"Vào tháp"
"Gâu gâu gâu! Gâu! Gâu gâu!" Tiếng chó sủa dữ dội bên ngoài vang lên đợt này đến đợt khác.
Trong xe, Lục Sở thản nhiên lau mặt, vươn một tay nối sợi dây thừng giữa mình và người đàn ông lại.
Khi rời nhà Lục Sở không mang nhiều đồ, thế nhưng những thứ ấy đều là vật cần thiết, ví dụ như chiếc đồng hồ báo thức trong nhà. Cậu mò lấy nó, ấn vào nút mở, đồng hồ hiện lên 一一 14 giờ 56 phút.
Anh từng nói, phải đến đó trước khi trời tối, cũng có nghĩa là phải đến tòa tháp trong thị trấn trước khoảng 6 giờ rưỡi, thời gian còn lại của bọn họ không còn nhiều, nếu ước lượng chính xác, thì bọn họ cần phải đi hết đoạn đường còn lại trong thời gian khoảng chừng là hai tiếng này, trong tình trạng không có bất kì thứ gì cản trở.
Đoạn đường tiếp theo thì đơn giản hơn chút, đầu tiên sẽ men theo hết con đường cái này, sau đó quẹo trái tới một ngõ đường khác, tiếp đến đi ngang qua một công viên, trong công viên sẽ có một con hồ nhân tạo nhỏ, một con đường đá quanh co yên tĩnh đầy cây xanh cùng với một khu vui chơi giải trí. Đi thẳng qua công viên sẽ nhìn thấy một dãy biệt thự tách biệt kèm theo một khu vườn nhỏ đan xen rời rạc. Những ngôi biệt thự ít ỏi đó xây tụ vào nhau thành một vòng, chính giữa là một khoảng đất trống, mà tòa tháp cao tầng ấy lại nằm sừng sững ở nơi ấy.
Đám chó dữ ở bên ngoài chỉ tầm mười mấy phút đã rời đi, chốc lát sau đã không còn một cái bóng nào. Nếu như thêm vài phút nữa, bọn nó vẫn canh giữ ở bên ngoài, Lục Sở sẽ tính đến chuyện thử một mình xuống xe giết hết cả bọn nó, cho dù quá trình này có thể sẽ rất nguy hiểm, không cẩn thận chút thôi sẽ bị bọn nó nhào vào cắn nát.
Cậu lại lắng tai nghe thật kĩ thêm lần nữa, khi xác định những con chó đó không ở khu vực lân cận, Lục Sở mới đeo balo vào lại, sau đó dùng quần áo tìm thấy trên xe cột thành một cái noi lưng cho em bé, rồi cố định Cà Rốt ôm vào lòng.
Khi kiểm tra lại đầy đủ đồ vật, mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó, Lục Sở mới viết vào tay người đàn ông ra hiệu chuẩn bị xuất phát.
Lục Sở mở cửa xe, cẩn thận tỉ mỉ kéo người đàn ông xuống xe, hai người nhẹ bước nhanh chóng tới đường bên cạnh, nương theo sát lề mà đi.
Cả đường này, Lục Sở từ đầu đến cuối không dám buông lơi cảnh giác, chú ý lắng nghe mọi thứ xung quanh, sợ rằng lại xảy ra chuyện gì bất trắc. May thay, bởi vì người trong thị trấn không nhiều, mà phía trước còn là công viên, bởi vì khi xảy ra chứng bệnh truyền nhiễm vẫn còn đang trong ngày làm việc bình thường nên cả đoạn đường đến đây đều rất an toàn thuận lợi, rất ít khi gặp phải những người mất cảm quan khác.
Sau khi Lục Sở dắt người đàn ông đến công viên, cậu thuận theo trí nhớ đi đến một rừng cây nhỏ, tìm một góc yên tĩnh, sau đó quỳ xuống.
Người đàn ông tên "7" tính cách vốn kiệm lời ít nói, sau khi mất đi cảm quan lại càng không nói gì, mặc cho Lục Sở có làm gì, anh vẫn yên lặng đi theo không chút trái ý. Bấy giờ, anh tuy rằng không biết Lục Sở tại sao trong tình huống gấp gáp như thế này lại dừng bước tại đây, nhưng vẫn thế, anh vẫn không nghi không hỏi, lẳng lặng đứng một bên. Chỉ là đôi tay trong vô thức đụng phải sợi dây thừng cột giữa cổ tay anh và Lục Sở, động tác bỗng dưng dịu dàng đến bất ngờ.
"Xào xạc一一 xào xạc一一"
Trong khu rừng nhỏ vốn đang tĩnh lặng bỗng từ đâu truyền đến âm thanh bới đất, cố định theo quy luật, tiếp nữa lại truyền đến tiếng đắp đất.
Ước chừng nửa tiếng sau, Lục Sở cuối cùng cũng đứng dậy. Cậu đứng ngây người trước mảnh đất mình vừa mới đào xong một lúc, sau đó mới xoay người kéo người đàn ông ra khỏi khu rừng ươm tườm này.
