(Kết)
Lục Sở nghe tiếng cửa bèn lần lượt chạy tới từng cánh cửa một quan sát, rất nhanh sau đó, cậu phát hiện thấy trên mỗi cánh hiện lên những con chữ mà trước đó vốn không hề tồn tại, nét chữ đó giống y với lá thư trong rương, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó nhận biết.
Bốn dãy chữ theo thứ tự:
Nó đến rồi, nó đang ở sau cánh cửa nào đó.
Cẩn thận, đừng để nó bắt được.
Khi bạn nhìn thấy nó, chìa khóa sẽ mở đúng cánh cửa mong muốn.
Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa.
Ba câu trước dễ hiểu vô cùng, "Nó" sẽ mở một cửa nào đó tùy thích trong bốn cánh trước mắt, sau đó đến đây đe dọa sự an toàn của mình. Ngay khắc "Nó" xuất hiện, Lục Sở phải thoát khỏi sự truy lùng của nó, đồng thời nắm bắt được kẽ hở mở cánh cửa chính xác thoát khỏi đây.
Còn với câu cuối cùng, Lục Sở lại thấy hơi mơ màng...
Việc cấp bách nhất hiện tại là tìm đúng cánh cửa, tiếng gõ cửa bên ngoài hành lang càng ngày càng lớn, vang ra âm đùng đùng, ngỡ như muốn đập nát cả cửa vậy. Nếu xét theo lực độ thì cửa nào cũng giống nhau, không thể phân biệt được chứ đừng nói đến "Nó" rốt cuộc sẽ bước ra từ cánh cửa nào.
Lục Sở gom những manh mối mình tìm được sắp xếp lại, bỗng cậu nhớ đến câu "Đường đến chính là lối về."
Tiếng gõ cửa vang dần, lớp sơn loang lổ trên tường bắt đầu bong bóc cả ra, bụi cát thì rơi xuống đất, Lục Sở nắm chặt chìa khóa.
Cậu phải sống sót.
Cậu muốn gặp lại 7.
7 còn nợ cậu một lời giải thích.
Suy nghĩ hồi lâu, Lục Sở đã nghĩ ra cách nên quyết định mở cánh cửa ấy thế nào.
Hành lang không hề rộng, chỉ chứa được bốn người vai kề vai đi với nhau. Hành lang chữ "回" này được thiết kế đặc biệt, mỗi một bờ tường sẽ có một cánh cửa, không gian chật hẹp như vậy, là vì để Lục Sở không còn chỗ thoát. Nếu cậu muốn trốn khỏi sự truy kích của "Nó", cậu buộc phải lợi dụng nơi chật hẹp này dụ nó chạy vài vòng, trong quá trình đó cậu còn phải dừng lại giây lát để tìm ra cánh cửa chính xác.
Vị trí của bốn cánh cửa đều nằm ở bên phải, trong đó cánh cửa của căn phòng nhỏ khi nãy nằm ở chính giữa. Lục Sở chỉnh lại vị trí của mình để mình đứng giữa cửa phòng và cửa tường đối diện, cố gắng tách mình xa khỏi nhữnh cánh cửa ấy. Vì đảm bảo mình sẽ có đủ thời gian và không gian để trốn thoát khi nó bất ngờ xuất hiện.
"Đùng! Đùng! Đùng đùng đùng!"
Tiếng gõ bắt đầu biến thành đập, lẫn trong đó loáng thoáng có cả tiếng "Nó" rầm rừ rên rỉ như dã thú, dường như đang tố cáo Lục Sở vì sao không mở cửa để nó vào.
Một tay Lục Sở cầm dao, tay còn lại thì cầm chìa khóa và đèn pin, cậu quyết định ngay khắc nhìn thấy "Nó", sẽ lập tức ném đèn pin sang đập. Vì để mở cửa nhanh nhất có thể, cậu đành phải một tay cầm chặt chìa khóa, còn tay cầm dao kia thì để tự vệ, nên chỉ có thể buông bỏ đèn pin để soi sáng lối đi này thôi. Hành lang này dài ngắn ra sao đã được Lục Sở ghi tạc vào đầu, nhờ nguyên do hai mươi năm không thể nhìn thấy này mà cậu có thể hoàn toàn dựa vào thính giác của mình nghe ngóng âm thanh tìm đường trong bóng tối, đây chính là điểm mạnh của cậu.
Sau khi lùi khoảng một bước, ném nó xong đèn pin sẽ rơi xuống đất, nếu như chiếc đèn ấy bền bĩ thì vẫn có thể soi sáng một vùng nhất định, khu bị khuất bóng thật sự sẽ thu hẹp hơn.
Lục Sở lên kế hoạch xong, cậu thận trọng lắng tai nghe động tĩnh xung quanh mình.
