“Trương Bạch Niệm,” Trương Tứ Phong khóe miệng gợi lên nụ cười, “Ý nghĩ là Trương Tứ Phong ái niệm Nguyên Bạch Lệ, đứa nhỏ này thích ngươi, coi như là di truyền từ ta.”
“A, thật không,” con búp bê ở trên giường hi hi ha ha cười đến chảy nước miếng, một phen bế lên, nam nhân nói : “Thật đúng là cha con, một tên đáng hận một kẻ đáng yêu.”
“Ha ha,” Trương Tứ Phong ở bên cạnh cười khẽ vài tiếng, ngồi ở một bên nhìn đứa con của mình cùng Nguyên Bạch Lệ vui đùa ầm ĩ cùng một chỗ, hơi thở ấm áp nhất thời tràn ngập toàn thân các nơi, thật muốn cứ như vậy cả đời trôi đi.
“Hoa Nhi của ta, cũng ba tuổi,” ánh mắt buồn bã, nam nhân đột nhiên trầm giọng nói, “Nguyên Uyên tuy rằng nói với ta rằng Hoa Nhi có người cẩn thận chiếu cố, không có phương tiện đưa đến bên ta, nhưng ta cũng biết ngay lúc Hoàng Thành bị vây, ba ngày sau đã có nguời công vào Vương phủ bắt Hoa Nhi đi, ở trong cung cũng không được coi là yên bình, tựa hồ luôn luôn có vài kẻ xông vào trong cung.”
“Về phần đến giết ta hay là cứu ta, cũng không biết được.”
Trương Tứ Phong khẽ nhíu mày, chuyện Nguyên Bạch Lệ nói gã đều biết, nhưng so với Nguyên Bạch Lệ thì biết nhiều hơn một chút, rằng những kẻ đột nhập vào cung là quân Hung Nô.
Để làm gì, Trương Tứ Phong tự nhiên là nghe nói việc Nguyên Bạch Lệ ba năm trước ở biên quan có quan hệ khắng khít với một kẻ Hung Nô, nhất định là người kia đến đây tìm Nguyên Bạch Lệ.
Trương Tứ Phong an ủi nói “Hoa Nhi trước chưa tìm được, Bạch Niệm con ta chính là hài tử của ngươi, để giải nỗi khổ tương tư, Hoa Nhi ta sẽ phái người đi tìm.”
Nguyên Bạch Lệ trào phúng hừ nhẹ : “Đúng vậy, ta sao lại quên ta là Vương phi của ngươi, hài tử của ngươi tự nhiên là của ta.” Dứt lời tránh thoát bàn tay của Trương Tứ Phong đang đặt trên vai mình.
Tay dừng giữa không trung, Trương Tứ Phong cười cười có chút xấu hổ thu tay về, mắt nhìn về phía vật nhỏ đang say ngủ trong lòng Nguyên Bạch Lệ, “Bạch Niệm đã ngủ, hãy để Trúc Tử ôm nó đi.”
“Ta ngủ cùng nó không được sao ?” Nguyên Bạch Lệ không để ý đến việc Trương Tứ Phong đưa tay ra muốn đoạt lấy đứa nhỏ.
“Đứa nhỏ này ban đêm rất phiền, không thể quấy rầy ngươi.” Trương Tứ Phong hừ lạnh một tiếng, tâm tư Nguyên Bạch Lệ gã như thế nào không biết, nóng vội liền mặc kệ, đoạt lấy đứa nhỏ, Nguyên Bạch Lệ tuy rằng coi như là một kẻ lòng dạ độc ác, nhưng đối với đứa nhỏ vẫn là thực ôn nhu, gặp Trương Tứ Phong đến đây giành lấy cũng không dám ôm thật chặt, tựa hồ là sợ thương đến đứa nhỏ.
“Đứa trẻ này ngủ cũng thật say.” Trương Tứ Phong nhếch miệng cười, ôm đứa trẻ mang cho Trúc Tử rồi cho hạ nhân đi ra ngoài, bản thân trở lại trong phòng, Nguyên Bạch Lệ còn ngồi ở trên giường lạnh lùng nhìn Trương Tứ Phong.
Trương Tứ Phong đạm cười một tiếng, dưới cái nhìn của Nguyên Bạch Lệ chậm rãi cởi áo khoác : “Không còn sớm, chúng ta nghỉ tạm đi.” Dứt lời muốn đi cởi y phục của nam nhân, Nguyên Bạch Lệ đẩy tay của Trương Tứ Phong ra, lạnh lùng nói : “Đi ra ngòai.”
Không nói gì, Trương Tứ Phong lợi dụng thể trọng ấn đến Nguyên Bạch Lệ rồi, đem người đổ lên trên giường, ôm chặt lấy, tuy rằng ngực đã trúng một kích, nhưng xét thấy thể lực của Nguyên Bạch Lệ tuy chưa hoàn toàn khôi phục cũng có thể chịu được.
“Đừng nhúc nhích, ta không chạm vào ngươi, chỉ là muốn ôm ngươi mà thôi.” Nghe xong lời Trương Tứ Phong, Nguyên Bạch Lệ mới có chút tạm dừng, Trương Tứ Phong lại đột nhiên nhân cơ hội chế trụ nam nhân, khi Nguyên Bạch Lệ trợn trắng mắt, liền cởi đi y phục của nam nhân chỉ chừa lại chiếc áo ơn, bàn tay làm càn tiến vào ngực nam nhân vỗ về chơi đùa, Nguyên Bạch Lệ chỉ càm thấy một dòng khí quái dị từ trên tay Trương Tứ Phong truyền đến toàn thân, khí lực nháy mắt bị rút đi hết.
Khi được thả ra, Nguyên Bạch Lệ toàn thân mềm mại như bông, giống như vừa uống phải Nhuyễn cân tán, từng đốt tay cũng không động đậy được, Trương Tứ Phong ôm nam nhân, cọ cọ vào mái tóc tỏa ra mùi hương thơm mát, cười nói : “Đây là tác dụng hình xăm của ngươi, là bí phương ta tìm được từ Nam Cương, bất quá người có thể làm được như vậy chỉ có ta.
Quay đầu sang phía khác, Nguyên Bạch Lệ không để ý đến Trương Tứ Phong.
Trương Tứ Phong cười cười, mặc dù miệng nói không chạm đến nam nhân, nhưng vẫn dùng tay sờ soạng thân thể hoặc hôn một trận mới cùng nhau đi ngủ. Chỉ sợ nếu không đem nam nhân biến thành vô lực công kích, Trương Tứ Phong cũng không dám ngủ cùng một kẻ tùy thời có thể giết mình, tuy nói là thiếu đi lạc thú vùng vẫy, nhưng không bị thương cũng coi như là ổn.
————————————————————-
Trên đại mạc, trời cao ***g lộng, hùng ưng giương cánh, thảo nguyên mờ mịt, thiên mã phi cước !
Từng trên thảo nguyên ôm lấy nhau, từng ngày đuổi mây, cuồng hoan trên lưng ngựa, mà đảo mắt ba năm, người ở chỗ nào ?
Đứng trên thảo nguyên nhìn ngắm sao trời, nam tử lâm vào điên cuồng nhung nhớ si mê, thật lâu sau cũng không thoát ra được.
“Thiền vu ! Tiểu vương tử lại khóc nháo !” Thuộc hạ cưỡi ngựa đến, quỳ gối trước nam tử.
“Gia !” (1) Một mình phi thân lên lưng ngựa, Hách Liên Bột đạp mây cưỡi trăng, chạy về phía trong thành, về đến trong thanh, mấy hạ nhân đã ở bên cạnh hầu hạ, tiếng khóc của hài tử trong đêm khuya vang dội.
Hách Liên Bột buông tiếng thở dài, đi vào trong phòng, một hài đồng khỏang ba tuổi trắng nõn như bạch ngọc ngồi trên giường khóc không ngừng, nam tử đi đến ôm hài đồng vào trong ***g ngực : “Hoa Nhi, làm sao vậy ?”
“Con mơ thấy phụ thân ! Con mơ thấy phụ thân, nhưng Hoa Nhi chạy không đến, Hoa Nhi muốn gặp phụ thân ! Hu hu…” một đầu nhào vào ***g ngực của nam tử, đứa nhỏ khóc đến thương tâm.
“Ngoan, nam tử hán đại trượng phu như thế nào có thể khóc, khóc như vậy làm sao bảo hộ được cha ?” Dưới câu nói của Hách Liên Bột, đứa nhỏ cuối cùng nghẹn ngào thiếp đi, thật cẩn thận đắp thêm một tấm chăn cho đứa trẻ, Hách Liên Bột cau mày ra khỏi phòng.
“Trung Nguyên có tin tức gì ?” Bước ra ngòai cửa, nam tử ôn nhu biến thành quân vương lãnh khốc.
“Bẩm Thiền Vu, hòang đế Trung Nguyên nhiều ngày trước đã nạp phi lập hậu, lúc này đã chặt chẽ nắm quyền hành, nhưng bởi vị trọng chưởng triều chính không bao lâu, vẫn có không ít sơ sót.”
Gật gật đầu, Hách Liên Bột giật giật môi, nói : “Có tin tức của hắn không ?”
“Thuộc hạ đáng chết -”
“Thôi… ha !” Hách Liên Bột cười khổ một tiếng, ánh mắt sắc bén, “Món nợ này, sớm muộn gì cũng phải bắt tên cẩu hòang đế đó trả lại ! Ba tháng sa, lệnh Tả hiền vương lãnh binh xuôi nam ! Bổn vương muốn biết nếu không có hắn ở Thiên Triều, rốt cục là ai có thể chắn ngang được ta ! Hừ !”
Thiên chi kiêu tử, huy tiên nam hạ. (2)
Tiếng hú khi cưỡi ngựa
Đại khái là vua hạ lênh tiến quân về phía nam.