Nghe Chu Tự Bắc nói xong, Nam Chi yên tâm hẳn.
Cô thở dài nhẹ nhõm sương sương, nghe thấy Trang Khả Khả bên kia đang nhắc tới chữ bữa tiệc, liền vội vàng nói: “Tôi đã nói cho chị Diêu biết việc dự tiệc với anh hôm đó. Dù sao việc tối hôm đó tôi đi ra ngoài là sự thật.”
“Không sao, tôi cũng đã đề cập qua với Diêu San rồi.” Chu Tự Bắc cười nói: “Hơn nữa cơ hội đó là do tự em kiếm được, có chuyện gì không thể nói đâu.”
Nam Chi cảm thấy an tâm, nghĩ đến vụ bê bối này liền có chút đau đầu: “Buổi tối hôm đó đáng lẽ tôi không nên mặc cái áo khoác đấy, kết quả bây giờ có làm sáng tỏ cũng chẳng ai tin.”
“Em nghĩ chỉ cần làm sáng tỏ thì nó sẽ cứ như vậy mà qua đi?” Chu Tự Bắc đột nhiên hỏi.
Nam Chi không hề do dự mà trả lời: “Đương nhiên là hoàn toàn sáng tỏ, tôi vốn dĩ trong sạch mà.”
Nếu cô để mọi chuyện lặng lẽ qua đi thì sau này sẽ khó tránh khỏi việc phải gắn thêm cái mác “bạn gái Hứa Gia Vũ” trên người mình, rõ ràng không phải nhưng vẫn phải gánh, oan uổng quá đi mất!
Chu Tự Bắc trầm mặc một hồi mới nói: “Công ty đã liên lạc với Hứa Gia Vũ, có vẻ anh ta muốn bảo vệ bạn gái, tuy rằng phủ nhận yêu đương nhưng cũng sẽ không nói rõ người trong ảnh là ai, chắc là muốn để chuyện này từ từ lắng xuống.”
Nam Chi hơi nhíu mày, tuy cô có thể hiểu cách làm của Hứa Gia Vũ nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô sẽ đồng ý. Bây giờ trên mạng đều đang mắng cô, nữ minh tinh bị khui chuyện yêu đương luôn thiệt thòi nhất, đặc biệt là khi cả hai có độ nổi tiếng chênh lệch nhau.
“Vậy là thế nào tôi cũng phải đội cái nồi đó?” Cô bất lực nói.
Chu Tự Bắc trầm ngâm mở miệng: “Có thể nói vậy, em muốn làm thế nào, công ty sẽ phối hợp với em.”
Bên kia Trang Khả Khả đã gọi điện xong, rót một cốc nước cho Nam Chi, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhân tiện tỏ vẻ bảo cô an tâm đi.
Nam Chi suy nghĩ thật nhanh, khi cô đang chuẩn bị bưng ly nước trước mặt lên liền nhìn thoáng qua cổ tay trái của mình, trong nháy mắt lóe lên một tia sáng: “Chu tổng, chờ một chút.”
Sau khi nói chuyện với Chu Tự Bắc xong, cô vội vàng thấp giọng nói với Trang Khả Khả bên cạnh: “Cho chị xem mấy tấm ảnh đó đi.”
Trang Khả Khả lập tức mở điện thoại, đưa ảnh chụp cho Nam Chi xem. Nam Chi phóng to phần tay của cô gái, tuy rằng ảnh chụp có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra cổ tay trái của cô gái không có gì, mà Nam Chi lúc ấy thì lại quấn băng vải.
Nghĩ đến đây, Nam Chi hưng phấn nói với Chu Tự Bắc bên kia đầu dây: “Tôi đã nghĩ ra biện pháp làm sáng tỏ rồi!”
“Biện pháp gì?” Chu Tự Bắc vẫn giữ cuộc gọi, không hề mất kiên nhẫn dù chỉ một chút.
