Tống Gia Diễn lùi về phía sau mấy bước, lặng lẽ đứng ở sau cửa không nghe tiếp nữa. Đại não dường như không còn hoạt động, mất đi khả năng hiểu được lời nói của Đinh Đinh.
Anh quay lại giường nằm, nhắm mắt giả bộ như mình còn đang ngủ.
Không phải anh đang nằm mơ chứ? Mắt vừa nhắm lại mở ra, sau khi tỉnh lại thì sẽ phát hiện tất cả những thứ vừa rồi chỉ giấc mộng, chị Trương không tới tìm Đinh Đinh, Đinh Đinh cũng không nói câu khó hiểu kia.
Tất cả đều là anh đang mơ mà thôi, không sai, nhất định là anh vừa nằm đã ngủ mơ, là giấc mơ….
Năm phút sau, Tống Gia Diễn mở mắt, lặng lẽ xuống giường, khe cửa trong “mơ” kia vẫn còn đang mở.
Tống Gia Diễn ngẩn người, chợt mở cửa ra, hai ma nữ trong phòng khách sợ hãi nhìn anh. Hai bên đều căng thẳng, không dám mở miệng nói chuyện, kết quả là chị Trương cười khan một tiếng, bỏ lại một câu “Tạm biệt!” rồi bay đi luôn.
“Tống, Tống Tống, không phải anh đang ngủ trưa sao?”
“Vậy, nếu anh không ngủ trưa, em sẽ không nói những lời này ở nhà?”
“Hả?” Đinh Đinh có chút chột dạ sờ sờ mũi.
Tống Gia Diễn tiến đến gần mấy bước, “Em nói ‘Ngay cả ma cũng không làm được’ là ý gì?”
“Tống Tống….”
“Anh chỉ biết em có chuyện gạt anh, nhìn hành động mấy ngày nay của em là anh đã biết, làm sao không nói cho anh?!”
“Nói cho anh biết thì có tác dụng sao?! Anh có thể làm em không biến mất khỏi thế giới này sao? Em sợ anh lo lắng, chỉ là em không ngờ được tình huống ngày càng tệ hơn thôi…” Đột nhiên bị quát, Đinh Đinh trở nên tức giận, giọng nói cũng cao hơn nhưng ngay sau đó dần dần yếu ớt, đầu cúi xuống thấy không rõ biểu cảm.
Tống Gia Diễn cẩn thận quan sát Đinh Đinh, nhớ lại hình dáng cô lần đầu tiên gặp mặt, thật sự trở nên trong suốt hơn rất nhiều, nếu cứ tiếp tục một khoảng thời gian nữa, nói không chừng khi anh chỉ nhìn thoáng qua sẽ cho rằng Đinh Đinh không ở đó.
Tống Gia Diễn thở dài, Đinh Đinh nói rất đúng, quả thật anh không có biện pháp giải quyết vấn đề này, nhưng chẳng lẽ anh cứ như vậy, cái gì cũng không làm sao?
Ngồi xuống, Tống Gia Diễn ngẩng đầu nhìn Đinh Đinh nói: “Tìm được biện pháp nào chưa?”
“Chưa có!” Đinh Đinh lắc lắc đầu, “Anh Trương và chị Trương đều đã giúp em đi hỏi, trước mắt cũng chưa có thông tin nào hữu dụng cả…”
Tống Gia Diễn nôn nóng đi qua đi lại trong phòng khách, trong đầu hiện lên đủ loại ý tưởng kì quái, thậm chí ngay cả ý nghĩ mang Đinh Đinh lên chùa cùng bái cũng nghĩ ra… Chờ một chút, đền chùa?
“Đinh Đinh, em nói các em thành ma sợ nhất là người nào?”
“Ừm, đạo sĩ…”
“Vậy có phải đạo sĩ là người hiểu rõ bọn em nhất không?”
“Chắc là vậy!”
“Tốt! Anh đi gọi điện thoại, em chờ một chút!”
Đinh Đinh nhìn Tống Gia Diễn hưng phấn mà chạy vào phòng ngủ, trong đầu hiện lên đầy vạch đen còn thêm mấy dấu hỏi to bự.
Bạn bè của Tống Gia Diễn đều biết anh có một điều cấm kỵ không thể nói đến – gia đình anh.
Lúc mới quen biết anh hỏi nhà anh làm cái gì, Tống Gia Diễn luôn trưng ra vẻ mặt cứng ngắc tái xanh. Không lâu sau chủ đề này cũng được anh từ từ chuyển hướng, dần dần bọn họ cũng không có hỏi tới nữa, mặc dù tò mò muốn chết.
Bí mật mà Tống Gia Diễn vẫn luôn cố gắng che giấu sẽ được công bố vào ngày hôm nay, liên quan đến gia tộc nhà anh, đến cha mẹ anh. [Hậu trường: Tống Tống gạt lệ nói to: Anh hy sinh nhiều như vậy, Đường Đinh, sau này em dám làm chuyện có lỗi với anh, anh sẽ khiến em hồn bay phách lạc!!!"]
Thực ra tổ tiên nhà Tống Gia Diễn là đạo sĩ Can Mao Sơn lập nên. Tổ sư gia nhà họ Tống với khẩu hiệu “Diệt quỷ bắt yêu, siêu độ vong linh, định bảo gia đình, già trẻ không gạt” hành tẩu khắp chốn giang hồ, còn chơi được phong sinh thủy khởi, không phải là chỉ lừa gạt một chút tiền mà Tống Gia Diễn chính là hậu duệ của Tống gia đời thứ mười tám. Đáng tiếc Tống Gia Diễn lại không thừa nhận loại chuyện này, thanh niên thời khoa học hiện đại tiên tiến đầy khí phách như anh thì làm sao có thể để cho loại đạo sĩ Can Mao Sơn này phá hoại hình tượng được chứ.
Trước đây, Tống Gia Diễn chuyển từ thành phố C đến thành phố A có hai nguyên nhân. Thứ nhất là vì bị công ty nói xấu nên muốn đổi môi trường để tiếp tục làm việc, thứ hai là vì bị cha mẹ ép buộc kế thừa sự nghiệp gia tộc. Trong thời đại hiện nay, có cô gái nào muốn gả cho một người đàn ông làm nghề đạo sĩ? Chẳng lẽ thật sự muốn anh cùng đường, phải gia nhập vào đội ngũ gay sao?
Cho nên Tống Gia Diễn vẻ vang rời nhà dọn ra ngoài.
Vậy mà ngay lúc này vì Đinh Đinh mà Tống Gia Diễn lại lấy điện thoại bấm một dãy số luôn làm anh nhức đầu.
“Alo, ai vậy?”
“…” Tống Gia Diễn há hốc miệng, nhưng một chữ cũng không thể nói ra được.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó mới hét lên: “Thằng nhóc! Tôi biết là anh, anh lên tiếng cho tôi!!!”
“…Mẹ…mẹ…” Tống Gia Diễn run run.
Bỗng chốc mẹ Tống như tìm được quân địch, toàn bộ hỏa lực đều khai hỏa: “Tôi không phải là mẹ anh! Thằng nhóc, anh nói mấy tháng nay anh chết ở chỗ nào rồi?! Lại còn dám đổi số điện thoại, không thèm báo cho nhà một tiếng bình an, có phải anh nhất định phải khiến cho bố anh vẽ bùa nguyền rủa anh thì anh mới cam lòng hả?!!!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút TT^TT…”
“Bĩnh tĩnh cái đầu anh!!” Mẹ Tống quát một hồi rồi mới tự trấn an bản thân, hạ thấp giọng xuống tiếp tục nói: “Thằng nhóc anh mất tích lâu như vậy hôm nay gọi điện tới nhất định là có chuyện.”
Tống Gia Diễn gạt gạt lệ: “Thái hậu, người anh minh!”
Ngoáy ngoáy lỗ tai, Tống Gia Diễn ho nhẹ một tiếng nói: “Mẹ, con muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến ma, cô ấy….”
“Con gặp ma?”
“Mẹ, sao âm thanh này lại có vẻ hưng phấn như thế? = =”
“Ma nữ hay ma nam?”
Tống Gia Diễn suy nghĩ một lát, kể từ khi tới thành phố A thì đã gặp mấy con ma, rút ra kết luận: “Đều có!”
Mẹ Tống im lặng, thấm thía nói: “Con trai à, cả nam cả nữ không tốt lắm….”
“…….”
Trách mắng một lúc lâu, Tống Gia Diễn mới để cho mẹ mình an tĩnh lại nghe xong lời mình nói. Mẹ Tống trầm tư hồi lâu không lên tiếng, hình như còn chạy đi tìm ba Tống nói chuyện.
“Con trai, hay là con mang ma nữ kia trở về nhà nói chuyện đi. Chuyện này qua điện thoại được không thể nói rõ ràng.”
“Được, vậy con đi nói với cô ấy một tiếng, sau đó sẽ đi mua vé máy bay.”
Cúp điện thoại, Tống Gia Diễn trở lại phòng khách, Đinh Đinh vẫn đang trong bộ dáng hai tay cứ quấn lại với nhau.
“Đinh Đinh, em theo anh về nhà một chuyến nhé?” Lời vừa nói ra khỏi miệng Tống Gia Diễn liền lúng túng, sao nghe giống như mời người yêu đi gặp người lớn vậy.
“Tại sao?”
“Thực ra thì nhà anh là một gia đình đạo sĩ, nói không chừng tình huống của em người nhà anh có biện pháp giải quyết.”
“Đạo sĩ?!” Đinh Đinh 囧, cẩn thận hỏi: “Anh chắc chắn em sẽ không bị người nhà anh hủy diệt trước nhân đạo chứ?”
Sau khi thật thật giả giả nói chuyện với chị Trương, Đinh Đinh theo Tống Gia Diễn lên đường trở về thành phố C.