“Hoàng Thượng nếu nói như vậy, thần tất nhiên tuân chỉ.” Nghe được lời nói của Nguyên Bạch Lệ, ngay khi Nguyên Uyên lộ ra một tia kinh ngạc thì đã bị Nhiếp Chính Vương đã bước nhanh đến kéo đi, cánh tay bị lôi đi truyền đến một cảm xúc lạnh như băng.
Nguyên Uyên có chút men say đi lại tập tễnh bị Nguyên Bạch Lệ lôi kéo đến giường rồng, khóe miệng gợi lên vài phần ý cười, đến gần giường thì đột nhiên ngừng lại, dùng tay kia ôm lấy cánh tay Nguyên Bạch Lệ đang lôi kéo mình, lộ ra một nụ cười hoài nghi : “Nhiếp Chính Vương thật muốn thị tẩm sao ?”
Đôi tay của nam nhân, thực lạnh.
“Hoàng Thượng sớm nghỉ tạm, ngày mai còn phải lâm triều.” Dùng sức rút tay lại, Nguyên Bạch Lệ sử lực đẩy Nguyên Uyên lên giường. Nguyên Uyên chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, người đã bị Nguyên Uyên quăng lên giường, may mà giường để mềm mại, bằng không sẽ gãy thắt lưng mất.
Trong lòng thầm mắng Nguyên Bạch Lệ một câu, Nguyên Uyên quay đầu vừa thấy, nam nhân đã nằm lên giường nhắm mắt lại, dời tầm mắt xuống dưới, hai người đến cả y phục hài tử cũng chưa cởi ra.
Đây là “bồi tẩm” mà hắn nói sao ? Đáng yêu đó chứ !
“A !” Một tiếng cười yếu ớt phát ra từ hầu gian, Nguyên Uyên lại ngồi dậy, bắt đầu cởi ra từng phần y phục phức tạp trên người, “Nhiếp Chính Vương không hổ là Thiên Triều đệ nhất nhân, ngay cả ngủ cũng thực là kỳ lạ.”
Trợn mắt nhiều lên, Nguyên Uyên xem ra đã cởi ra hơn phân nửa, liếc liếc mắt một cái, Nguyên Bạch Lệ càng không có ý tứ đứng dậy, cũng không có ý nguyện thoát y phục : “Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ.”
Trên miệng nói là “bồi tẩm”, nhưng lúc ấy cũng biết là Nguyên Uyên chỉ trêu đùa mình, rõ ràng tương kế tự kế đến trong tẩm cung, Nguyên Bạch Lệ cũng tính toán như vật mặc quần áo đi ngủ, mặc dù cùng là nam nhân, hắn cũng chẳng có ý định kia.
Mặc cả y phục đi ngủ, ở chiến trường cũng không có gì là mới mẻ.
Nhưng Nguyên Uyên cũng nghĩ như vậy, hắn tối nay không muốn cứ như vậy buông tha Nguyên Bạch Lệ, dù sao hắn hiện tại cũng là đang đóng vai một tên hôn quân ngu ngốc *** loạn, đùa giỡn hạ thần coi như là diễn hết phận sự.
Không nói nhiều, Nguyên Uyên vươn tay muốn kéo vạt áo của Nguyên Bạch Lệ xuống : “Thiên Triều đệ nhất nhân uy chấn thiên hạ cũng có lúc thẹn thùng sao ? Nếu nói là bồi tẩm, sao có thể mặc nhiều… y phục đáng ghét đến vậy !”
“Hoàng Thượng !” Tay Nguyên Uyên cực nhanh, Nguyên Bạch Lệ vừa muốn ngăn lại thì đai lưng đã bị lỏng ra, trên phương diện này, có thể thấy được Nguyên Uyên tuyệt đối là tay già đời.
“Dáng người Nhiếp Chính Vương thật đẹp nha !” Nguyên Bạch Lệ bối rối, Nguyên Uyên lại muốn thoát y phục, hai cái đại nam nhân này dùng một một chút lực, cánh tay áo bị cởi ra, lộ ra thân mình trắng nõn như ngọc, gầy mà không xơ xác, vân da rõ rệt, khó có thể tưởng tượng được Nguyên Bạch Lệ nhiều năm chính chiến trên chiến trường lại một vết sẹo cũng không có.
Cảnh xuân nhường này làm cho Nguyên Uyên còn chưa trưởng thành cũng căng thẳng yết hầu, chính là còn chưa chờ chàng xem đủ, thân mình bạch ngọc đã bị quần áo một lần nữa che lại.
“Hoàng Thượng còn ra thể thống gì !” Lõa lồ trước mặt đàn ông làm cho gương mặt trắng nõn của Nguyên Bạch Lệ nhiễm một tầng đỏ ửng, huống chi Nguyên Uyên còn lộ ra một ánh mắt rõ ràng như vậy, hắn cũng là nam giới, tự nhiên biết đó là dục vọng của nam nhân.
Chính mình lõa lồ nhưng lại làm cho một nam tử nổi lên dục vọng, dù có là ai cũng không vui nổi, huống chi là một Nhiếp Chính Vương cao ngạo như vậy.
Nguyên Bạch Lệ vừa thẹn vừa giận làm cho Nguyên Uyên không kiêng nể gì nở nụ cười : “Nhiếp Chính Vương không hổ là Thiên Triều thứ nhất mỹ nam tử, so với dong tục chi phấn của trẫm quả thực là đẹp hơn nhiều ! Làm cho nam nhân trẫm nhìn cũng ngứa ngáy khó nhịn !”
“Bệ hạ !” Miễn cưỡng ngăn chận lửa giận, Nguyên Bạch Lệ hít vào một hơi thật sâu làn không khí lạnh như băng trong cung, hạ giọng nói : “Bệ hạ là hận thần, mới nói như vậy muốn hạ nhục thần sao ?
A ? Nguyên Uyên nhíu mày, lời chàng nói cũng là có thật, cơ thể này của Nguyên Bạch Lệ làm cho đàn ông tâm động, nhất là những kẻ thích chinh phục cường giả ! Nhưng kẻ này trước sau đều vào vai mạnh mẽ, những người khác cho dù có một vạn cái tâm, cũng không có gan lớn như vậy. Không trả lời, Nguyên Uyên biết Nguyên Bạch Lệ còn có thể tiếp tục nói.
Đem sự trầm mặc của Nguyên Uyên là trả lời cho câu hỏi của mình, bất tri bất giác nhẹ nhàng thở ra, Nguyên Bạch Lệ nói : “Thần biết người hận thần, nhưng hôm nay thần chưa từng có một tia ý niệm nào. Hoàng Thượng nếu nghĩ đến thần hiện tại cầm giữ triều chính là bụng dạ khó lường, kia thần chỉ có thể nói, thần không thể đem thiên hạ giao cho một tên hoàng đế chỉ biết tìm hoan mua vui !”
Mặc quần áo nhảy xuống giường rồng, quay đầu lại nghiêm mặt nói : “Nhưng hôm nay hành động của Hoàng Thượng càng làm cho thần thất vọng !” Nam nhân tựa hồ muốn rời khỏi.
“Ba năm trước đây thần tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng thiên tư thông minh, hiếu học, phẩm hạnh thuần hậu, thần tin rằng Hoàng Thượng ngày khác tất là phúc của Thiên Triều ! Nếu Hoàng Thượng một ngày không có được dáng vẻ của một vị minh quần, thần chính là tội nhân thiên cổ, cũng không định đem quyền lực giao lại cho Hoàng Thượng !”
Một câu nói làm cho gương mặt của Nguyên Uyên cứng ngắc lại, chàng nằm xuống giường, trào phúng nói : Chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương không phải vì yêu say đắm Thái hậu mới không đem hôn quân này chém rơi đầu sao ?”
“Thần cùng Thái hậu, chỉ là quan hệ quân thần. Hoàng Thượng nếu như là một người hiểu lễ, tự nhiên hiểu được !” Nam nhân vừa đi được vài bước lại ngừng lại.
Nguyên Bạch Lệ nói không tồi, ba năm trước đây hắn tiến vào hoàng cung mặc dù độc tài quyền to, lại chưa từng cùng Thái hậu có nửa điểm hành vi quá phận. Nhưng tình yêu ái muội, buồn cười của hai người họ, càng làm cho Nguyên Uyên chán ghét.
Nguyên Bạch Lệ sớm ly khai, trong tẩm cung trống hoác chỉ còn lại một người Nguyên Uyên ngồi trên giường rồng, hồi lâu cũng không động đậy, giống như đang trầm tư một điều gì đó.
“Lưới bắt thú chuẩn bị thế nào ?” Sau một lúc lâu, Nguyên Uyên đột nhiên nói một câu.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng.” Trong phòng, lại vẫn có những kẻ khác.
Chính là không biết là do quá tối, hay là ẩn giấu quá sâu, vẫn không nhìn thấy được một tia bóng dáng.