Ngọn gió khẽ thổi, lá trên cành nhẹ rơi, có chiếc vừa hay lại đáp xuống nắm mồ nhỏ mà Lục Sở vừa mới tự tay xây nên, tô điểm cho nó càng thêm đặc biệt.
***
Cậu dẫn người đàn ông vượt qua hồ nước trong công viên.
Trong hồ có bầy cá chép đang bơi nhảy trên mặt hồ phát ra tiếng nước lách tách, Lục Sở bỗng dưng lên tiếng: "Tôi chôn cất cho Cà Rốt rồi."
Người đàn ông không hay biết gì, nhưng ngược lại lại khiến Lục Sở yên lòng mà bày tỏ mình.
"Đây có vẻ là lần thứ hai tôi hận bản thân mình "không thể nhìn thấy" từ khi có kí ức đến giờ, lần đầu là khi ba mẹ qua đời." Lục Sở dường như đang tự nói tự đáp vậy, "Tôi không sợ bị chê trách, cũng không sợ vì lẽ đó mà mang đến phiền phức trong cuộc sống, nhưng bởi vì "không thể nhìn thấy" này, tôi không thể nhìn thấy người quan trọng của mình, không thể ngay lúc họ đang gặp nguy hiểm chạy đến bảo vệ họ, thậm chí không thể biết được niềm đau và sự thống khổ mà họ phải chịu."
Càng không thể nhìn "mặt" họ một lần cuối cùng.
Lẩm bẩm một mình đến đây, Lục Sở ngẩng đầu, nén nước mắt chua xót đang chực trào nơi khóe mắt của mình, tiếp đến mới cố gắng cong môi nở một nụ cười trông vừa dịu dàng vừa khổ sở: "Nhưng tôi vẫn phải mỉm cười."
Bởi vì đã từng hứa với bọn họ, phải sống thật tốt.
Con người đến thế giới này, có lẽ chính là để trải nghiệm những thứ như thế, trải qua một vòng có được tất cả rồi lại đánh mất, tiếp đến sẽ dứt khoát rời đi như lúc ban đầu. Cho dù bắt đầu hay kết thúc có là đơn độc một mình đi chăng nữa, thì quá trình sống đều sẽ quan trọng như vậy.
Lục Sở nhấc mu bàn tay cầm gậy trúc chạm vào lớp vải nhuộm đầy máu của Cà Rốt ở trước ngực, điều chỉnh lại cảm xúc hỗn độn của mình rồi mới dẫn người đàn ông ra khỏi cửa sau công viên.
Lúc này chắc đã hơn bốn giờ chiều, chỉ cần khi qua khỏi dãy biệt thự này không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ hoàn toàn có thể vào tòa tháp trước khi trời tối.
Lục Sở dẫn anh tiếp tục đi về phía trước.
Bất ngờ là, cả đường lại thuận lợi vô cùng, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến dưới tòa tháp.
Những truyền thuyết về tòa tháp cao này, Lục Sở toàn là được nghe từ người dân trong thị trấn. Người trong thị trấn như là có một loại kiêng dè kính trọng không thể nói nên lời với tòa tháp, ngoài việc khuyên răn đám trẻ đừng tới quá gần nó, thì rất ít khi nhắc đến, vậy nên Lục Sở cũng chẳng có cơ hội để tìm hiểu cặn kẽ.
Khi đã đến nơi, Lục Sở theo thói quen viết vào lòng bàn tay người đàn ông.
一Chúng ta đến tòa tháp rồi, nhưng tôi không biết cửa vào tháp ở đâu.
Động tác của người đàn ông khựng lại có thể nhìn rõ bằng mắt thường, sau đó mới mở miệng đáp: "Đợi đến khi trời tối, chúng ta có thể vào trong."
一Được.
Quá trình đợi nhanh cực kì, bởi vì không nhìn thấy nên Lục Sở không biết khi nào trời mới tối, chỉ đành căn cứ theo thời gian trên đồng hồ báo thức để phán đoán, khi ước chừng tầm khoảng sáu giờ, cậu mới ra hiệu cho anh.
Lần này đổi thành anh kéo cậu, sau khi bọn họ men theo vách tường tòa tháp đi một vòng, người đàn ông đang dẫn đầu bỗng dừng lại ở một nơi: "Chỗ này là cửa vào."
Tiếp đó, còn chưa đợi Lục Sở phản ứng lại đã bị người đàn ông không rõ là đã làm gì kéo loạng choạng về phía trước một bước.
Trong lúc vẫn còn đang ngẩn ngơ, Lục Sở nghe thấy anh nói: "Vào rồi."
Ngay giây kế tiếp, một mùi không khí nồng nặc không mấy dễ chịu tiến vào phế quản, giống như trong bóng tối ảm đảm không rõ đó có một thứ kì lạ đang bài trừ sự tồn tại của cậu.
Nhưng điều khiến Lục Sở ngạc nhiên nhất không phải là thứ cảm giác quỷ dị này, mà là一一
Lục Sở giơ bàn tay ra trước người không xa, lắc lư với biên độ nhỏ, theo sau đó cậu híp đôi mắt, cố nhịn xuống cơn chóng mặt.
Cậu dường như đã... thấy được ánh sáng.
Hết chương 12