"Từ khi lựa chọn..."
Lục Sở có thể tưởng tượng ra cảnh ngày đầu tiên khi cả thành phố mất đi cảm quan đã hỗn loạn như thế nào. Nhưng hôm nay, nghĩa là bảy ngày sau đó, cậu đứng tại nơi không xa ngã tư đường này mấy, ấy vậy mà chỉ nghe thấy tiếng gió thổi đìu hiu của những tờ rơi và vài tấm ni lông lăn long lốc. Thỉnh thoảng có vài tiếng quần áo va vào nhau "xoàn xoạt". Lục Sở nính thở tập trung phân biệt cho rõ ràng, nơi không xa gần đó đang phát ra vài âm giọng "gầm gừ" dữ tợn, theo cùng đó còn có vài tiếng kêu bén nhọn hỗn tạp.
Hẳn là bên ngã tư đường có xe cộ đang ùn tắc hiện có rất nhiều "người vô cảm".
Lục Sở phỏng đoán rằng, không chỉ có vài người mất đi thị giác, sau khi trải qua hoảng loạn đều sẽ tuân theo bản năng con người của mình. Nào là tìm kiếm nơi ẩn nấp, sau đó bảo vệ sự an toàn của mình hết sức có thể, đi tìm thức ăn, nguồn nước và cả những thứ nhu yếu phẩm khác.
Vậy thì những người đang lẩn quẩn bên ngoài này, có khả năng lớn nhất chỉ toàn là người mất đi hai cảm giác, thậm chí là hơn thế nữa. Người mất càng nhiều giác quan thì năng lực sinh tồn của họ lại càng thấp, nếu như không có người thân, bạn bè bọn họ rất có thể sẽ tùy ý vô tri vô giác mà đi quanh khắp nơi.
Có điều càng khiến con người ta vượt ngoài ý muốn đó là, cho đến nay trong những người Lục Sở đã tiếp xúc, hiện vẫn chưa có ai là không thể nói được.
Cậu nắm chặt tay người đàn ông, Lục Sở không dám buông lỏng một tia cảnh giác nào.
Cả đường đi rất thuận lợi, Lục Sở đi rất nhẹ nhàng cẩn thận, đôi lúc sẽ có chướng ngại nhưng đều có thể dễ dàng vượt qua. Đến khi sắp ra khỏi con hẻm nhỏ này, ra trước ngã tư thì Lục Sở ngừng bước.
一 Chốc nữa phải cẩn thận, khi đi qua đoạn đường này, tôi sẽ nắn ngón tay anh, ngón trỏ là rẻ trái, áp út là rẻ phải còn ngón giữa là đi thẳng, còn nếu lùi thì tôi sẽ nắn lòng bàn tay của anh.
一 Được.
***
"Cọc cọc cọc一"
Mỗi bước đi sẽ phát ra những âm vang nho nhỏ, nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này thì tiếng ấy lại bị phóng đại lên gấp nhiều lần.
Tới cả Cà Rốt cũng thả nhẹ bước chân, móng vuốt chầm chậm đặt xuống đất.
Người đàn ông ngoài bàn tay đang nắm lấy Lục Sở ra, thì không còn cảm nhận được thứ gì nữa. Vô thanh, vô sắc, thế giới bây giờ của anh chỉ có độ ấm từ tay của Lục Sở truyền đến. Dưới tình hình như vậy, anh thế mà không cảm thấy sợ hãi hay hoang mang một chút nào.
Bắt nguồn của sự ủy thác tính mạng mình đến như vậy có phải là vì tin tưởng hay không, bản thân người đàn ông cũng không rõ. Thứ duy nhất mà anh biết đó là, anh không sợ cái chết, từ khi anh lựa chọn giam Lục Sở vào phòng, tận lực bảo vệ sự an nguy của cậu, ngay khoảnh khắc ấy anh đã suy nghĩ đến vô số việc có thể sẽ phát sinh khác, bao gồm cả bị hủy diệt.
Tiến đến càng gần, âm thanh hỗn độn lại càng lớn, khiến cho lòng Lục Sở cũng thấp thỏm.
Làm thế nào mới cơ thể vượt qua nơi này, còn phải nhờ sự phối hợp của Cà Rốt. Từ khi ra khỏi đường nhỏ, Lục Sở đã dắt người đàn ông đứng áp vào tường, sau đó bỏ gậy xuống, hạ người lần mò vùng bên cạnh chân mình. Khi tay chạm tới một viên đá, cậu cầm nó lên ước lượng.
Ừ, là viên này vậy.
Lục Sở cầm viên đá, canh hướng vị trí ở chính giữa ngã tư đường dùng sức ném sang.
Tiếng "xoảng" vang lên, âm thanh kính thủy tinh vỡ truyền tới, đúng là giống y như Lục Sở đã tính toán. Ở khoảng cách này có thể ném vỡ kính xe đang ùn tắc vào nhau.
Âm thanh lớn chói tai đến vậy, thế mà không dẫn đến sự chú ý của người nào đang quanh quẩn gần đó. Cuối cùng Lục Sở có thể xác định rằng ngoài mất đi thị giác, bọn họ thậm chí còn mất đi thính giác.
Nếu như là thế, vậy bọn họ qua được chỗ này, con đường phía trước sẽ đơn giản hơn một chút, ít nhất sẽ không đụng phải những người đó, đôi lúc lỡ phát ra những âm thanh khác cũng sẽ không sao. Khu vực này hỗn loạn như vậy, chắc là không có người nào có thính lực tốt đi ngang qua đây.