Từng giây từng phút trôi qua, chỉ nghe thấy một tiếng "Rầm!", theo sao nó là tiếng cửa mở cực lớn, giọng nói ngây thơ thật thà truyền tới rõ ràng: "Tìm thấy cậu rồi."
"Nó" không hề xuất hiện từ một trong bốn cánh cửa kia, mà là đẩy cánh cửa từ căn phòng nhỏ đi ra.
Cả người Lục Sở kinh hoàng, khi đã nhìn rõ được hình dáng của nó, cậu ném đèn pin sang, tích được cho mình một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó xoay người, chạy!
May rằng ban nãy vì phòng vạn nhất, Lục Sở không đứng trước căn phòng đó, nếu không khoảng cách gần như vậy khác nào như tự chui đầu vào lưới.
Bước chân theo sau nặng nề chậm chạp vô cùng, Lục Sở bất giác thả chậm bước chân, sợ rằng chạy nhanh quá một vòng sẽ mặt đối mặt với thứ đồ chơi đang đuổi sau mình.
Đúng thế, "Nó" là một con gấu bông đồ chơi cực lớn.
Ước tính thời gian thì, từ lúc Lục Sở nhìn thấy những món đồ đó cho tới hiện tại vẫn chưa quá một ngày, khi phán đoán được thứ đó là đồ chơi, cậu còn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng đến khi nhìn lại lớp bông bung toét ở dưới bụng nó, thì không thể không tin mọi thứ trước mắt nữa. Con gấu nhồi bông này có kích cỡ cao bằng cậu, tròng mắt thủy tinh của nó đã bị bung, thay vào đó là tấm vải rách rưới, phần bông ở vùng miệng bị lòi ra ngoài, nhìn thoáng qua thì chắc là dùng chỉ khâu lại, trông như những cái răng cưa không đồng đều.
Điều rùng rợn là, con gấu này đang cầm máy cưa điện, phần chớp răng cưa kéo xuống nền đất ma sát ra những âm thanh chói tai, theo cùng răng cưa là những dịch thể đặc sệt đen tối đang dần dần chảy xuống.
Con gấu đó hiển nhiên to lớn vô cùng, tốc độ cũng chậm, thế mà vẫn đúng nhịp cùng bước phía sau Lục Sở, làm thế nào cũng không cắt đuôi được, không chừa cho Lục Sở một cơ hội mở cửa nào. Dưới tình huống chẳng biết làm sao, Lục Sở cố gắng tăng tốc, phút chốc, hành lang chữ "回" chỉ còn tiếng bước chân nặng nề của con gấu đó và tiếng bước chân chạy vùn vụt của Lục Sở.
"Lộp cộp一 lộp cộp一" Đây là tiếng bước chân của Lục Sở.
"Đùng一 đùng一" Còn đây là của "Nó".
Phút này, tiếng bước đi của "Nó" bỗng nhiên biến mất.
Lục Sở lập tức ngừng lại, cả người lạnh toát, cậu đứng ở một góc quẹo quan sát, vị trí hiện tại vừa khéo dừng lại ở khúc hành lang của căn phòng, chiếc đèn pin lóe sáng rơi dưới đất chiếu rọi một vùng nhỏ, vừa đủ cho cậu nhìn rõ lân cận.
Lục Sở nén hô gấp, nắm chặt con dao trong tay, cậu đứng ngay góc rẻ hai bên hành lang cảnh giác, phỏng đoán nó sẽ xuất hiện từ đâu.
Thời gian trôi dần, yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ của Lục Sở.
Im lặng quá rồi.
Dự cảm không lành chạy từ sống lưng lên đại não Lục Sở, dẫn đến cả người rét lạnh 一一
"Phù... phù..." Hơi thở lành lạnh phả xuống gáy Lục Sở, cùng lúc đó, tiếng chậm chạp nặng nề bỗng dần dần xuất hiện bên tai, "Tìm thấy cậu rồi."
Ánh sáng từ đèn pin rọi từ giữa hành lang sang, phản chiếu cái bóng đang nhấc máy cưa lên một nửa trên bức tường, gần như là hòa vào làm một với cái bóng của Lục Sở.
Hô hấp cậu như ngưng lại, nhanh chóng xoay người né máy cưa đang giáng xuống, sau đó không dám ngừng lại, mà lập tức bước dài một bước, con gấu đó hai giây sau mới kịp phản ứng nhấc máy cưa đuổi theo. Ngay góc quẹo đầu tiên, Lục Sở tận lực thả chậm bước chân, vểnh tai nghe, ước đoán khoảng cách giữa mình và thứ đó, ngay khắc nó tính tóm mình, cậu xoay người nhanh nhất có thể chuyển hướng chạy.
