai người này thế mà thành thân, nhi tử Kỷ thị, Tiêu Diễn đã năm tuổi, Hà thị trong lúc lại có thai.
Một lần yến hội, vốn tưởng rằng Kỷ thị chỉ nói đùa cho vui “ thai nhi của nàng nếu là con trai, sẽ cùng Tiêu Diễn kết nghĩa anh em, nếu là con gái, thì sẽ phối hôn từ bé.
Không nghĩ đến hôm sau Tiêu gia lại phái người tới, đưa vật gia truyền cùng điền ngọc ( đất đai, ngọc thạch ) làm tín vật.
Hà thị cảm thấy Tiêu gia không tồi, nàng cùng Kỷ thị lại có quan hệ, tương lai Cẩm Dương sẽ không bị ủy khuất, huống hồ Tiêu Diễn tuổi còn nhỏ đã sớm bộc lộ tài năng, Hà thị tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Từ đó, hôn ước của Lục Cẩm Dương đã được định đoạt.
Chính là Lục Cẩm Dương từ trước tới nay đều là người làm theo chủ ý của mình, nàng không muốn gả cho nam nhân mà nàng chưa biết.
Sau này, ngoài ý muốn kết bạn với Cố Du Hiên, liếc mắt một cái liền làm cho nàng khắc sâu.
Lục Uyển Nhi lại nói với nàng, không nên bận tâm đến mọi người, quan trọng là chính bản thân mình mà thôi.
Lục Uyển Nhi nói, nếu cuộc đời này không được ở cạnh người mình yêu thương, trong lòng ắt sẽ thống khổ, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay một mình.
Mặc dù nàng không thích Lục Uyển Nhi, nhưng không thể không thừa nhận những lời nói của nàng ta có sức ảnh hưởng rất lớn tới nàng.
Vậy nên mặc kệ ngoại tổ mẫu khuyên bảo như thế nào, nàng nhất định cùng Tiêu gia từ hôn, gả cho Cố Du Hiên.
Khi đó liền cùng ngoại tổ một trận ầm ĩ.
Theo lý nàng thích Cố Du Hiên không phải chuyện một ngày hai ngày, Lục Uyển Nhi phải hiểu rõ, hơn nữa lúc trước nàng có thể thuận lợi gả cho Cố Du Hiên đa phần là có Lục Uyển Nhi ở bên trong trợ giúp, nếu Lục Uyển Nhi thích Cố Du Hiên, cớ gì ? Không tự nàng xuất giá, phải đợi khi nàng gả vào Cố gia nửa năm, thì mới lấy thân phận bình thê nhập phủ.
Lục Cẩm Dương nhớ rõ, lúc trước Hứa thị cũng cấp Lục Uyển Nhi một mối hôn sự, đó là Chu Hoài Xa phủ Trữ Bá chiến công hiển hách, Cẩm y vệ Đô Sứ Chỉ Huy.
Chu Hoài Xa đối với Lục Uyển Nhi xem như có cảm tình, lễ vật không ngừng đưa tới, song phương suýt nữa trao đổi bát tự thì truyền ra tin tức Chu Hoài Xa chết.
Bởi vì trên chiến trường, Chu Hoài Xa đột nhiên bộc phát bệnh nặng, không thể cứu chữa nên chết bất đắc kỳ tử, hôn sự này vì vậy mà hủy bỏ.
Thân phận Lục Uyển Nhi, mặc dù có vết nhơ, nhưng làm chính thê cho nhà thế gia ( nhà làm quan ) bình thường cũng không phải không được.
Nếu không phải Cố lão thái đề ra chủ ý phái người đến Lục phủ cầu hôn, Lục Cẩm Dương suýt nữa đem chuyện này quên mất.
Chẳng lẽ trong nửa năm này, có chuyện xảy ra bên trong mà nàng không biết, thế cho nên Lục Uyển Nhi thay đổi chủ ý gả cho Cố Du Hiên.
Lục Cẩm Dương con ngươi trầm xuống, mặc kệ bởi vì cái gì! Chuyện của nàng vừa mới bắt đầu thôi, đời trước Lục Uyển Nhi mưu hại nàng cùng Tiêu Diễn lén lút qua lại với nhau, Cố Du Hiên ngay cả nhìn cũng không nguyện ý nhìn nàng một cái, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Thanh nhi, đời này, nàng sao có thể để cho Lục Uyển Nhi sống dễ chịu!
Kiếp này nàng nhất định đòi lại từng thứ mà người khác đã nợ nàng, còn có những tổn thương mà nàng đã chịu. . . . . .
"Phu nhân."
Vương ma ma nhỏ giọng nhắc nhở , "Thất Vĩ với các nha hoàn đang nhìn người."
Lục Cẩm Dương thu hồi suy nghĩ, định thần lại.
Quả thực thấy Thất Vĩ đã đứng trước cửa, khi thấy Lục Cẩm Dương không khỏi vui mừng, miệng không ngừng nói, "Phu nhân, ngài đã trở lại!"
Lục Cẩm Dương cười nhạt gật gật đầu, “ Trước mắt phải từ từ suy nghĩ mọi chuyện. “
“ Đỡ ta vào trong nghỉ ngơi."
Thất Vĩ không ngừng đáp ứng, "Phu nhân cố gắng nghĩ ngơi cho tốt, nô tỳ phân phó phòng bếp làm ngọ thiện, đợi lát nữa làm xong nô tỳ sẽ gọi phu nhân dậy."
Trần Oánh ở phía sau muốn tiến lên, hướng nàng lấy lòng, nhưng bị Thất Vĩ ngăn lại.
Lục Cẩm Dương gật gật đầu.
Cẩn thận đỡ phu nhân lên giường, Vương ma ma liền cùng Thất Vĩ bước ra ngoài, canh giữ ở trước cửa phòng Lục Cẩm Dương.
"Ma ma, lúc nãy phu nhân và lão phu nhân không xảy ra chuyện gì chứ." Thất vĩ nháy mắt hỏi.
Lục Cẩm Dương không thích Lục Uyển Nhi, lại không cho nàng đi theo, thật sự làm nàng lo lắng, sợ phu nhân nhịn không được lại làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ.
Vương ma ma nói, "Ngươi, nha đầu kia, phu nhân rất tốt, có lẽ bệnh trong người còn chưa khỏi hẳn, nên không có tức giận gì."
Thất Vĩ thở dài, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Ai, cũng không biết phu nhân nghĩ như thế nào, vì sao lại thích thiếu gia, lão phu nhân thường xuyên tìm cớ trách móc phu nhân nặng nề không nói, hiện giờ. . ."
Ngay cả phu nhân nhìn Lục Uyển Nhi cũng chịu không được .
Câu nói kế tiếp Thất Vĩ còn chưa nói ra liền bị Vương ma ma chặn lại.
"Ngươi , đứa nhỏ này, nói bao nhiêu lần ngươi vẫn không nhận thức được sao, chuyện của phu nhân không đến lượt chúng ta phải nói!"
Vương ma ma đối với Cố Du Hiên không có hảo cảm, mỗi lần thấy, ánh mắt của hắn đều làm cho người khác cảm thấy có cái gì đó không chân thật.
Nhưng Lục Cẩm Dương thích, nàng có thể nói gì, chỉ cố gắng dốc hết sức lực, trợ giúp bảo hộ phu nhân.
"Chúng ta nên làm tốt chuyện cần làm, đừng có gây phiền toái cho phu nhân, còn nữa, ngươi nói năng lỗ mãng như vậy, phải sửa!"