“Chị Vũ Mộng, giờ đã an toàn rồi, chị có muốn đi tiểu cho hết không?” Bành Chiến hỏi.
“Không cần, chị không mắc tiểu nữa, chúng ta nhanh xuống núi thôi!” Lâm Vũ Mộng phát hiện, mỗi lần cô ấy đi tiểu đều sẽ xảy ra tai nạn, cho nên tâm lý của cô ấy cũng bị ảnh hưởng.
Núi Bạch Hổ này quá quỷ dị, cô ấy cảm thấy không nên ở lâu, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, nên bèn dẫn đường đi trước.
Bành Chiến lợi dụng Lâm Vũ Mộng không chú ý bèn lặng lẽ nhặt con rắn hổ mang chúa đã chết lên và cất vào không gian nhãn Huyết Long.
Con rắn hổ mang chúa này là cao lương mỹ vị, anh muốn lấy về làm một bữa ăn thật ngon để bổ sung dinh dưỡng cho Lâm Vũ Mộng.
“Tại sao trên tay em lại có một chiếc nhãn kỳ lạ thế?” Khi xuống núi, Lâm Vũ Mộng phát hiện ngón giữa bàn tay phải của Bành Chiến có một chiếc nhẫn màu đỏ như máu nên tò mò hỏi.
“Đây là quà của yêu nữ trong động Khoá Yêu tặng cho em” Bành Chiến nói.
Lâm Vũ Mộng lại cảm thấy da đầu tê dại, cho rằng Bành Chiến là cố ý hù dọa cô ấy, tức giận nói: “Em lại nói nhảm cái gì vậy! Ngay cả bản thân em có tin được lời mình nói ra không hả?”
“Em không nói nhảm, em đang nói sự thật. Ngay sau khi em bị Chu Xán Quang đẩy xuống động Khoá Yêu, em đã gặp được nữ yêu tinh trong truyền thuyết kia...”
“Em đã giúp cô ấy cởi bỏ xiềng xích, cô ấy chẳng những đã truyền thụ một thân tuyệt học cho em mà còn cho em chiếc nhãn Long Huyết này nữa...
Bành Chiến cảm thấy không cần thiết phải giấu Lâm Vũ Mộng nên đã kể cho cô ấy mọi chuyện đã xảy ra dưới động Khoá Yêu.
“Im, im! Đừng nói nữa!”
Lâm Vũ Mộng càng nghe càng cảm thấy quá đáng, bèn vội vàng quát anh im miệng.
“Chị hỏi em, hù chết chị có lợi gì cho em hả? Hù chết chị rồi, sau này ai sẽ nuôi em?”
Nghe Bành Chiến kể một câu chuyện kỳ quái như vậy ở ngọn núi hoang vu thế này khiến Lâm Vũ Mộng ớn lạnh sống lưng.
Theo người già nói, ở nơi hoang sơn lĩnh dã không được nói nhảm, nếu không sẽ dễ dàng thu hút những thứ ô uế.
“Trên đời sao có thể có chuyện kỳ quái như vậy? Có phải em bị trúng tà nên mới nói nhảm như thế, đúng không?” Thậm chí Lâm Vũ Mộng còn nghỉ ngờ Bành Chiến bị trúng tà.
Cũng khó trách Lâm Vũ Mộng không tin, cuộc phiêu lưu của Bành Chiến dưới động Khoá Yêu quá mức vớ vẩn, bất cứ ai cũng sẽ không tin mấy chuyện ly kỳ như thế.
Ban đầu cô ấy còn tin rằng Bành Chiến đã trở lại bình thường, nhưng khi thấy cách nói chuyện của anh lúc bình thường lúc không khiến cô ấy nghĩ anh chính là bị “bình thường gián đoạn”.
Cho dù thỉnh thoảng bình thường thì cũng tốt hơn nhiều so với chuyện lúc nào cũng ngu ngốc, ít nhất cũng có tiến bộ.
“Chị Vũ Mộng, những gì em nói đều là thật, sao chị lại không tin em chứ?” Bành Chiến không ngờ mình nói thật mà Lâm Vũ Mộng lại cứ cho rằng anh bị trúng tà!
“Miệng lưỡi em dẻo quẹo như thế ai mà tin được? Mau nói thật đi, lúc em ngã xuống vách núi kia, có phải đã vướng phải thứ gì rồi không? Em không hề rớt xuống, sau đó lại từ bò lên, đúng không?” Lâm Vũ Mộng ép hỏi.
“Phải phải phải, em bị vướng vào một thân cây, cho nên em không có rơi xuống. Không ngờ lại bị chị đoán đúng rồi. Chị Vũ Mộng thông minh ghê.” Bành Chiến thấy Lâm Vũ Mộng không tin, đành phải thừa nhận.
Dù sao hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có sau này mới có thể dùng thực tế biểu hiện rồi chậm rãi thuyết phục cô ấy, không cần gấp gáp.
“Hừ, với chút xíu chỉ số IQ đó của em mà lại muốn lừa gạt chị, em tưởng chị cũng ngốc giống em à?”
Lâm Vũ Mộng thà tin rằng Bành Chiến bị mắc vướng vào một cái cây giữa không trung trên vách đá hơn là tin vào cuộc phiêu lưu của anh dưới động Khoá Yêu.
Trên đường xuống núi, Bành Chiến cũng đã nhớ lại thân thế của mình.
Anh vốn là cậu chủ của một dòng tộc lớn ở Long Thành, có thân thế hiển hách, khi anh mười hai tuổi, mẹ anh là Tiêu Ngọc đột ngột bỏ nhà đi, chẳng biết đi đâu, bặt vô âm tín.
Ngay sau đó, cha anh là Bành Chấn Thiên đã cưới một người phụ nữ tên là Diệp Trần Trần.
Kể từ khi Diệp Trần Trần vào nhà, Bành Chiến chưa bao giờ có cuộc sống tốt đẹp.
Thậm chí bà mẹ kế Diệp Trần Trần còn coi anh như cái đỉnh trong mắt, cái gai trong thịt.
Trong một đêm giông bão tối tăm, anh đang ở nhà thì bất ngờ bị một thanh sắt đập vào đầu rồi bất tỉnh.
Sau đó, anh bị cho vào bao tải, bị ô tô kéo lê đến một nơi hoang vu xa xôi và bị vứt ở đó.
May mà anh chưa chết hẳn, nhưng sau khi tỉnh dậy, anh đã trở thành một kẻ ngốc và không thể nhớ được bất cứ điều gì ngoại trừ tên của mình là Bành Chiến.
Anh trở thành một kẻ vô gia cư, cứ lang thang vô định, cuối cùng lưu lạc đến tận quận Hoa Khê.
Nếu lúc đó Lâm Vũ Mộng không nhận nuôi anh, có lẽ anh đã chết đói rồi.
Có thể nói Lâm Vũ Mộng chính là ân nhân cứu mạng của anh, là cha mẹ sinh ra anh lần nữa.
Về phần nhà họ Bành, anh cũng không muốn quay về nữa, anh chỉ muốn ở lại quận Hoa Khê, báo đáp Lâm Vũ Mộng thật tốt.
Trên thế giới này, ngoài mẹ ruột Tiêu Ngọc của anh ra, Lâm Vũ Mộng là người duy nhất đối xử tốt với anh, anh nhất định phải để cô ấy sống một cuộc sống hạnh phúc và tươi đẹp.
Hiện tại anh đã có được tuyệt học của cung Lăng Tiêu, cũng có đủ năng lực để cho Lâm Vũ Mộng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Tuy nhiên, đột ngột có được các loại tuyệt học chỉ trong một thời gian ngắn ngủi khiến anh cũng không biết sử dụng
chúng như thế nào.
Y thuật có thể cứu người, độc thuật có thể giết người vô hình, còn thuật dịch dung có tác dụng gì?
Đúng rồi, nếu sử dụng thuật dịch dung trở thành chồng của người đẹp, chẳng phải là...
Quá gian ác rồi!
Bành Chiến không dám nghĩ tiếp nữa.
Thoắt cái, hai người đã xuống tới chân núi.
Lúc này, bên đường dưới chân núi đã có một nhóm người tụ tập, có người qua đường, nhân viên y tế của bệnh viện, công an, pháp y cũng có mặt tại hiện trường.
“Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Vũ Mộng lo lăng nói.
Danh Sách Chương: