Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa
N-18 là một quán nhỏ kinh doanh đồ uống đã hơn năm năm nay. Mặt tiền của quán là màu đen đơn sắc, đồ trang trí tuy đơn giản nhưng không kém phần thu hút. N-18 có hai tầng, tầng một bốn mặt đều là tường, bên trên có dán rất nhiều mảnh giấy tâm sự của khách hàng đến quán. Chủ quán là một người đàn ông trẻ có nụ cười tinh khiết ấm áp.
Tống Gia Diễn ra khỏi nhà lúc 1 giờ 35 phút, đến N-18 vừa đúng 1 giờ 50 phút, kéo cửa kính ra, đập vào mắt là giấy dán tiện lợi đủ mọi sắc màu dán chằng chịt khắp nơi. Quán này Tống Gia Diễn chưa tới bao giờ. Anh thích uống nước lọc, uống trà, không có thói quen uống mấy loại trà sữa hay nước ngọt, nước trái cây, nhưng hôm nay có lẽ anh sẽ chọn nếm thử.
Tống Gia Diễn quay sang nhìn tường bên cạnh, cực kỳ hứng thú đọc những chữ trên giấy dán tiện lợi, chủ quán cũng không vội đi hỏi có chuyện quan trọng gì.
Nhiếp Phàn rất đúng giờ, nói hai giờ đúng hai giờ tới, không muộn mà cũng không sớm một phút. Hình như chủ quán quen biết anh ta, hai người còn lên tiếng chào nhau, nhưng Tống Gia Diễn vẫn đang hết sức chăm chú đọc.
Những tờ giấy dán tiện lợi này có nội dung rất thú vị, ví dụ như “Thành đoàn trở về thành phố B”, phía dưới liên tiếp là những tờ với nội dung tương tự; “Cầu trời mưa! Nếu không hạ nhân sẽ lo lắng!!”; “Cầu đi Thành Đô xem khai trương “Hải Phong”; “Cầu một người đàn ông ấm áp, chiều cao không hạn chế, trọng lượng không hạn chế, tuổi tác không giới hạn, giới tính không giới hạn!”….
“Tôi và Đường Đinh cũng đã từng viết những cái này.” Nhiếp Phàn đứng bên cạnh Tống Gia Diễn, nhìn qua một lượt: “Hình như là không tìm được…”
“Đại luật sư Nhiếp, hôm nay anh tới tìm tôi không phải chỉ nói mấy điều này chứ?” Tống Gia Diễn khóe mắt giương lên, quay đầu lại gọi một ly chanh cát ướp lạnh liền lên lầu.
Chanh cát ướp lạnh hơi chua mà lại hơi ngọt, mùa hè ăn rất hợp. Tống Gia Diễn dùng thìa nhỏ múc ăn từng ngụm, không nhìn Nhiếp Phàn đối diện, cũng không nói gì.
Nhiếp Phàn gọi một ly trà lạnh, trên ly thủy tinh những dòng nước dài theo thành cốc chảy xuống tạo thành một vũng nước nhỏ trên bàn.
“Anh và Đường Đinh quen biết như thế nào?”
Cuối cùng, người đầu tiên mở miệng vẫn là Nhiếp Phàn. Anh ta không phải là Tống Gia Diễn, anh ta có quá nhiều nghi hoặc, có quá nhiều điều không giải thích được. Điều anh ta muốn biết còn nhiều hơn những gì muốn nói.
Múc thêm một miếng cho vào trong miệng, Tống Gia Diễn mới ngẩng đầu, cười với Nhiếp Phàn: “Chúng tôi quen biết nhau ở thành phố A.”
Đúng là như vậy, bọn họ ở thành phố A mới quen biết, chỉ có điều không phải ba năm trước mà là mới chỉ ba tháng trước. Hôm qua lúc Nhiếp Phàn gọi điện tới, anh đã có dự cảm trước. Nhiếp Phàn hoặc Phương Á Hi, chắc chắn một người trong số họ đã bí mật điều tra anh, không thì sẽ không vô duyên vô cớ có được số điện thoại của anh mà gọi điện đến cũng sẽ không có buổi nói chuyện ngày hôm nay. Vốn là Tống Gia Diễn có thể cự tuyệt nhưng mà anh muốn biết rốt cuộc bọn họ đã điều tra được những gì. Không phải bọn họ cho rằng Đinh Đinh vẫn còn đang sống ở trên đời đấy chứ?
“Nhưng mà tôi lại chưa hề nghe Đường Đinh nhắc qua anh.”
Tống Gia Diễn mạnh miệng nói: “Anh có quan hệ thế nào với cô ấy? Vì cái gì mà bất cứ chuyện gì cô ấy cũng phải nói với anh?”
“Tôi…” Nhiếp Phàn nghẹn giọng, tay từ từ siết lại: “Tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cô ấy. Cái chết của cô ấy tôi cũng có trách nhiệm, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Tống Gia Diễn đứng bật dậy, cúi người lại gần nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Nhiếp Phàn, trong lòng nhất thời cảm thấy thật sảng khoái, “Nhưng mà…anh đã phạm vào một lỗi mà đa số đàn ông đều sẽ phạm phải, anh không thoát khỏi sự cám dỗ. ANH, VƯỢT, GIỚI, PHẢI KHÔNG?”