“Cổ tay trái của tôi bị thương, lúc ấy còn quấn băng vải, nhưng trong ảnh chụp cô gái kia lại không có, cứ dựa vào điểm này làm sáng tỏ là được.” Bởi vì Nam Chi phát hiện được chứng cứ này nên trên mặt lúc này đều tràn ngập ý cười: “Tôi vẫn còn giấy báo khám của bệnh viện.”
“Có thể nghĩ đến điều này cũng không tệ.” Chu Tự Bắc khen một câu.
Nam Chi kinh ngạc: “Vậy là anh đã sớm nghĩ tới rồi?”
Chu Tự Bắc ‘ừ’ một tiếng: “Công ty có tài khoản marketing. Em nói trợ lý gửi ảnh chụp với chứng cứ cho chị Diêu, còn lại cứ để công ty xử lý.”
Nam Chi biết rằng công ty có thể giải quyết vấn đề này nhanh nhất, việc này có liên quan đến hình tượng của bản thân, cho nên rất mau lẹ trả lời: “Được.”
“Không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Âm thanh trong trẻo và dịu dàng của Chu Tự Bắc khiến tâm trạng Nam Chi nhanh chóng ổn định.
…
Nửa giờ sau khi bài thanh minh của Húc Tinh được công bố, công ty Hứa Gia Vũ cũng đăng một bài nhưng chẳng giống đang giải thích gì cả, đến nỗi người trong ảnh là ai cũng không tiết lộ một chút.
[Đây là cái giải thích quỷ gì vậy,? So với giải thích đụng hàng của Húc Tinh thì cái này còn buồn cười hơn…]
[Nghĩ mọi người bị ngốc chắc, nắm tay cũng đã nắm rồi mà không gọi là yêu đương???]
[Cuối cùng là có phải Nam Chi hay không vậy, cho một câu trả lời chắc chắn đi!]
[Nếu không phải Nam Chi, vậy người trong ảnh chụp là ai?]
[Nói dối hết bài này tới bài khác.]
Bài thanh minh vừa được đăng lên làm một số người vốn đang xem chiến tranh của Nam Chi quay sang mắng Hứa Gia Vũ, cũng vì vậy mà rất nhiều fans của Hứa Gia Vũ cũng đem mũi nhọn chĩa về phía Nam Chi, những tin nhắn hay trả lời riêng tư của cô cũng có thêm rất nhiều chửi rủa.
Nam Chi cúp điện thoại, vội vàng bàn bạc với Trang Khả Khả phát ảnh chụp đó lên, mãi tới khi hoàn thành cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Woa, fans Hứa Gia Vũ đều điên hết rồi, không tìm thấy chính chủ thì tóm lấy chị mà mắng.” Trang Khả Khả tức giận, bất bình nói: “Coi thường chúng ta ít fans đây mà!”
Nam Chi xoa xoa thái dương: “Quên đi, đợi tới khi làm sáng tỏ là được rồi.”
Sau khi trải qua chuyện này, cô cũng bắt đầu suy xét không nhận phim tình yêu nữa, fans của diễn viên nam đều không dễ chọc.
Tốc độ về mảng quan hệ công chúng của Húc Tinh rất nhanh, một vài tài khoản marketing mấy trăm vạn fans đột nhiên dẫn hashtag #Nam Chi đóng phim bị thương trên tay có băng vải#, có rất nhiều chứng cứ được liệt kê ở bên dưới, chứng minh người trong ảnh lúc ấy không phải là Nam Chi.
Bởi vì tốn tiền mua hot search nên mục này nhanh chóng lọt vào top mười, Weibo chính thức của đoàn phim sau đó cũng đăng bài, hỗ trợ chứng minh việc Nam Chi bị thương lúc đóng phim, cho nên đã nghỉ ngơi vài ngày.
Trong video trên tay Nam Chi quấn băng vải, chứng cứ rõ ràng khiến người khác không thể không tin, mọi người lúc này mới hiểu được giải thích đụng hàng của Húc Tinh là lời thật.
[Cho nên vô duyên vô cớ Nam Chi phải đội một cái nồi to.]
[Vậy mà lại thật sự đụng hàng, tôi còn tưởng rằng đó chỉ là lý do tùy tiện…]
[Tôi đã phóng to vào đoạn tay của người con gái bên cạnh Hứa Gia Vũ, thật sự không có băng vải nha.]
[Kỳ thật, bây giờ nhìn kỹ thấy kiểu dáng hai chiếc áo này cũng không phải hoàn toàn giống nhau.]
[Lúc trước ép Nam Chi nhận yêu đương có thể nói xin lỗi chưa? /mỉm cười/]
[Đúng là một cô gái đáng thương, nồi rơi từ trên trời xuống, mời fans Hứa Gia Vũ xin lỗi Nam Chi!]
[Tôi nhớ phim mới của Nam Chi có rất nhiều cảnh hành động cho nên mới bị thương, vậy mà một chút tin tức cũng không có, một cô gái vô cùng nỗ lực, kết quả không hiểu sao lại bị mắng.]
[Tôi nhớ cô ấy đã từng diễn Tuyết Cơ, kỹ thuật diễn siêu cấp tốt.]
[Hoài Âm trong Bắc Phong Loạn đúng không? Lúc trước bị vẻ đẹp của cô ấy chấn động, có một khoảng thời gian ngay cả ảnh đại diện cũng là cô ấy.]
[Kỹ thuật diễn của Nam Chi thật sự rất tốt, chỉ là không biết vì sao mãi chưa hot…]
Rất nhiều nhân vật kinh điển của Nam Chi được mọi người biết đến, vì thế fans cũng nhân cơ hội hưởng lợi một chút.
Thấy việc làm sáng tỏ cuối cùng cũng có hiệu quả, Nam Chi thoát khỏi Weibo.
Trang Khả Khả chưa đã thèm, nhìn những bình luận phía dưới blogger lớn, ngay sau đó lo lắng nói: “Mọi người xem ra rất quen thuộc với những vai diễn của chị Nam Chi, nhưng mà chuyện của Hứa Gia Vũ gây ra náo động như vậy, sau này làm sao quảng bá được phim bây giờ.”
Hai diễn viên chính náo loạn gây ra sơ suất lớn như vậy, một trong số đó lại là công bố yêu đương, khán giả xem xong sẽ không thấm được bộ phim, vậy thì bộ phim này sẽ không tạo được cái bọt nước lớn gì.
“Không bị đổ vỏ là tốt rồi.” Nam Chi thở dài, nhưng mà đoàn phim hỗ trợ làm sáng tỏ là điều ngoài dự kiến của cô.
Nói như vậy, giữa nam nữ chính bảo trì quan hệ mập mờ càng có ích với việc quảng bá phim thần tượng, không giống với tình huống lần này, vừa đóng máy đã lật xe. Hơn nữa người sáng suốt đều có thể nhìn ra Nam Chi phủ nhận nhưng Hứa Gia Vũ lại có ý giấu giếm, nam nữ chính như vậy có thể bị truyền ra là bất hòa, không chắc khán giả có mua nó hay không.
Bỗng nhiên, Trang Khả Khả kinh hô một tiếng: “Hứa Gia Vũ đăng Weibo!”
Nam Chi nhìn điện thoại Trang Khả Khả đưa qua, nội dung Weibo rất đơn giản, thừa nhận yêu đương. Bạn gái là người bình thường, hy vọng mọi người không quấy rầy cuộc sống cá nhân của cô ấy.
Lời này xem như trả lại toàn bộ trong sạch cho Nam Chi.
“Hừ, trốn đến bây giờ mới nói, nếu nói trước khi lớn chuyện thì cũng không làm chúng ta bận đến vậy.” Ấn tượng của Trang Khả Khả với Hứa Gia vũ lập tức xuống điểm âm.
Nam Chi cười cười: “Anh ta muốn giữ gìn tình cảm với bạn gái nên có thể tha thứ, nhưng làm sáng tỏ là có lợi cho chúng ta.”
Cô không giống Trang Khả Khả lòng tràn đầy bực tức, ở trong giới giải trí lâu như vậy, cô sớm đã biết được trong giới này có bao nhiêu tư tưởng ích kỷ nên cũng không ngạc nhiên lắm. Hơn nữa, sau này cũng không xuất hiện cùng nhau nữa, lần này xem như cô xui xẻo đi.
…
Sóng gió đã qua, Nam Chi cuối cùng cũng có thể chân chính nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn sẽ không nhận phim mới. Cô muốn vừa nghỉ ngơi vừa sạc điện lại, dù gì cũng không phải xuất thân chính quy, cho nên cô phải học tập thêm rất nhiều.
Húc Tinh là một công ty lớn, không chỉ có bộ phận diễn viên, còn có bộ phận ca sĩ nữa, thậm chí vì quyết định của Trì Uyên mà tăng thêm bộ phận idol, đại gia đình náo nhiệt như vậy thì cuối năm cũng có một vài hoạt động, ví dụ như một buổi biểu diễn.
Công ty có Trì Uyên, Lâm Dữu, Citrine, Sunrise và Tần Vi là hạng ca sĩ nghệ sĩ, đây dường như là một nhóm tụ hội những ca sĩ đi trước và nhóm idol, càng khỏi phải nói tới Trì Uyên – người chưa từng rớt khỏi bảng xếp hạng nam nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng lớn.
Buổi biểu diễn của Húc Tinh mới được tổ chức mấy năm gần đây, vì chỉ có một buổi diễn vào cuối năm nên rất khó có được vé.
Nhưng mà Nam Chi trong bộ phận diễn viên nên vẫn có thấy lấy được vé bên trong.
Trang Khả Khả mới đến Húc Tinh nửa năm, rất hứng thú với buổi biểu diễn cuối năm này, không ngừng dò hỏi Nam Chi đủ các kiểu thông tin chi tiết.
“Từ khi Trì Thần kết hôn đến giờ, em chưa từng nhìn thấy anh ấy ở công ty, có muốn xin chữ ký cũng không được.” Trang Khả Khả tiếc hận nói: “Còn có Lâm Dữu, em biết cô ấy rất xinh đẹp nhưng cũng chưa từng thấy qua người thật. Nghe nói Trì Thần che chở cô ấy như bảo bối vậy, tất cả những người con gái trong công ty đều siêu cấp hâm mộ cô ấy.”
Nam Chi chống má, bởi vì Trang Khả Khả nói cũng khẽ cười: “Chị đã gặp qua, siêu cấp xinh đẹp, nếu không thì sao được gọi là “Thần Nhan” chứ?”
“Lần này hai vợ chồng họ sẽ có sân khấu hợp tác sao?” Trang Khả Khả tò mò hỏi.
Nam Chi lắc đầu: “Cái này chị cũng không biết, quá trình tổ chức buổi biểu diễn của Húc Tinh luôn trong trạng thái bảo mật, hiện trường như vậy thì tới lúc xem mới có bất ngờ chứ.”
“Oaa, nghĩ tới thôi đã chờ mong rồi.” Trang Khả Khả cảm thán một câu, sau đó lại hỏi: “Đến lúc đó chị Nam Chi sẽ ngồi ghế bên nhóm diễn viên ạ?”
“Nhất định rồi, chị là diễn viên của Húc Tinh, dĩ nhiên muốn ngồi bên nhóm này rồi.” Nam Chi cười:“Chả nhẽ lại chạy sang nhóm ca sĩ?”
“Chu tổng đâu, Chu tổng sẽ ngồi ở đâu?” Trang Khả Khả tiếp tục hỏi.
Nam Chi nghĩ ngợi rồi đáp: “Hình như có ghế riêng, cụ thể chị cũng không biết rõ.” Có một năm cô ở bên ngoài đóng phim không có cách nào quay về, còn có một lần bị bệnh nên không tới.
Ở Húc Tinh bốn năm, nhưng đến năm thứ hai khi cô chính thức gia nhập thì công ty mới tổ chức biểu diễn, tính ra cô cũng chỉ mới xem một lần, không tính là hiểu rõ.
Vé vào cửa đã sớm bán từ một tháng trước, hết sạch trong vòng hai giây từ khi mở bán. Người không mua được vé chỉ có thể đợi năm sau, khỏi nói tới việc có bao nhiêu hối hận về tốc độ tay của mình, cô có ghé bên trong có thể xem biểu diễn là được rồi.
“Khẳng định là tầm nhìn tuyệt nhất, ghế dành riêng cho VVIP!”
“Quan tâm ghế của anh ấy làm gì, có liên quan gì tới chúng ta đâu.” Nam Chi khẽ cười một tiếng: “Đến lúc đó em ngồi ở khán đài sao?”
“Đúng vậy, vé dành cho nhân viên được đặt nội bộ, trợ lý nghệ sĩ như bọn em mới có cơ hội tới xem buổi biểu diễn, nhiều chị em canh giữ vị trí nhưng cũng không có cách nào.” Trang Khả Khả thở dài: “Đừng nói việc có bao nhiêu thảm, mọi người trong group đều than thở.”
“Vậy đến lúc đó em chỉ cần thưởng thức buổi biểu diễn là được rồi, chị ngồi ghế bên nhóm diễn viên, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Nam Chi dặn dò cô một câu.
Trang Khả Khả đưa tay OK: “Được, chị Nam có việc gì cứ nhắn tin cho em!” Dù gì đến lúc đó cô chắc chắn cầm điện thoại mãi không buông.
“Có thể có chuyện gì được chứ, cũng không đến mức bị người khác bắt cóc đi.”
…
Cùng ngày với buổi biểu diễn, Nam Chi chưa chờ được chuông điện thoại tới đón cô của Trang Khả Khả, mà lại đợi được điện thoại của Chu Tự Bắc.
“Chu tổng?” Nam Chi nghi hoặc nghe điện thoại.
Chu Tự Bắc mở miệng hỏi: “Hôm nay em sẽ đến xem buổi biểu diễn chứ?”
“Vâng, Khả Khả sẽ đón tôi tới chỗ biểu diễn.” Nam Chi trả lời.
“Tôi ở ngoài cửa tiểu khu của các em, em ngồi xe tôi đi.” Chư Tự Bắc không nhanh không chậm nói: “Không cần gọi trợ lý tới đón em.”
“Cái, cái gì?” Nam Chi cả kinh, thậm chí còn có chút nói không ra lời.
“Chu tổng sao lại đến tiểu khu của bọn tôi ạ?”
Ngữ khí của Chu Tự Bắc rất thản nhiên: “Tới xử lý chút việc, đúng lúc ở gần đây, nhớ tới việc em ở đây nên tiện đường ghé qua luôn.”
Trong lòng Nam Chi nhảy dựng lên: “Không ngờ Chu tổng còn nhớ rõ…”
“Có muốn đi xe tôi không?” Giọng nói trầm lắng đột nhiên vang lên, Nam Chi trực tiếp bị hấp dẫn.
Cô còn chỗ nào để nói từ chối chứ, vội vàng trả lời: “Chu tổng từ từ, tôi chỉnh đốn lại đi rồi xuống ngay ạ!”
“Được, tôi chờ em.” Âm cuối của Chu Tự Bắc cao hơn, giọng nó cũng lộ ra chút vui vẻ.