• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Lục Cẩm Dương có cố gắng dùng ngữ điệu mềm mại như thế nào, Lục Cẩm Thịnh vẫn có chút phòng bị nhìn Lục Cẩm Dương.

Sợ rằng tỷ tỷ gần gũi với mình chỉ là ảo giác.

Từ nhỏ không có mẫu thân, Lục Cẩm Thịnh đã tự mình học cách thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của người khác, nhất là đối với tỷ tỷ, chỉ cần nàng chau mày liền biết nhất định Lục Cẩm Dương đang mất hứng .

Lục Cẩm Thịnh không lộ rõ biểu tình, mím môi không nói.

Tuy rằng phản ứng của Cẩm Thịnh, nàng đã lường trước, nhưng khi đối mặt, Lục Cẩm Dương vẫn cảm thấy hổ thẹn, nhìn xem lúc trước nàng đã làm gì, liên tục tổn thương tới người quan tâm, lo lắng cho nàng, đúng là nàng đang phải trả giá.
Nàng hiểu rõ, trong khỏang thời gian ngắn, sẽ không thể nào thay đổi được hình tượng của nàng trong lòng Cẩm Thịnh. Nàng cũng sẽ không ép buộc hắn, nhịn không được lại quan tâm nói, "Gọi ma ma dìu ngươi trở về nghĩ ngơi đi, thân thể đang ở tuổi trưởng thành, không nên ở địa phương âm u như thế này, nhất định sẽ bị lạnh."

"Từ ma ma, lát nữa làm cho Cẩm Thịnh một chén chè sen nấu nhừ, nhớ là thức ăn sau này nên chọn thứ gì đó dễ tiêu." .

Thấy Cẩm Thịnh có chút sợ mình, Lục Cẩm Dương ngượng ngùng xoay người, cười cười rời đi.

Lại không nhìn thấy đáy mắt Cẩm Thịnh lóe lên một tia sáng, nhưng cũng nhanh chóng vụt đi.

Liên Sinh thở phào một hơi, sợ Lục Cẩm Dương quay về đối Lục Cẩm Thịnh lạnh nhạt trong lời nói, cười khanh khách hướng về phía Cẩm Thịnh vẫy tay, "Thiếu gia, thân thể đã tốt hơn chưa?"

Lục Cẩm Thịnh ra vẻ trưởng thành. gật gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Bị kêu đích danh, Từ ma ma khiếp sợ nhìn Lục Cẩm Dương hồi lâu. Cho đến khi bóng dáng Lục Cẩm Dương rời khỏi, lúc sau mới có phản ứng bình thường.

Lúc trước Đại tiểu thư ngay cả nhìn cũng không nguyện ý nhìn tiểu thiếu gia một cái, sau khi thành thân thì ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy đâu, thế nhưng hiện giờ lại cố ý đến thân cận, còn phân phó làm đồ ăn cho tiểu thiếu gia.

Là nàng hoa mắt hay là như thế nào?

"Thiếu gia, đợi mama. . . . . ."

. . . . . .

"Ngoại tổ mẫu mạnh khỏe."

Lục Cẩm Dương tự nói với mình rất nhiều lần, thời điểm gặp lại ngoại tổ mẫu nhất định phải cười, nhưng vẫn nhịn không được.

Một câu vấn an đơn giản, đã ẩn ẩn có chút nghẹn ngào.

Bộ dạng Tần thị nghiêm túc, một lúc sau thanh âm mới hạ xuống nói với Lục Cẩm Dương

"Đến đây."

Lục Cẩm Dương gật gật đầu, "ngoại tôn nữ bất hiếu, đã lâu chưa tới thăm người, không biết thân thể ngoại tổ mẫu có tốt không."

Tần thị thở dài, "Vẫn như cũ."

Du thị tiến lên nói, "Tỗ mẫu ngươi vẫn là bệnh cũ."

"Mau đứng lên, cái gì mà quỳ như vậy, nhiều ngày không thấy, Cẩm Dương đã trưởng thành hơn nhiều, để cữu nương nhìn xem, nghe nói gần đây ngươi bị bệnh, có khỏe hơn chút nào chưa." Một bên hướng Lục Cẩm Dương nháy mắt.

Lục Cẩm Dương mỉm cười, biết cữu nương đang giúp nàng, liền thuận theo nói, "Khỏe hơn nhiều thưa cửu nương, vốn không có chuyện gì lớn." Giương mắt ý bảo Vương ma ma đem lễ vật nàng đã chuẩn bị tốt dâng lên

"Hôm nay Cẩm Dương tới là để nhận lỗi, thành thân lâu như vậy, cũng không đến thăm ngoại tổ mẫu lần nào, theo chữ hiếu, là Cẩm Dương không đúng."

"Đầu gối ngoại tổ mẫu không tốt, mưa xuống đau buốt khó mà ngủ được, lại là mùa xuân, thời tiết trở nên ấm áp, không thể lúc nào cũng mặc quần áo dày và nặng, đây là nịt gối mấy ngày trước tự tay Cẩm Dương làm, ngoại tổ mẫu mang theo nhất định sẽ có ích."

Lục cẩm dương cười cười, "tay nghề Cẩm Dương không tốt, ngoại tổ mẫu không được chê cười."

Tần thị ngay cả chính mình cũng không phát hiện, thời điểm nàng nhận lấy nịt gối từ tay Lục Cẩm Dương, thân mình liền run rẩy.

"Ngoại tổ mẫu thích uống trà, trong phủ khẳng định là không thiếu các loại thượng đẳng, nhưng hiệu quả nhất vẫn là trà lài, Cẩm Dương chọn chút hoa lài cùng hoa cúc, dùng để an thần và dưỡng sức, hiệu quả rất tốt."

"Nịt gối Cẩm Dương cũng làm cho cậu một bộ, khi cậu vào triều nhất định sẽ cần thiết."

Hà Nhị gia tiếp nhận, khó tin nhìn Lục Cẩm Dương.

Trên mặt Lục Cẩm Dương vẫn giữ nét cười điềm tĩnh, cảm thấy hết thảy không có điểm nào không ổn.

Lại không biết, trong lòng mọi người ở đây đều đang có trăm loại suy nghĩ.

Tần thị hai mắt ướt át nhìn Lục Cẩm Dương, nàng thật sự rất cao hứng, ngoại tôn nữ duy nhất đã trưởng thành. Cẩm Dương có thể quan tâm tỉ mỉ tới nàng như vậy.
Chắc chắn Lục Cẩm Dương đã nếm qua đau khổ ít nhiều mới trở nên như bây giờ, thận trọng từng li từng tí. . . . . .

Ánh mắt Hà Nhị gia phức tạp,, ngón trỏ cọ xát liên tục vào chung trà.

Tần thị yêu thương đứa nhỏ Cẩm Dương này, hắn làm cậu như thế nào có thể không biết, hắn chỉ có một muội muội duy nhất, đó là Tố Tâm, sau này Tố Tâm khó sanh mà chết, để lại một bé gái tuổi còn nhỏ, Hà Nhị gia đối với Lục Cẩm Dương tất nhiên là yêu thương cưng chiều.

Nhiều ngày không thấy, quả thật Lục Cẩm Dương đã thay đổi rất nhiều. Im lặng bình thản, rất có chừng mực, thấy rõ là người có học thức, biết thăm dò ý tứ của người khác qua lời nói và sắc mặt. . . . . .

Hiện tại, Lục Cẩm Dương còn rất cẩn thận. . . . . .

"Mẫu thân, người nhìn xem, thật sự không công bằng, đã lâu Cẩm Dương chưa có ghé thăm , ta không nói, nhưng mà mẫu thân, Nhị gia đều có lễ vật, chỉ có ta đây là mợ cái gì cũng không có, uổng công ta thương ngươi."

Du thị nhìn Tần thị cùng Hà Nhị gia, cố ý làm ra vẻ không cam lòng .

Nàng là người thông minh nên hiểu rõ vị trí của Lục Cẩm Dương trong Hà phủ quan trọng như thế nào, nên chưa bao giờ có suy nghĩ ganh ghét, chèn ép hay vượt mặt Lục Cẩm Dương. Nàng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, đó là cùng Nhị gia đồng lòng, làm tốt trách nhiệm của người vợ và hảo hảo yêu thương Lục Cẩm Dương.

Tần thị cười nói, "Sao lại có phần của ngươi." Thế nhưng trong mắt lại tràn ngập sự cưng chiều.

Đây mới là tình thân chân chính. . . . . .

"Cữu nương." Lục Cẩm Dương làm ra vẻ oán trách nói, "Cẩm Dương không có quên người, đã sớm vì người mà chuẩn bị tốt."

"Đây là túi hương Cẩm Dương tự tay làm, bên trong có chút Bồ Đề tử, còn có hoa oải hương, dùng để an chẩm( đặt dưới gối ) là tốt nhất."

"Cẩm Dương nhớ rõ cữu nương bình thường ngủ không ngon."

Vương ma ma tán dương, nhìn Lục Cẩm Dương gật đầu, trước đó vài ngày, phu nhân phân phó nàng tìm những thứ này, không biết là phu nhân muốn làm gì, hiện giờ cuối cùng cũng hiểu được , hôm nay lễ vật mà phu nhân tặng cho Hà lão phu nhân, vợ chồng Hà Nhị gia tuy không đáng giá, nhưng so với châu báu vàng bạc lại càng làm cho người ta thấy cảm động.

Lễ tuy nhỏ nhưng tâm ý thì nhiều.

Thiên sơn vạn thủy, ngợp trong vàng son, chỉ duy nhất thành tâm là không thể giả dối.

Mà lần này Lục Cẩm Dương đến nhận lỗi, đều xuất phát từ thành tâm thật sự ở trong lòng.

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, Du thị cũng nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì mới tốt.

"Đúng như Cẩm Dương nghĩ, ngoại tổ mẫu nhận lễ của Cẩm Dương nhất định sẽ không tức giận nữa." Lục cẩm dương nháy mắt, cười khẽ, làm cho Tần thị dở khóc dở cười .

"Ngươi, đứa nhỏ này, ban đầu còn tưởng ngươi đã trưởng thành, hiện giờ xem ra mới vừa rồi bất quá là giả vờ giả vịt."

Lục Cẩm Dương ngẩng đầu, nói rõ ràng từng chữ, "Trước mặt ngoại tổ mẫu, Cẩm Dương vĩnh viễn sẽ luôn là hài tử, vĩnh viễn sẽ không rời xa người ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK