Sau khi đưa Nam Chi đến cửa tiểu khu, Chu Tự Bắc lấy một cái túi từ ghế sau ra đưa cho cô: “Xin lỗi, tôi phải đi xử lý một chút chuyện, không thể tiếp tục đi dạo cùng em được.”
Nam Chi nhận lấy túi, bên trong là chiếc khăn lông được gấp gọn gàng. Cô nhìn Chu Tự Bắc rồi cười nói: “Không có gì, công việc quan trọng hơn mà.”
Chu Tự Bắc bỏ một tay vào túi, chân mày cũng hơi nhíu lại: “Về nhà chú ý nghỉ ngơi. Tôi không muốn nghe tin em bị thương từ người khác đâu.”
Nam Chi mím môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”
Cô biết tổng giám đốc của Húc Tinh – Chu Tự Bắc đang rất bận vì chuyện của Diệp Lẫm Thanh. Vậy nên cô cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, nếu bị khui thêm tin tức gì thì càng phiền toái hơn.
Khi nghe cô bảo đảm như vậy thì Chu Tự Bắc mới yên tâm rời đi nhưng đến trước cửa xe anh dừng bước lại, nói với Nam Chi: “Nhớ báo cáo rõ lịch trình cho tôi.”
Nam Chi bất đắc dĩ gật đầu: “Đã nhớ rõ.”
Chu Tự Bắc hơi cong môi: “Vậy thì tốt rồi.”
Thấy chiếc xe rời đi Nam Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cô làm sao thế chứ, trái tim cứ đập rộn ràng, không bình thường chút nào cả.
Sau khi Chu Tự Bắc đưa Nam Chi về nhà, anh lập tức đi thẳng đến công ty. Chờ anh vào văn phòng làm việc, Tề Tín nơm nớp lo sợ đặt ly trà gần tay anh: “Chu tổng, tôi không nên gọi điện thoại…”
“Nhưng cậu đã gọi.” Chu Tự Bắc nhướng mắt liếc anh ấy một cái: “Chuyện của Diệp Lẫm Thanh xảy ra vấn đề gì, nói tôi nghe một chút.”
Tề Tín nuốt nước miếng, vội vàng báo cáo: “Bởi vì chuyện yêu đương nên anh Diệp bị mất vài cái đại ngôn*, bộ điện ảnh mới cũng xảy ra vấn đề, còn về Vệ Trạch bên kia. Vệ Trạch muốn lấy thù lao thấp hơn để đá động đến đoàn phim, mặt khác còn liên lạc với một vài phương tiện truyền thông và tài khoản marketing để chuẩn bị hắt một bát nước bẩn* lên người anh Diệp.”
*Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.
*Cụm từ “hắt nước bẩn” trong showbiz Trung có thể hiểu như tung những thông tin ác ý nhằm hạ bệ sự nghiệp.
Vẻ mặt Chu Tự Bắc cũng chẳng có chút thay đổi nào, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn: “Tên Vệ Trạch này đúng là lắm thủ đoạn. Lúc này rồi mà cũng chỉ biết làm mấy cái trò bẩn thỉu đó, chẳng trách vẫn luôn thua Diệp Lẫm Thanh.”
“Chu tổng dự định làm thế nào?” Tề Tín thật cẩn thận hỏi.
“Chúng ta thật sự để ý bộ phim đó à?” Chu Tự Bắc cười chế giễu: “Hiện tại Lẫm Thanh ở trong nước cũng đã đạt tới đỉnh cao. Không ít đoàn phim ở nước ngoài đã sớm tung cành ô-liu, ban đầu định chờ thêm chút nữa nhưng xem ra không cần nữa rồi.”
“Cho nên lập tức từ chối bộ phim kia ạ?”
“Dĩ nhiên là không, cứ để Vệ Trạch hạ thấp thù lao xuống đi rồi nói tiếp.” Chu Tự Bắc cong môi cười, nói: “Làm vậy không phải vui hơn sao?”
Trong lòng Tề Tín run lên. Làm sao anh ấy quên được lòng dạ của tổng giám đốc nhà mình thâm độc như thế nào chứ. Nnhớ tới chuyện mình vừa làm khi nãy, anh ấy cảm thấy mình không còn ngày mai nữa rồi….
Chư Tự Bắc cười lạnh: “Về phần hắt nước bẩn, nói bộ phận pháp lý chuẩn bị cho tốt.”
“Vâng.” Tề Tín lập tức trả lời.
Sau khi báo cho bộ phận pháp lý lời dặn của Chu Tự Bắc, anh ấy đi đến trước mặt Tự Bắc, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Chu tổng, tôi cũng xem như là trợ lý của anh. Tại sao tôi không được biết lịch trình cá nhân của anh thế?”
“Chuyện cá nhân của tôi nói cho cậu biết làm gì?” Chu Tự Bắc khó hiểu hỏi.
“Nhưng trước tiên phải cho tôi biết chứ để tôi còn có thời gian phản ứng, giống như chuyện hôm nay vậy. Tôi không có cố ý muốn quấy rầy Chu Tổng.” Tề Tín ấp úng nói: “Tôi thật sự không biết lúc ấy Chu tổng đang ở… Nhưng mà Chu tổng có “bạn gái” từ khi nào vậy?”
Nghe Tề Tín nói nhăng nói cuội, Chu Tự Bắc nhíu chặt chân mày nhưng nhìn kỹ biểu tình của Tề Tín, anh liền hiểu đại khái là chuyện gì.
“Bớt suy nghĩ vớ vẩn lại, chuyện không phải như cậu tưởng tượng đâu.” Chu Tự Bắc cạn lời nhìn anh ấy.
Tề Tín sửng sốt: “Không phải sao? Không phải ban ngày ở…”
“Tôi thấy cậu muốn bị chuyển đến bộ phận vệ sinh đúng không.” Ánh mắt Chu Tự Bắc nhìn Tề Tín từ trên xuống dưới: “Có thời gian suy nghĩ linh tinh thì lo làm việc cho tốt đi.”
Tề Tín lập tức ngậm miệng, anh ấy cũng không muốn bị điều đến bộ phận vệ sinh đâu.
…
Bộ phim Nam Chi đóng vai nữ chính vừa chiếu. Tuy rằng chỉ là phim chiếu mạng nhưng cô vẫn rất lo lắng. May mắn là tập đầu tiên nhận đánh giá không tệ lắm khiến cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.
“Bộ phim này của chị Nam Chi chiếu xong hẳn là sẽ hút thêm không ít fans.” Trang Khả Khả lướt xem bình luận phía dưới phim, hầu như đều là khen ngợi, cô ấy cũng mừng thay Nam Chi: “Bây giờ mọi người đều thích thể loại phim tình yêu hài hước nhẹ nhàng như thế này.”
“Phim thì nhẹ nhàng nhưng mà cảnh diễn lúc trời mưa ấy, suýt thì cóng chết chị rồi.” Nam Chi nhớ tới cảnh mùa đông vất vả khi quay bộ phim này, cơ thể vốn đã ổn hơn tí lại bắt đầu đau lại.
Trang Khả Khả thiện chí nhắc nhở: “Phim mới cũng vào mùa đông nha, lại còn có rất nhiều cảnh hành động.”
Nam Chi thở dài một hơi: “Còn có thể làm gì được nữa, cắn răng chịu đựng thôi.”
Cũng may trước đó đoàn phim cũng đã suy xét đến việc này, địa điểm quay phim của đoàn phim là ở thành phố Dương. Chỗ này cho dù có là tháng 12 thì nhiệt độ vẫn duy trì ở mức 20 độ, quay phim ở đây cũng không sợ lạnh.
Sau khi buổi khai máy kết thúc, Nam Chi nhớ tới lời Chu Tự Bắc nên ngoan ngoãn nhắn tin báo cáo lịch trình của bản thân.
Thấy Chu Tự Bắc chậm chạp chưa trả lời lại, cô chỉ nghĩ anh đang làm việc bận rộn chưa thấy tin nhắn nên cất điện thoại vào.
Đúng lúc này Hứa Gia Vũ đi đến, nụ cười xán lạn trên trên gương mặt đẹp trai đó dễ dàng khiến người khác có ấn tượng tốt: “Lần đầu hợp tác, hy vọng chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành bộ phim. Tôi biết cô có nhiều cảnh hành động trong phim này, chú ý an toàn.”