Thân hình con gấu to bự chậm chạp, nên phải mất thêm hai giây sau mới phản ứng được, lúc này Lục Sở đã nhanh chóng cầm chìa khóa lên đút vào, mở cửa. Tới thời gian để quan sát bên trong cũng không kịp nhìn đã cuống cuồng chạy vào, đóng cửa khóa lại, liền mạch một hơi trong nháy mắt.
Khi mọi việc hoàn tất, cậu dựa tường ngồi xuống thở gấp.
一 "Đường tới chính là lối thoát".
Lục Sở bước ra hành lang từ căn phòng ấy, con gấu đó cũng vậy, thế thì cánh cửa này có thể được gọi là "Đường tới", vậy thì, lối về chắc hẳn cũng là cánh cửa này.
Lục Sở dám phỏng đoán, căn phòng mở khóa sau khi con gấu bông ấy xuất hiện cùng với căn phòng lúc trước Lục Sở ra vào là hai căn phòng hoàn toàn khác nhau.
Cậu bình tĩnh lại, phát hiện nơi trước mắt bỗng dưng sáng lên một ánh đèn, tia sáng vàng dịu dàng tràn ra không khí ấm áp, căn phòng cũ kĩ bụi bặm lúc trước biến mất, thay vào đó là căn phòng sạch sẽ, ấm áp có hương thơm nhàn nhạt, chăn đệm đầy ắp hoa văn đáng yêu, xung quanh trưng bày nhiều món đồ chơi nhỏ, tất cả đều chứng minh cho phỏng đoán của Lục Sở là chính xác.
Mình... Thành công rồi sao?
Lục Sở ngồi dựa sát vào cửa, chìm vào mê mang.
Chính vào lúc này, cơ thể cậu bỗng nhiên mất khống chế, cậu run rẩy vì đau đớn, ý thức bắt đầu rời rạc. Đợi đến khi cậu tỉnh táo lại lần nữa, đã thấy mình ngồi trên giường, phía sau là chiếc gối mềm mại, trên người đắp một tấm chăn dày hình họa tiết đáng yêu, ôm trong người là một chú gấu bông đồ chơi bằng nhung.
Lục Sở muốn mở miệng, muốn ngồi dậy, thế nhưng đồng tác không theo ý mình, điều khiến cậu kinh ngạc nhất là tay của mình đã bị thu nhỏ lại, đầu tóc vừa dài vừa mềm, vóc dáng khoảng tầm... một bé gái sáu bảy tuổi.
Đây không phải là cậu.
Biểu hiện của Lục Sở quá đổi bình tĩnh, tưởng như cho dù mọi chuyện có hư cấu hơn nữa cậu cũng có thể yên lặng đối mặt.
Tình huống bây giờ, giống như mình đang ở bên trong một người khác, trải nghiệm cuộc đời của họ.
Lục Sở thấy "mình" ôm gấu bông kích cỡ tầm trung vào lòng, cười khúc khích, còn dụi gò má vào nó.
"Hôm nay là sinh nhật của tớ đó, bạn gấu ơi, cậu nhảy cùng tớ nhé?" Bé con hồn nhiên ngây thơ xoa xoa nó, bé bế gấu ta lên không trung bằng hai tay, miệng ngâm ca "Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa", sau đó vừa lắc vừa múa, đôi lúc còn rụt rè cười.
"Rầm!" Vào lúc này, bỗng dưng cánh cửa bị đẩy mạnh, người phụ nữ vẻ mặt hung dữ đi vào, giựt lấy con gấu từ trong tay "Lục Sở" vứt xuống đất, rồi giẫm đạp lên nó, hung dữ thét: "Tại sao tao lại sinh ra thứ vô dụng như mày! Mày không phải là con trai thì được tích sự gì? Anh ấy sẽ dòm tới mày với tao sao... Hình như, có đó... đúng là có thật... Ha ha ha..." Người phụ nữ ấy phẫn nộ chửi mắng rồi lại điên cuồng cười lên đầy đáng sợ, tự nói tự đáp: "Anh ấy sẽ tới thăm mày, mua đồ chơi cho mày, còn tao thì sao? Tao yêu anh ấy mà... Không có tao, thì làm gì có mày!"
Tiếp đó lại là một màn tay đấm chân đá, Lục Sở hiện tại vẫn là một bé con, từng cái đấm đá trút giận tàn ác như thác lũ ập đến rơi lên người, đau.
Người phụ nữ cố ý chừa mặt của bé con ra, đánh một hồi đến khi thấy chán mới buông một câu "Tự mình dọn lấy" mới đập cửa ra ngoài.