Nếu như chỉ có một mình Lục Sở, thì dắt theo một người đàn ông mất đi hai giác quan, vượt qua đám người vô cảm giác này hẳn sẽ là một chuyện khó nhằn. Nhưng cậu có Cà Rốt, nên chuyện này lại hóa thành đơn giản hơn nhiều.
Cà Rốt có thể thấy bọn họ, cũng có thể thấy những chướng ngại vật khác, vì thế nên nó có thể né những thứ nguy hiểm cản đường ấy. Những "người vô cảm" xung quanh không thể nghe được, mỗi khi Cà Rốt tìm thấy con đường thích hợp sẽ sủa hai tiếng, dựa vào tiếng sủa của Cà Rốt cộng thêm với sự ăn ý được hình thành trong nhiều năm của bọn họ, Lục Sở có thể xem xét nên đi hướng nào, hơn nữa là có thể phán đoán nên đi bao nhiêu bước.
Tiếp đến, Lục Sở lại nắn ngón tay của anh, chỉ dẫn hướng đi cho anh.
Có rất nhiều lần, Lục Sở đều cảm nhận được hô hấp của những "người vô cảm" đó đang quanh quẩn bên tai mình, cùng lúc đó còn có những mùi vị tanh nồng không ngớt đuổi mãi chẳng đi.
Nếu là ngày thường, với tốc độ đi đường của Lục Sở, cậu chỉ cần tốn mười phút đã có thể từ ngã tư đường này quẹo đến một góc khác. Bây giờ thế mà lại chậm chạp đi mất tận nửa tiếng hơn.
Dây thần kinh đang căng đến cực hạn, làm hầu kết Lục Sở khô khốc.
Sau cùng cũng quẹo qua ngã tư này, đoạn tiếp theo là nơi mà Lục Sở thích sang dạo nhất. Lúc còn bé, khi ba mẹ cậu miêu tả cho cậu nghe về tiệm hoa, siêu thị và phòng khám nhỏ ở nơi này, cậu đã nảy sinh khát vọng muốn được đến và hướng về với nơi đây.
Rẻ thêm vài bước là sẽ đến phòng khám, Lục Sở dừng chân uống một ngụm nước, người đàn ông cũng uống vài hơi.
Sau khi qua được cái hố đầu tiên, tâm trạng Lục Sở cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
一 Đây cũng tính là lần trải nghiệm kỳ diệu nhỉ.
Người đàn ông vẫn giữ sự trầm ổn của mình, hạ giọng "Ừm" một tiếng.
"Coi chừng! Đừng chạy lung tung!"
Trong phòng khám nhỏ bỗng dưng truyền ra tiếng quở trách, Lục Sở chợt giật mình, lập tức nén thở giương cao cảnh giác.
"Hạ Hạ, không phải ba đã dặn là không được chạy lung tung rồi hả?"
Hạ Hạ... Là con trai của bác sĩ trong phòng khám đó, nghe giọng nói của người đó, chắc người đàn ông đang nói chuyện là bác sĩ Hạ.
Con người của Bác sĩ Hạ rất tốt, nhiệt tình còn thật thà, trước khi bệnh truyền nhiễm đến, Lục Sở thường hay đi đến chỗ ông ấy mua thuốc, thay hộp y tế trong nhà. Hai người cũng tính là có quen biết, Hạ Hạ cũng miễn cưỡng là cậu nhóc mà Lục Sở được nhìn tới lớn. Tuy rằng có thể nói như thế nhưng Lục Sở không dám tự tiện tiến đến nhận nhau.
Vì vừa trải qua chuyện cô bé ban nãy, nên Lục Sở không dám tin bất cứ người nào, cho dù đây có là người cậu quen khi trước.
Bảy ngày, chỉ trong vòng nhiêu đó cũng sẽ có thể thay đổi một con người có bản chất thật thà an phận.
"Chẳng phải đã nói rồi à, ba đi ra ngoài kiếm đồ ăn sẽ về ngay, lúc ba không ở cạnh nhất định phải đóng cửa nhôm xuống, đợi ba về gõ ám hiệu rồi hẵng mở ra mà?"
"Nhưng mà con muốn ba về sớm..."
"Bây giờ ba về rồi không phải sao? Đi, chúng ta đi thôi, nếu không người xấu bên ngoài sẽ ăn mất bé Hạ Hạ không thể nhìn thấy đó."
"Ba ơi... sợ..." Bé trai nghe người đàn ông nói xong tức khắc bật ra tiếng nức nở hoảng sợ, không rõ có phải đã từng "nghe thấy" được cảnh tượng đó thật rồi không.
"Không sợ không sợ nhé, chúng ta khóa cửa nhôm rồi lót thêm một cái tủ sắt, bọn họ sẽ không vào được nữa..."
"Cạch cạch cạch一一 Đùng!" Tiếng cửa nhôm vang lên, giọng nói của hai ba con cũng nhỏ dần dần rồi biến mất.
Lục Sở lẳng lặng đứng ở chỗ xa, gương mặt thanh tuấn không rõ vui buồn.
一 Nếu như có thể từ tòa pháp ra ngoài, vậy chúng ta có phải sẽ cứu được nhiều người khác hay không?
Người đàn ông giống như là đoán được cậu sẽ hỏi một câu như vậy, nên viết từng nét từng nét một vào lòng bàn tay Lục Sở:
一一 Toàn thị trấn này, người có thể từ tòa tháp ấy rời đi, chỉ có mình cậu.
Tác giả có điều muốn nói:
7: Cậu, là người trời cao lựa chọn!
Lục Sở:......
Hết chương 8.