Nhiếp Phàn chợt nhìn dữ dội về phía Tống Gia Diễn, những lời này không thể nào từ trong miệng anh ta nói ra được. Anh ta lập tức nắm lấy cổ áo Tống Gia Diễn, có chút thất thố mà nói: “Đường Đinh, Đường Đinh trước khi chết có phải đã liên lạc gì với anh? Có phải cô ta đã nói gì với anh rồi phải không?”
Dùng sức hất tay của Nhiếp Phàn ra, Tống Gia Diễn sửa sang lại quần áo, đáy mắt lộ vẻ trào phúng: “Mắc mớ gì tới anh, anh bây giờ còn có tư cách quản chuyện của Đường Đinh sao?”
Đúng vậy, anh ta không còn có tư cách, từ lúc anh ta và Phương Á Hi bắt đầu lên giường, anh ta đã mãi mãi mất đi vị trí bên cạnh Đường Đinh, bọn họ không thể trở về như lúc đầu được nữa.
Ban đêm, Phương Á Hi mang cơm tối làm ở nhà đến nhà của Nhiếp Phàn. Lúc dùng chìa khóa mở cửa chống trộm, trong phòng tối đen không có một ánh đèn.
Chẳng lẽ đi ra ngoài? Phương Á Hi nghĩ như thế, cởi giầy, đem đồ ăn đặt lên bàn, tiếp đó, quay người lại đã thấy Nhiếp Phàn đang ngồi quay lưng lại với cô ở trên ghế sô pha. Cửa sổ được mở ra, gió thổi rèm cửa khẽ bay lên.
Phương Á Hi cười, đi tới ngồi bên cạnh anh hỏi: “Sao anh không bật đèn?”
Nhiếp Phàn không nhìn cô ta, cứ chăm chăm nhìn một điểm vô định ngoài cửa sổ, không cử động.
Dường như cảm thấy không ổn, Phương Á Hi đưa tay sờ trán anh ta: “Trong người không thoải mái sao?”
Lúc tay cô ta gần chạm vào, Nhiếp Phàn chợt nhớ tới những lời Tống Gia Diễn nói lúc chiều, theo bản năng né tránh. Anh ta thở dài, nhắm mắt lại, nói: “Hôm nay anh đi tìm Tống Gia Diễn.”
Phương Á Hi ngượng ngùng rút tay lại, cố ép bản thân không để ý: “Ừ, các anh đã nói chuyện gì vậy?”
“Anh ta nói bọn họ quen biết nhau ở thành phố A. Còn nói anh không có tư cách can thiệp vào chuyện của Đường Đinh.”
Nghe Nhiếp Phàn từ từ kể lại, sắc mặt Phương Á Hi cũng từ từ tái nhợt, bàn tay dần dần lạnh buốt, lạnh như nước hồ mùa đông. Chuyện cô ta sợ nhất cuối cùng vẫn không tránh được. Thật sự không tránh được sao?
“Anh, anh rất hối hận đúng không? Hối hận vì đã ở cùng với em? Giọng cô ta rất run, cảm tưởng sắp tan vỡ đến nơi.
Nhiếp Phàn im lặng không nói, chỉ quay đầu nhờ ánh chiều tà nhìn nước mắt như chuỗi hạt châu rơi xuống, tựa như sợi dây chuyền thủy tinh mà hồi bé Đường Đinh làm đứt.
“Có phải hay không? Có phải anh cảm thấy nếu không có em, Đường Đinh sẽ không chết?” Phương Á Hi nghẹn ngào đứng lên, ngón tay kích động chỉ vào Nhiếp Phàn, “Trừ em ra thì anh cũng là người phải chịu trách nhiệm! Nếu anh không xuất hiện, em cũng sẽ không yêu anh, cũng sẽ không bởi vì anh và Đường Đinh ở bên cạnh nhau mà đau đớn, cũng sẽ không cam lòng mà liều mình tiếp cận, cũng sẽ không tự chà đạp bản thân!”
“Đều là anh làm hại, đều là anh làm hại…” Phương Á Hi che mặt ngã ngồi xuống sàn nhà. Cô ta cho rằng Đường Đinh chết, Nhiếp Phàn sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình cô ta, đáng tiếc là trái tim anh ta vẫn để lại cho Đường Đinh đã chết.
Thì ra, người sống không thể tranh được với người đã chết…
Nhiếp Phàn ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cả người Phương Á Hi: “Đúng, đều là anh làm hại, đừng khóc!”
Anh ta nợ Đường Đinh, nợ Phương Á Hi, nhưng đời này chỉ còn Phương Á Hi, còn Đường Đinh…chỉ có thể chờ kiếp sau vậy. Nếu kiếp sau còn có thể gặp lại Đường Đinh, anh ta nhất định sẽ một lòng một dạ với cô, sẽ làm cho cô hạnh phúc đến đầu bạc răng long.