Lục Sở thấy "mình" nhấc tấm chăn đang đắp trên chân lên, phía dưới chỗ ấy là đôi chân đầy vết sẹo, xanh tím chồng chéo, "mình" kéo lên tấm thân đầy vết thương bò xuống giường, nhặt gấu bông ôm trước ngực, nước mắt bất giác từng giọt rơi xuống, thấm ướt lớp lông nhung của nó.
"Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa, nhảy nào nhảy nào, một hai một
Cùng nhau xoay vòng tròn nhé, múa nào múa nào, một hai một
...
..."
"Cậu là bạn gấu nhỏ, còn tớ là bé búp bê."
Giọng nói trẻ thơ nghẹn ngào của bé con liên tục đứt quãng.
"Bạn gấu ơi, tớ đau lắm, cứu tớ với."
Thời gian dường như bị kéo nhanh chóng, "Lục Sở" chừa từng rời khỏi căn phòng này, mỗi ngày đều ôm gấu bông thì thầm, đôi lúc "ba" cũng sẽ đến thăm, "ba" sẽ xoa đầu bảo bé ngoan lắm. Nhưng sau khi "ba" đi, thứ đón chờ cô bé là những trận đòn như thác nước của người phụ nữ ấy. Cuối cùng, đến một ngày, đôi chân của cô bé không thể đi được nữa.
Dần dần, cô bé không còn nói gì, chỉ ôm gấu bông im lặng, hai mắt vô hồn.
"Bạn gấu ơi, cứu tớ."
Lục Sở mất khống chế cầm lấy con dao rọc giấy bên cạnh, cậu chỉ đành trơ mắt nhìn "mình" ngây ngốc rọc dapo thẳng vào gấu nhồi bông móc mắt nó ra, sau lại dùng tấm vải rách thâu lên. Kế tiếp là xé miệng của nó, rồi dùng kim chỉ giá lại, cuối cùng là ra sức rạch toạt phần bụng, lực tay mạnh tới nỗi bông vải bên trong bung ra ngoài.
"Cạch一一" Người phụ nữ mở cửa, thấy cảnh trước mắt mình, cô gào thét, "Mày lại làm gì đó? Tao đẻ mày ra là để thêm việc cho mình à?"
Cô vừa nói vừa bước sang, nhấc con gấu bông rách rưới lên, vứt mạnh nó ra ngoài phòng.
Tiếp đến, không nghi ngờ gì nữa vẫn là một trận đòn khốc liệt.
Sau khi cô ta bạo hành xong, tâm trạng tốt cực kì rời khỏi, cô bé nằm nghiêng một bên giường, khi có khi không ngâm vang câu ca.
"Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa, nhảy nào nhảy nào, một hai một
..."
"Á!!"
Bên ngoài bỗng dưng truyền tới tiếng thét của người phụ nữ nọ, theo sau là tiếng xe điện đụng khởi động. Tiếng gào bỗng im bặt, giây lát sau, một tiếng "phập" của vật bén nhọn đâm vào da thịt vang lên.
Mùi máu tanh từ bên ngoài len lỏi vào.
Khóe miệng của cô bé chảy xuống một vệt máu, hiện rõ bằng chứng của trận đòn tàn ác ban nãy, nội tang bị thương tổn, nhưng bé vẫn nhè nhẹ ngâm vang câu ca dao.
Tiếng xe điện ngừng lại, khắp nền đất là dịch thể đỏ tươi trườn bò vào trong phòng, "Tạch一 tạch一" kích thước của gấu nhồi bông bị thâu vá trông kì dị vô cùng biến thành kích cỡ to kinh người, nó đạp lên vết máu nhảy múa, bước từng bước giữa vùng máu tươi đi đến.
Lúc này Lục Sở vẫn còn trong cơ thể của cô bé, cậu chỉ có thể chiều theo sự khống chế của cô bé, lặp đi lặp lại động tác đó, nằm im lìm bên giường, mặc cho dòng máu bên miệng cứ chảy mãi không ngừng.
Gấu bông lớn kinh người ấy đang đứng cạnh giường, trong tay là chiếc máy cưa chẳng biết có từ lúc nào, nó cúi con mắt khảm đầy vải rách của mình nhìn cô bé.
"Tìm thấy cậu rồi."
"Tớ đến cứu cậu đây."
Tiếng máy cưa vang lên, con gấu nâng tay, Lục Sở mất quyền kiểm soát mà cong khóe miệng.
Cơn đau đứt toạt nửa người truyền đến.
***
Lục Sở thấm đầy mồ hôi, nằm trôi nổi giữa dị độ không gian có màn hình phảng quang.
Một trong những màn hình ấy xuất hiện một chiếc có tay chân, nó rơi xuống bên chân Lục Sở, Lục Sở nhặt lên. Quả nhiên, trên màn hình ấy viết:
一一 Chúc mừng ngài sống sót khỏi vòng "Bẫy" trước.
Hết chương 16.