Nam Chi nhàn nhạt cười trả lời: “Cảm ơn, hợp tác vui vẻ.”
Hứa Gia Vũ không đứng lại lâu, anh ta xoay người rời khỏi phòng nghỉ của Nam Chi, Trang Khả Khả vừa bước vào liền đối diện với Gia Vũ nên khi vào trong cô ấy kinh ngạc hỏi: “Sao Hứa Gia Vũ lại tới đây ạ?”
“Lên tiếng chào hỏi.” Nam Chi trả lời ngắn gọn.
Trang Khả Khả nhìn thoáng qua cánh cửa sớm đã không còn một bóng người: “Anh ta đẹp trai thật, bây giờ em mới phát hiện ra minh tinh với người bình thường quả thực có một bức tường ngăn cách, dù sao cũng được ống kính kiểm tra qua nên thực sự không giống với người bình thường bọn em mà.”
“Làm trợ lý hơn nửa năm mà bây giờ em mới phát hiện sao?” Nam Chi cười bất lực.
Bỗng chốc, Trang Khả Khả lắc đầu: “Nói như vậy cũng không đúng lắm, Chu tổng đẹp trai hơn nha nhưng anh ấy là người thường đó thôi.”
Nam Chi híp mắt, cười nói: “Anh ấy không được tính là người bình thường.”
“Cũng đúng, Chu tổng với người bình thường như chúng ta mới thật sự là có bức tường ngăn cách.” Trang Khả Khả cảm thán một câu, đột nhiên nở nụ cười: “Nhắc tới Chu tổng em mới nhớ, đám chị em trong group vừa nói với em, Lương Tư Tư bị ném đi đóng phim rồi, do Chu tổng tự mình ra lệnh đấy.”
Nam Chi ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Đúng là không có gì qua mắt được group các em mà.”
Nói xong câu này, Nam Chi thấy điện thoại trong túi rung một cái, cô thoáng nhìn qua Trang Khả Khả đang đưa lưng về phía mình, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Chu Tự Bắc: [Đã nhận được lịch trình, thời tiết ở Thành phố Dương thoạt nhìn có vẻ tốt.]
Nam Chi: [Ấm áp hơn nhiều so với Định Hải, nếu Chu tổng có thời gian thì có thể đến xem một chút.]
Cô trả lời xong tin nhắn liền nhanh chóng cất điện thoại vào, vừa đúng lúc Trang Khả Khả xoay người, nhìn thấy vẻ mặt của Nam Chi, cô ấy hỏi: “Chị Nam Chi đang giấu em chuyện gì phải không?”
“Không có, chị muốn học thoại, em đừng quấy rầy chị.” Nam Chi lập tức lấy kịch bản ra, giả vờ nhìn.
…
Bởi vì vai diễn này của cô là nữ vệ sĩ nên phần lớn trang phục trong phim là tây trang và quần dài, giày cũng là loại đế bằng vô cùng tiện lợi, rất đúng ý của Nam Chi.
Cảnh hành động kết thúc, Nam Chi cần phải ôm Hứa Gia Vũ đang bị thương lên, vẫn là kiểu ôm công chúa, bình thường kiểu ôm này đều có dây cáp hỗ trợ nên cũng tốn sức của Nam Chi mấy.
“Nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục.” Đạo diễn Trịnh mắt nhìn Nam Chi đang đi tới, hỏi: “Vừa rồi diễn cảnh đánh nhau có bị thương không?”
“Không sao.” Nam Chi trả lời với giọng điệu thoải mái.
Hứa Gia Vũ đứng bên cạnh hơi tò mò, mở miệng hỏi: “Có phải cô đã từng tập qua không, dường như động tác nào cũng chuẩn xác và lưu loát.”
“Một tháng trước khi bắt đầu quay cô ấy đã đi tới võ quán tìm huấn luyện viên chuyện nghiệp để luyện tập, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp một diễn viên như thế này.” Đạo diễn hết lời khen ngợi: “Tôi nhất định phải quay tốt bộ phim này, nếu không thì quá có lỗi với sự liều mạng của Nam Chi rồi.”
Nam Chi được đạo diễn Trịnh nên có chút ngượng ngùng: “Tất cả mọi người đều rất nỗ lực mà.”
“Đợi lát nữa diễn có gì không thoải mái thì phải nói cho tôi biết trước nha.” Hứa Gia Vĩ cũng cười nói: “Tuy là dùng dây cáp nhưng vẫn sẽ phiền toái cho cô.”
Nam Chi gật đầu.
Lúc đóng phim, hai người khá ăn ý, cảnh này chỉ cần diễn một lần đã qua khiến Trịnh đạo diễn hài lòng hô to.
Sau khi kết thúc quay phim, Hứa Gia Vũ mời mọi người uống nước.
Trang Khả Khả bưng cà phê, cảm thán nhìn bóng dáng Hứa Gia Vũ đang đứng cách đó không xa: “Người đàn ông ưu tú trên thế giới này thật sự rất nhiều, nhưng mà đáng tiếc là không có ai thuộc về em.”
“Người thuộc về em chỉ chưa xuất hiện thôi.”
Trang Khả Khả nhìn về phía Nam Chi, nhỏ giọng ghé vào bên cạnh cô, hỏi: “Chị Nam Chi, chị đóng phim cùng Hứa Gia Vũ lâu như vậy mà vẫn không có rung động gì sao? Ở ngoài đời anh ta chẳng kém so với trên TV đâu nha, vừa hào hoa phong nhã vừa dịu dàng.”
Nam Chi vỗ vào gáy của cô nàng, cố gắng khiến cô ấy tỉnh táo lại: “Sẽ không, với lại anh ta có bạn gái rồi.”
“Hả?” Giọng nói ngạc nhiên của Trang Khả Khả cũng cao hơn, cô ấy lập tức đè giọng nhỏ lại: “Sao chị biết được thế?”
“Có lần diễn chung thấy được. Không được nói lung tung, cũng không được suy nghĩ bậy bạ.” Nam Chi dặn dò cô ấy.
Trang Khả Khả tự giác ngậm miệng, bên ngoài Hứa Gia Vũ luôn xây dựng hình tượng là người độc thân, lại là minh tinh lưu lượng đang lên trong giới, bị lộ tin tức yêu đương thì chẳng khác gì đi vào đường chết.
Cô ấy thở dài, có chút chua xót mà nói: “Vào giới rồi em mới biết, hoá ra nghệ sĩ ai cũng yêu đương, tất cả ảo tưởng đều bị phá vỡ…”
Nam Chi xoa xoa đầu cô nàng, thoải mái cười: “Không phải chị không có sao.”
…
Cảnh hành động cuối cùng, đây cũng là cảnh đánh nhau kịch liệt nhất, Nam Chi đã chăm chỉ chuẩn bị làm nóng người từ sớm, bảo đảm không có sơ xuất nào.
Các động tác cũng đã được thiết kế xong nhưng cũng có đôi khi cũng không nằm trong phạm vi thiết kế.
Vốn dĩ Nam Chi đã hoàn thành suôn sẻ động tác lăn lộn kia nhưng không ngờ bên cạnh có một cây gậy khiến cô bị trượt chân, thế nên cô bị trật tay. Nhưng Nam Chi cũng không vì vậy mà hô dừng lại mà tiếp tục hoàn thành trọn vẹn cảnh quay.
Chờ sau khi đạo diễn Trịnh hô cut, Nam Chi nắm lấy cổ tay trái, cau mày nói: “Đạo diễn Trịnh, tôi nghĩ tôi cần tới bệnh viện một chuyến.”
Đạo diễn Trịnh vội vàng chạy đến kiểm tra tình huống, không hề do dự vội vàng đưa Nam Chi đến bệnh viện. Sau khi trải qua quá trình kiểm tra, vết thương không nghiêm trọng lắm, tin tức này khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“May là đã xong cảnh hành động.” Trên đường đưa Nam Chi về khách sạn, Trang Khả Khả cũng vui vẻ nói: “Đạo diễn bảo cho chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, trong khoảng thời gian này sẽ quay những cảnh khác trước.”
Nam Chi quơ cánh tay trước mặt cô nàng: “Bây giờ đã không đau nữa rồi, mấy ngày nữa là ổn thôi, em không cần lo lắng.”
Dưới ánh đèn đường của khách sạn, Chu Tự Bắc đang đứng đó, không thể nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt màu hổ phách của anh.
“Em bảo tôi đến đây để nhìn em bị thương sao?”