Mạng voan hồng bên ngoài lay động, cũng không nhìn cẩn thận, chính là có vô số ánh mắt di động trên người mình, này đó cũng không phải làm nam nhân để ý, chính là ngẫu nhìn có vài tầm mắt nóng bỏng chăm chú nhìn lên người, như mũi nhọn đâm vào sau lưng, rất muốn…. quay đầu lại đi xem là ai.
“Nhất bái thiên địa !”
Một thanh âm lanh lảnh nháy mắt kéo lại suy nghĩ của Nguyên Bạch Lệ, lúc mày nhíu lại là lúc tân lang đã cúi thắt lưng, nhưng hắn còn đứng thẳng lưng không có ý định bái thiên địa.
Trương Tứ Phong thấy phản ứng của Nguyên Bạch Lệ liền ném một ánh mắt cho Trúc Tử đang đỡ lấy nam nhân, đối phương che miệng cười trước mặt mọi người làm trò đem “tân nương” dùng sức đè xuống, thấy thô lỗ thế nào thì thô lỗ thế ấy.
Không có điểm tựa lại bị đè xuống, nam nhân vô lực tự nhiên cứ như vậy mà chúi người về phía trước, nhưng cũng vừa lúc được Trương Tứ Phong tiếp được, thuận thế tạo thành tư thế phu thê song song, “Bái thiên địa” liền cứ vậy mà xong.
Người bàn bên cạnh đều đem bộ dạng tân nương bị ép buộc phải quỳ lạy đều để ở trong mắt, trong lòng có một sự nghi hoặc thật lớn, nữ nhân thiên hạ có ai không muốn gả cho một Trữ vương vừa cường thế vừa anh tuấn, “Đại cô nương” này sao lại cố tình tỏ ý không vui ? Lại nhìn Tể tướng đang ngồi trên đài, lại một bộ chuyện gì cũng không xảy ra.
“Nhị bái cao đường !” Lần thứ hai quỳ lạy này, cũng như lần thứ nhất, đều thấy thị nữ ấn đầu tân nương xuống.
Xem ra cô gái này không phải cam tâm tình nguyện gả đi, ta cướp cô dâu, cũng là một chuyện tốt đi. Hách Liên Thánh Lan trong lòng nghĩ, cây quạt phất một cái che khuất mặt.
“Phu thê đối bái !”
Đúng lúc Trúc Tử tiếp tục áp nhân thời điểm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến từng trận tiếng hỗn độn.
“Cháy ! Cháy !” Từng trận lửa thẳng hướng về phía chân trời, yên hỏa pháp ngày hôn lễ không biết xảy ra vấn đều gì, đều cùng nhau nổ lên, dấy ánh lửa lên đến âận trời, tân khách sợ đến mức thét chói tai liên tục, chạy loạn chung quanh.
“Người đến !” Trương Tứ Phong hét một tiếng, một đám hắc y thị vệ không biết từ chỗ nào đi ra vây quanh đám người.
“Chủ nhân, nô tì đi xem xem !” Trúc Tử tiến lên từng bước, đợi đến khi có sự chấp thuận của Trương Tứ Phong mới lập tức chạy ra khỏi phòng đi đến chỗ phát hỏa, rất nhanh ngoài cửa truyền đến tiếng la hét.
“Gia ! Gia ! Đây là chuyện gì chứ ! Nơi này nguy hiểm, chúng ta đi mau !” Nhìn đám người chạy ra bên ngoài, Tiểu Xuân Tử nắm chặt tay áo Nguyên Uyên.
“Trương Tứ Phong này phỏng chừng cũng là gặp phải ai đó, hừ ! Loạn thật là tốt, đi theo ta !” Nguyên Uyên liếc mắt nhíu mày nhìn tân lang tân nương trong sân, với tân nương kia vẫn có một loại cảm giác không thể nói rõ, nhưng vì mục đích quan trọng hơn, Nguyên Uyên lập tức ném lại cảm giác khác thường này ra đằng sau, kéo lấy Tiểu Xuân Tử ra khỏi đám người hỗn loạn lặng lẽ đi vào hậu viện.
Bị Trúc Tử thả ra, “tân nương” lập tức giống như không có xương cốt yếu ớt ngồi trên chân Trương Tứ Phong, y phục thật dài kéo lên, cánh tay vốn không thể nhúc nhích được lại từ trong mũ phượng lấy ra một cây trâm gài tóc thật dài nhỏ, gắt gao nắm trong tay giấu dưới bộ váy.
“Tiếp tục !” Một phen ôm chặt lấy nn vào trong ***g ngực, Trương Tứ Phong nhẹ giọng không để ý đến hỗn loạn bên ngoài, kéo Nguyên Bạch Lệ đến làm lễ bái phu thê.
Bà mối bên cạnh đã bị sợ tới mức kêu không ra tiếng, Trương Tứ Phong túm lấy cổ mụ, phẫn nộ quát : “Mau tiếp tục ! Còn ngẩn người sẽ giết chết ngươi !”
“Phu… Phu thê lễ thành ! Đưa vào động phòng !” Bà mối hô to một tiếng, thân mình mềm nhũn, sợ hết mức ngồi trên mặt đất, nhanh như chớp chui xuống ghế không dám đi ra, lại đột nhiên cảm thấy được phía sau bị người đè lên, vừa ngẩng đầu, liền thấy một hắc y nam tử đối diện mình cười, sau đó là hình một bàn chân, “á” một tiếng ngất xỉu.
“Đường đường là một Trữ vương cũng làm ra chuyện bức hôn này sao ?” Hắc y nam tử thân mình vừa chuyển chân đạp lên bằng tiến về phía Trương Tứ Phong trong sân, đối phương hừ lạnh một tiếng đưa tay áo vung lên, bên cạnh liền lập tức vây lên một vòng thị vệ.
“Đi !” Một phen lôi kéo lấy Nguyên Bạch Lệ đang mềm oặt trên mặt đất, Trương Tứ Phong lại ôm chặt nam nhân vào trong ***g ngực, đang muốn đi ra ngoài phòng, phía sau đột nhiên truyền đến một trận hàn khí, Trương Tứ Phong hừ lạnh một tiếng ôm lấy thắt lưng Nguyên Bạch Lệ tránh qua một bên, rút ra thanh nhuyễn kiếm bên hông chống trả lại công kích.
Vừa phải che chở Nguyên Bạch Lệ, vừa phải đối phó địch nhân, Trương Tứ Phong bắt đầu chật vật, lại gắt gao ôm lấy người trong ***g ngực không hề thả lỏng.
“Ngươi là người nào ?” Đối diện hắc y nam tử, Trương Tứ Phong trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Người đi cướp tân nương !” Hách Liên Thánh Lan một câu nói xong lập tức bay về phía “tân nương” trong ***g ngực Trương Tứ Phong, Trương Tứ Phong lạnh mắt lập tức đánh trả, công kích nháy mắt đem Hách Liên Thánh Lan bức lui vài bước, Hách Liên Thánh Lan còn chưa kịp tán thưởng kiếm pháp của Trương Tứ Phong thì trên mặt Trương Tứ Phong đã lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Một cây trâm cài tóc đâm vào ngực nam tử, mà người cầm trâm đúng là “tân nương” được nam tử ôm vào trong lòng.
“Ngươi…” Trương Tứ Phong hiển nhiên không ngờ được Nguyên Bạch Lệ vốn đã mất hết sức lực lại đột nhiên có khí lực đi ám sát mình, thứ tràn ngập trong mắt không phải là nộ khí, mà là sợ hãi…