Bành Chiến có nội lực gia trì, đao côn va chạm, cơ bản anh đều có thể đánh bay vũ khí của đối thủ.
Chẳng bao lâu, tất cả người của bang Dã Lang đều bị thương, ngã xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Nhìn thấy Bành Chiến chỉ có một mình mà lại có thể hạ gục đám người cầm hung khí của bang Dã Lang, Lâm Vũ Mộng hết sức kinh hãi!
Tên ngốc nhà mình sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Mà Bưu đầu trọc thì ngơ ngác, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, gã hẳn sẽ nghi ngờ thuộc hạ của mình cố ý nhường.
"Tôi mà nổi điên lên thì đến cả bản thân tôi cũng sợ, các người tốt nhất đừng trêu chọc tôi!" Bành Chiến cầm gậy sắt dính đầy máu tươi trong tay, lớn tiếng quát.
Lúc này, khuôn mặt anh đầy máu, trông vô cùng đáng sợ, khiến người ta có cảm giác anh mới là ác ma.
Đám người bang Dã Lang nằm trên mặt đất tru lên đau đớn, trái lại biến thành kẻ đáng thương. Đam Mỹ Sắc
"Anh Bưu, anh nhất định phải lấy lại mặt mũi cho chúng tai"
"Anh Bưu, tên ngốc này quá lợi hại, chỉ có anh mới là đối thủ của nó, đến phiên anh ra tay rồi!"
"Anh Bưu, tên ngốc này quá kiêu ngạo, anh nên cho nó biết †ay, nếu không nó lại không biết trời cao đất rộng!"
Những thuộc hạ đó đều rất mong đợi Bưu đầu trọc đích thân ra tay báo thù cho bọn họ.
"Được rồi! Tụi mày nhìn mà học, xem tao dọn dẹp nó như thế nào!" Nói xong, Bưu đầu trọc nhặt một con dao rựa lên, đăng đằng sát khí đi về phía Bành Chiến.
Gã đã trải đời nhiều rồi, có cảnh tượng nào mà chưa từng nhìn thấy đâu, đương nhiên sẽ không bị Bành Chiến hù doa.
Thuộc hạ của gã bị Bành Chiến đả thương, thân là lão đại, nếu lâm trận lùi bước, sau này sẽ khó có thể lập uy.
Hơn nữa, gã có thể làm được phân đà chủ của bang Dã Lang cũng là dựa vào chính bản thân mình, tất nhiên thực lực sẽ không tệ.
Những thuộc hạ đó thấy cuối cùng lão đại của bọn họ cũng ra tay, ai nấy đều mỏi mắt mong chờ.
Mà Lâm Vũ Mộng nhìn thấy Bưu đầu trọc muốn quyết đấu với em trai mình, không khỏi lại căng thẳng.
Bành Chiến nhìn thấy Bưu đầu trọc cầm dao rựa đi về phía mình thì đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Một trận quyết đấu giữa các cao thủ sắp diễn ra.
Song ngay lúc này, đột nhiên có tiếng hét lớn: "Tất cả không được nhúc nhích, bỏ vũ khí xuống!"
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ cảnh sát dáng người cao lớn, tư thế oai hùng hiên ngang, lạnh lùng như sương giận dữ đi tới.
Bành Chiến nhìn thấy cảnh sát tới thì vội vàng nhét gậy sắt dính máu vào nhẫn Long Huyết.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nữ cảnh sát xinh đẹp này, không ai để ý rằng gậy sắt trong tay Bành Chiến đã biến mất.
Mà ánh mắt của nữ cảnh sát luôn dán chặt vào Bành Chiến và Bưu đầu trọc, khi nhìn thấy cây gậy sắt trong tay Bành Chiến đột nhiên biến mất trong không khí, cô ấy rất hoang mang, chẳng lẽ vừa rồi mình bị hoa mắt, trên tay anh không hề có gậy sắt?
Khi nữ cảnh sát đến gần, cả Bành Chiến và Lâm Vũ Mộng đều nhận ra cô ấy.
Hóa ra cô ấy là Hàn Như Băng!
Hàn Như Băng cũng người đường Ngô Đồng, quận Hoa Khê, nhà cô ấy cách nhà Lâm Vũ Mộng không xa nên bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ.
Hàn Như Băng chỉ hơn Lâm Vũ Mộng hai tuổi, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát thì làm cảnh sát hình sự tại Sở cảnh sát quận Hoa Khê.
"Bành Ngốc, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Hàn Như Băng nhìn thấy cả đám người bị thương nằm trên mặt đất, còn Bành Chiến máu chảy đầy mặt, rõ ràng là cũng bị thương, thế là bèn hỏi anh.
Bành Chiến nghe Hàn Như Băng gọi mình là Bành Ngốc, lập tức nhớ lại thân phận kẻ ngốc của mình, quyết định tiếp tục giả ngu, nếu không mình làm bị thương nhiều người như vậy nhất định sẽ gặp rắc rối!
Vì vậy, anh giống như nhìn thấy vị cứu tinh, "oa" một tiếng, bật khóc chạy về phía Hàn Như Băng.
"Chị Như Băng, cả đám bọn họ đánh một mình em, chị nhất định phải đòi công bằng cho em!" Bành Chiến lao vào trong ngực Hàn Như Băng như một đứa trẻ chịu ấm ức, khóc nức nở nói.
Sự thay đổi đột ngột của Bành Chiến khiến Lâm Vũ Mộng và đám người Bưu đầu trọc đều ngơ ngác.
Sau khi nhào vào trong ngực Hàn Như Băng, Bành Chiến cảm thấy mặt mình bị vùi trong hai viên ngọc mềm mại đàn hồi, tỏa ra mùi thơm ấm áp sảng khoái thấm vào ruột gan!
Danh Sách Chương: