“Theo em được biết, Lâm Vũ Mộng có một đứa em gái tên là Lâm Vũ Thấm, là học sinh cuối cấp của trường trung học Hoa Khê. Chúng ta có thể bắt cóc Lâm Vũ Thấm, sau đó uy hiếp Lâm Vũ Mộng và yêu cầu cô ta đến đây với anh.”
Trần Nhị Cẩu biết rõ gia đình Lâm Vũ Mộng nên đã đề xuất kế hoạch này.
“Đây là ý kiến hay, nhưng bắt cóc em gái thì cô ta sẽ đến à?” Bưu đầu trọc hỏi.
“Lâm Vũ Mộng rất yêu thương em trai và em gái của mình. Chỉ cần Lâm Vũ Thấm rơi vào tay chúng ta, cô ta sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu.” Trần Nhị Cẩu nói.
“Nếu cô ta gọi cảnh sát, cảnh sát tới thì phiên phức đấy.” Bưu đầu trọc lo lắng nói.
“Anh Bưu, chẳng phải chúng ta đã làm rất nhiều vụ bắt cóc tống tiền rồi à? Chúng ta chỉ cần uy hiếp cô ta nếu dám báo cảnh sát thì sẽ giế t chết em gái trước, cô ta sẽ không dám báo cảnh sát đâu” Trần Nhị Cẩu nói.
“Ờ, đúng. Giờ đầu tao chỉ toàn Lâm Vũ Mộng, suýt chút nữa quên mất bang Dã Lang chúng ta lòng dạ hiểm ác, bắt cóc tống tiền như cơm bữa!” Bưu đầu trọc võ võ cái đầu trọc của mình, ngượng ngùng nói.
Nghe Bưu đầu trọc nói như vậy, đám đàn em kia bật cười.
“Anh Bưu, không phải anh đã bị cô gái Lâm Vũ Mộng kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi đó chứ? Nếu không sao anh lại chần chừ, không quyết đoán như thế?”
“Tục ngữ nói, khi yêu đầu óc thường mụ mị. Anh Bưu chỉ mới gặp Lâm Vũ Mộng có một lần mà chỉ số thông minh của anh ấy đã về mức âm rồi, đúng là tình yêu sắt đánh mà!”
“Chúng ta phải nhanh chóng giúp anh Bưu có được Lâm Vũ Mộng, nếu không anh Bưu sẽ mắc bệnh tương tư mất!”
Cả đám đàn em cười phá lên.
“Anh Bưu yên tâm đi, em hiểu tính cách của Lâm Vũ Mộng mà, để cứu em gái, cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn tới đây. Đến lúc đó ở địa bàn của chúng ta, cứ để mặc cho anh lo liệu, anh muốn thế nào thì sẽ thế ấy.” Trần Nhị Cẩu nói.
“Vậy thì nhanh chóng hành động đi, tìm cách trói em gái của Lâm Vũ Mộng lại cho tao!” Bưu đầu trọc hưng phấn nói.
Sau khi Bành Chiến đến Tàng Long cốc, đầu tiên anh đi xuống động Khoá Yêu trước.
Lần này Bành Chiến đã có thời gian đi xem xét hang động.
Ngoài nhân sâm và hà thủ ô, bên dưới động Khoá Yêu còn có rất nhiều loài hoa và thảo mộc kỳ lạ, tất cả đều có thể dùng làm dược liệu quý.
Nhớ lại hôm qua chính tại nơi này anh đã nhận được †ruyền thừa từ cung chủ Lăng Tiêu, hiện tại cung chủ đã biến mất không thấy đâu, trong lòng Bành Chiến dâng lên một cảm giác xúc động.
Bành Chiến nhổ một số cây nhân sâm, hà thủ ô cùng một số loài hoa và thảo mộc kỳ lạ, cho vào trong nhãn Long Huyết rồi đi lên.
Khi đến Tàng Long cốc, anh lấy “Ngự Long Quyết” ra, sau đó ngồi xếp băng, bắt đầu tu luyện.
Trong lúc tu luyện, Bành Chiến cảm nhận được linh khí xung quanh Tàng Long cốc không ngừng cuồn cuộn tràn vào cơ thể mình từ mọi hướng!
Những linh khí này hình thành nên một cỗ năng lượng cường đại trong cơ thể anh, chảy nhanh và mạnh, hơn nữa còn chia thành vô số dòng nhỏ, nuôi dưỡng các kinh mạch khắp cơ thể anh, rất thoải mái.
Bành Chiến vui mừng khôn xiết, không ngờ Tàng Long cốc lại có nhiều linh khí như vậy, đúng là một thánh địa tu luyện!
Dường như linh khí nơi này là vô tận, không bao giờ cạn kiệt!
Khi linh khí xung quanh không ngừng tràn vào, năng lượng cường đại trong cơ thể anh cũng càng lúc càng xoay chuyển nhanh hơn, không ngừng bành trướng, cứ bành trướng mãi...
Hơn nửa giờ sau, Bành Chiến đã đụng tới bức tường đột phá.
Nhưng khi gặp phải thời kỳ bình cảnh, luôn thiếu chút nữa mà không thể đột phá.
Cảm giác bành trướng muốn đột phá nhưng không thể đột phá này thực sự rất khó chịu, quả thực chính là sống không bằng chết!
Cuối cùng, Bành Chiến phải từ bỏ việc tu luyện.
Rốt cuộc Bành Chiến cũng hiểu rằng tu luyện không hề dễ dàng, đòi hỏi sự chăm chỉ luyện tập, hơn nữa phải chú ý đến thời cơ.
Nếu đột phá dễ dàng như vậy thì khắp thế gian này đều có cao thủ rồi.
Tuy rằng lần tu luyện này không có đột phá, vẫn ở thực lực Hoàng giai sơ kỳ nhưng lại khiến Bành Chiến cảm thấy thoải mái vui vẻ, nội lực cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
Tiếp theo, Bành Chiến luyện tập một số chiêu thức võ công của cung Lăng Tiêu.
Sau khi luyện tập được hai giờ, anh cảm thấy mình đã thuần thục.
Cung chủ Lăng Tiêu từng nói, Bành Chiến có cốt cách tốt, thiên tài dị bẩm, là kỳ tài luyện võ có một không hai, trắm năm khó gặp, cho nên anh tiến bộ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nắm giữ được võ công của cung Lăng Tiêu.
Tiếp theo, Bành Chiến lại lấy Long Hồn Thần Kiếm từ trong nhãn Long Huyết ra, bắt đầu luyện tập chiêu đầu tiên trong Lăng Tiêu Cửu Kiếm: Nhất Kiếm Tung Hoành!
Chiêu Nhất Kiếm Tung Hoành này khá đơn giản, chính là hai động tác đâm thẳng và quét ngang.
Cũng có thể luyện với nội lực của Hoàng giai sơ kỳ, hơn nữa có thể phát ra kiếm khí nhất định.
Nhưng với nội lực của Hoàng giai sơ kỳ lại không thể luyện được chiêu thứ hai là Nhất Kiếm Đoàn Diệt.
Bởi vì nội lực không đủ nên uy lực của kiếm khí cũng sẽ không đủ, không thể đạt được hiệu quả tiêu diệt một nhóm người chỉ bằng một nhát kiếm.
Sau khi Bành Chiến luyện thuần thục chiêu thức Nhất Kiếm Tung Hoành, anh nhìn thấy một nơi trống trải, hơn nữa lại băng phẳng và phủ đầy cỏ xanh, giống như một sân bóng rộng lớn, rất thích hợp để luyện Xúc Cúc Kỳ Thuật.
Anh chợt có hứng thú và muốn luyện Xúc Cúc Kỳ Thuật ở Tàng Long cốc này.
Có rất nhiều quả bóng cổ đại trong nhãn Long Huyết, hâu hết đều được làm bằng da, nhưng một số được đúc thành hình tròn từ sắt, một số được mài từ đá thành quả bóng tròn.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rằng những quả bóng bằng sắt và bóng bằng đá không dùng để đá chơi mà dùng để làm vũ khí.
Bành Chiến biết, với thực lực hiện tại của mình nếu đá vào một quả bóng sắt hoặc một quả bóng bằng đá, chắc chắn chân sẽ không chịu nổi.
Anh bèn lấy quả bóng bằng da ra, bắt đầu luyện tập Xúc Cúc Kỳ Thuật.
Tàng Long cốc có một vách đá, trong vách đá có một cái hang nhỏ chỉ có thể chứa được một quả bóng đá.
Bành Chiến coi cái hang đá nhỏ đó làm mục tiêu và bắt đầu tập sút vào gôn.
Anh luyện tập hơn hai giờ và nhận thấy rằng mình đã thành thạo nhiều kỹ năng đá bóng khác nhau, bao gồm vô lê, móc vàng lộn ngược, v.v.
Bóng chuối, bóng lá, bóng thang máy, bóng hình chữ S và những kiểu đá bóng khó đoán khác cũng có thể đá ra tùy thích.
Sau khi quả bóng đi qua vòng cung khó đoán, nó xuyên vào cái hang động nhỏ một cách chính xác rồi bật ngược ra ngoài.
Phải biết răng cái hang đá đó nhỏ hơn khung thành thật rất nhiều!
Hơn nữa, trong Xúc Cúc Kỳ Thuật có một loại cước pháp giống như lăng ba vi bộ, không ai có thể chặn lại được.
Nếu anh tiếp tục tăng cường nội lực, đá mạnh vào khung thành, lực sát thương sẽ rất mạnh, nếu nhìn lại toàn bộ thế giới bóng đá, sẽ không có thủ môn nào có thể ngăn cản được.
Bành Chiến chợt cảm thấy với một thân tuyệt kỹ bóng đá độc nhất thiên hạ như mình mà không trở thành cầu thủ bóng đá thì thật đáng tiếc.
Nếu anh gia nhập đội tuyển quốc gia, thật sự là sẽ có khả năng dẫn dắt Trung Quốc vô địch World Cup 20261!
Sau khi luyện xong Xúc Cúc Kỳ Thuật, Bành Chiến lại lấy phá thiên cung ra, bắt đầu luyện tài bắn cung.
Anh luyện các chiêu như bắn từng mũi tên một, bắn ba mũi tên một lúc, bắn nhiều mũi tên một lúc, bắn mũi tên rẽ hướng, mỗi chiêu luyện khoảng mười lần là đã thành thạo rồi.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã bắt đầu lặn.
Vì luyện tập rất hứng khởi nên Bành Chiến không cảm thấy đói bụng gì cả.
Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, Bành Chiến sợ khi Lâm Vũ Mộng về nhà không thấy anh sẽ lo lắng nên anh định trở về, hôm khác sẽ đến đây luyện tiếp.
Khi Bành Chiến chuẩn bị rời khỏi đây, chợt nghe thấy một tiếng động bất thường trong khu rừng phía bắc Tàng Long cốc!
Danh Sách Chương: