Cậu sao rồi?
Mới chỉ xa nhau có một tuần mà mình thấy nhớ cậu vô cùng. Người nhà bên ấy khỏe không, mọi người chắc cũng nhớ cậu lắm nhỉ?
Lần này về mới phát hiện, nhiều năm như vậy mà mình không có lấy một cô bạn gái thân thiết nào hết. Toàn bộ thời thơ ấu đều trải qua cùng với Nhã Quân và bạn bè anh, gần như chẳng thể thổ lộ tâm sự với bất kỳ ai. Cũng may sau này còn có dì, có cậu, rốt cuộc mình cũng bắt đầu bắt đầu học được cách mở lòng với người khác.
Đêm qua tự nhiên mình lại vẩn vơ suy nghĩ, hồi ấy chúng ta tính kiểu gì mà chạy đến làm việc tận khu nghỉ mát ấy nhỉ? Tại sao tụi mình phải tha hương tới một quốc gia hoàn toàn xa lạ, cố nở nụ cười để tiếp đón du khách hàng ngày như thế này?
Thật hi vọng được sớm gặp lại cậu.
Nhã Văn.
Nhã Văn đóng laptop, vô thức đờ đẫn một lúc lâu. Cô sờ sờ hai gò má, vẫn còn chưa hết nóng, vẻ mặt Bùi Nhã Văn trong gương trở nên mờ mịt, còn có đôi phần hoảng hốt.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Nhã Văn chưa kịp mở miệng hỏi ai thì đã nghe thấy tiếng Bách Liệt: “Tôi vào được chứ.”
Nhã Văn bất đắc dĩ xoay người đang ngồi trên ghế, vừa mới nhẹ xoa xoa đôi chân tê rần, Bách Liệt đã tự động mở cửa đi vào. Cô cúi đầu nhìn lại mình, may thay vẫn còn ăn mặc chỉnh tề.
“Mấy ngày này anh đi đâu thế, không thấy anh ở nhà.” Nhã Văn hỏi.
“À…” Bách Liệt nheo đôi mắt phượng, cười tươi như hoa, “Tôi đi thăm bạn.”
“…” Nhã Văn không hỏi thêm nữa.
“Nghe ba Bùi nói cô bệnh hả.”
“Ờ,” Nhã Văn sờ trán, “Hết sốt rồi, nghỉ ngơi độ hai ngày là hoàn toàn bình phục.”
“Vậy thì tốt.”
“Anh…” Nhã Văn ngập ngừng, “Anh xem thử khi nàochúng ta về Malaysia?”
Chính Nhã Văn cũng tự nhận thấy giọng nói của mình gượng gạo vô cùng, nên cô chỉ dám vụng trộm lén nhìn Bách Liệt, thấy anh vẫn cười cười như trước, vẻ mặt cô cùng khó đoán.
“Cô thật sự muốn về đấy à?”
“… Vì sao không?” Nhã Văn ngẩng đầu, tâm trí đầy hỗn loạn.
Bách Liệt quan sát cô, chăm chú đến nỗi Nhã Văn không chịu được phải quay đầu làm bộ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Nếu cô đã định ngày xong thì mai tôi đi đặt vé.” Bách Liệt đi tới phía sau lưng Nhã Văn.
“Ừ…” Nhã Văn do dự đáp.
“…”
“Bách Liệt, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“?”
“Trước đây… Sao anh lại muốn rời khỏi nhà, đến nơi đất khách quê người làm việc?”
Nhã Văn không quay lại, nhưng cô có thể cảm giác được, Bách Liệt đang cười, chỉ là mãi mà không nghe thấy tiếng anh trả lời.
“Ơ, nếu anh không muốn nói thì thôi.” Nhã Văn vội vàng làm dịu bầu không khí.
Bách Liệt thở dài, hai tay vỗ vỗ bả vai của cô: “Giống cô thôi, tôi cũng trốn người ta.”
Sau đó, anh thản nhiên xoay người ra ngoài, bộ dạng phởn như thường.
Nhã Văn bần thần vài phút mới hồi hồn, bỗng bật cười sảng khoái. Coi cô nàng trong gương cười mới ngốc nghếch làm sao, nhưng quả thực là không thể nhịn được.
Haiz, bảo sao cô và Bách Liệt lại có sự đồng cảm sâu sắc đến vậy, bọn họ vẫn thường cảm thấy trên người đối phương một tư vị rất đỗi quen thuộc, lại còn có thể hiểu rõ tâm tình đối phương như hiểu rõ chính mình – hoá ra cả hai đều là những kẻ đang cố chạy trốn. Trốn tránh một người, một đoạn tình cảm, thậm chí trốn tránh cả thế giới này.
“Thiếu chút quên.” Bách Liệt đã đi rồi lại mở cửa hé vọng vào: “Hôm nay chúng ta ra ngoài đổi gió nhé, nơi đâu cũng được, miễn là cô muốn.”
Nhã Văn nghẹo đầu ra chiều ngẫm nghĩ, cười đáp: “Tốt thôi.”
Nhã Văn vẫn nhớ như in, hồi còn học trung học, sân thể thao ở trường phần lớn là đường băng tập chạy, khi ấy Nhã Văn phải miễn cưỡng lắm mới chịu mua một đôi giày trắng để học thể dục, cả ngày chỉ lo ngay ngáy làm dơ giày. Nhã Quân còn không thèm quan tâm, nhún vai thờ ơ nói: “Không có cái mới thì đẻ đâu ra cái cũ.”
Thế nhưng cô vẫn cố chấp muốn giữ đôi giày của mình mới tinh và sạch đẹp mãi mãi.
Vì thế cô bị Nhã Quân cười nhạo suốt: “Em đó… chỉ biết cái mã ngoài.”
Nhã Văn nhếch miệng, lúc này cô và Bách Liệt đang đứng tại vạch xuất phát màu đỏ trên đường băng ấy, ngắm tụi học sinh đều đang mang giày chạy màu trắng, dưới vầng mặt trời đầu hạ trông rực rỡ đến lạ kỳ.
“Tôi đã dành toàn bộ thời thiếu nữ của mình ở nơi đây,” Nhã Văn ngồi xuống thảm cỏ trên sân, “Tiếc thật, hồi tưởng lại chẳng thấy có kỷ niệm gì sâu sắc.”
Bách Liệt đút hai tay vào túi quần, nheo mắt nhìn một đám trẻ con chơi chốn tìm trong ánh nắng gay gắt.
“Anh thử xem, như vậy có phải rất đáng buồn không?” Nhã Văn ngẩng đầu muốn nhìn Bách Liệt, bị ánh nắng làm cho chói mắt.
Bách Liệt dịch sang một bước, đưa lưng che nắng cho cô: “Có gì mà sầu, trên đời này việc thương tâm nhiều lắm, đếm mãi cũng chẳng hết.”
“Vậy thế nào mới tính là sầu?” Cuối cùng Nhã Văn cũng có thể ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Bách Liệt.
Bách Liệt lơ đãng dõi mắt về phía xa xa, trông tràn ngập tâm sự, qua một lúc lâu, mới chậm rãi trả lời: “Giả dụ như, cãi nhau với người cha ngoan cố, giận dữ buột miệng: ‘Tôi không bao giờ muốn gặp lại ba nữa’, sau này trở về mới biết ông đã qua đời vì tai nạn giao thông; hoặc nữa, đi biển cùng với bạn, cả hai đều chết chìm, kết quả chỉ có một mình mình được cứu lên; hay là…”
Anh nhìn cô một cái, nói tiếp: “Khi hiểu được tình yêu là gì, thì người mình yêu đã thuộc về kẻ khác mất rồi.”
Nhã Văn ôm đầu gối, cổ họng có chút nghẹn ngào, cô gượng gạo mỉm cười: “Mấy cái đó… cũng quá bi thương đi.”
“Vậy nên đừng tùy tiện coi chuyện gì là đáng buồn, có những việc chỉ miễn cưỡng gọi là tiếc nuối- một sự tiếc nuối nho nhỏ mà thôi.”
“Anh đã từng trải qua chuyện buồn nào chưa?”
“…”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Nhã Văn tưởng rằng mình vừa bắt được biểu tình đau đớn trên khuôn mặt Bách Liệt, nhưng một giây sau đã biến mất. Vẻ mặt của anh vẫn bình thản như thường, tuy nhiên đôi mắt ươn ướt đã tố cáo tất cả.
“Dĩ nhiên, ai mà chẳng có chút chuyện buồn không nhiều thì ít, tốt nhất chúng ta phải ngăn cho nó đừng xảy ra khi mọi sự còn đang trong trứng nước.”
“Bách Liệt…” Nhã Văn nhìn ra sân trường, đột nhiên dồn hết dũng khí hỏi, “Từ khi nào anh biết tôi và Nhã Quân…”
Bách Liệt không trả lời ngay lập tức, mà lặng lẽ cười, sau rồi bật cười thành tiếng.
“Nếu tôi nói, ngay từ lúc anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã lờ mờ đoán được thì cô có tin không.” Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng khẩu khí của anh chẳng có vẻ gì là thắc mắc hết.
“Sao anh…”
Bách Liệt ngồi xuống cạnh Nhã Văn, ánh mặt trời lại khiến cô phải nheo mắt.
“Là ánh mắt… Cách anh ta nhìn tôi rất khác, không soi mói từ đầu đến chân nhưng lại làm tôi cảm thấy mình như trần trụi trước con người này- đó là cái nhìn đối với tình địch.”
Hai má Nhã Văn đột nhiên ửng hồng, không biết là do trời nóng quá hay là do nhận xét trắng trợn của Bách Liệt.
“Vậy nên khi cô giới thiệu hắn là anh trai, tôi đã sốc cực kỳ. Nhưng sau đó biết hai người không phải anh em ruột tôi liền hiểu ra.”
“…”
Một lúc lâu, họ cứ ngồi cạnh nhau như vậy, nhìn sân trường và tụi trẻ con đang nô đùa trong im lặng, giống như đề tài vừa rồi đã kết thúc từ lâu.
“Chuyện này… Về tôi và Nhã Quân, tôi chưa từng hỏi qua ai khác. Có phải tôi… yếu đuối lắm hay không?”
“Đôi khi,” Bách Liệt ngừng đôi chút, vẻ mặt hết sức sinh động, “Đúng là vậy.”
Nhã Văn âm thầm thở dài: “Mẹ tôi nói không sai, tôi là một con cọp giấy, lúc nào cũng cố tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng nội tâm thật ra lại rất nhu nhược.”
Bách Liệt vỗ vỗ đầu cô ra chiều an ủi, duy trì im lặng.
“Khi chúng tôi lên mười thì ba mẹ quyết định ly hôn. Giằng co đến vài năm, ai nấy đều mệt mỏi, cuối cùng đến lúc tôi và Nhã Quân tốt nghiệp tiểu học, mẹ tôi rời khỏi nhà, từ đó về sau thế giới của tôi chỉ còn có ba và Nhã Quân. Kỳ thật tôi lúc nào cũng cố làm bộ vui vẻ, nhưng lòng thì tự ti lắm. Năm lên cấp ba, tôi đã phát hiện mình và Nhã Quân không phải là anh em sinh đôi, anh ấy là con nuôi, khi đó tôi còn nghĩ thế thì sao nào, anh mãi mãi là gia đình nơi tôi nương náu.”
“…”
“Người trước tiên nhận ra Nhã Quân đối xử với tôi… không giống như bình thường, là mối tình đầu của tôi,” Nhã Văn quay đầu nhìn Bách Liệt, “Anh ta cũng nói giống hệt anh khi nãy.”
“Ờ thì, đâu chỉ phụ nữ mới có quyền nhạy cảm ha.” Bách Liệt hài hước nhún vai.
“Anh ta bảo ánh mắt Nhã Quân đối với anh ta rất kỳ quái, giống như trông thấy tình địch ấy, vì việc này mà chúng tôi ầm ỹ không ít lần… Bây giờ nhớ lại còn thấy buồn cười.” Nhã Văn nghiêng đầu miên man suy nghĩ, sau đó thực sự bật cười.
“Có ai bảo với cô điều này chưa, khi cô hồi tưởng một đoạn tình cảm sâu đậm mà không hề cảm thấy khó chịu hay đau khổ, tức là cô đã thực sự vượt qua được rồi.”
“Thật à?” Nhã Văn mỉm cười liếc Bách Liệt. Anh gật đầu, dường như rất vui vẻ.
“Được, coi như anh đúng, mặc dù mối tình đầu của tôi chẳng có cho tôi chút xíu ký ức tốt đẹp chi hết.” Nhã Văn lười nhác chống hai tay ra đằng sau lưng, co duỗi đôi chân tê rần dưới ánh mặt trời, cô ngẩng đầu, tự nhiên lại cảm thấy ánh mặt trời cũng đâu phải quá chói mắt để đối diện.
“Sau đó… Đã xảy ra một việc, tôi nghĩ rằng,” Cô dừng lại một chút, cố cân nhắc từ ngữ cho hợp lý, “Tôi đến giờ vẫn không thể chấp nhận, Nhã Quân từ anh trai trở thành một người… một người…”
“Một người đàn ông yêu cô?” Bách Liệt bổ sung.
“… Coi là vậy.” Nhã Văn từ chối cho ý kiến, có lẽ bản thân cô cũng không rõ, Nhã Quân trong lòng cô đến tột cùng là đang đứng ở vị trí nào.
“Nhưng cô có từng nghĩ qua hai người không thể duy trì mối quan hệ anh em được nữa hay không?” Bách Liệt bỗng thu hồi vẻ mặt cợt nhả, nghiêm túc hỏi.
Nhã Văn kinh ngạc ngó anh, ngoài dự đoán, cô chợt mỉm cười: “Anh cứ phải nói toạc ra mới chịu được à? Mất vài năm thì tôi mới hiểu ra đạo lý này.”
“Cô cũng không ngốc đâu, chỉ đang chốn tránh mà thôi, từ góc độ tâm lý họcxem xét, đây là một kiểu tự thôi miên bản thân, gọi nôm na là ‘Bịt tai trộm chuông’ đấy.”
“Tôi hiểu chứ,” Nhã Văn đưa tay che ánh nắng trên đỉnh đầu, vươn tầm mắt xa xa về phía bầu trời xanh thẳm, “Nhưng mặc kệ chấp nhận hay không chấp nhận, tôi đã không thể coi Nhã Quân như anh trai của mình được nữa, cũng không thể quay ngược thời gian về cái thời con nít vô tư ngày xưa. Anh ấy là Bùi Nhã Quân, tôi là Bùi Nhã Văn, chúng tôi chỉ là… một người đàn ông và một người phụ nữ đơn thuần.”
“Bravo!” Bách Liệt vỗ tay khích lệ, học theo Nhã Văn, thoải mái mở rộng hai chân, chống tay quan sát bầu trời.
“Chỉ có điều, tôi biết rõ vấn đề trước mắt, nhưng lại không biết làm sao để giải quyết nó.”
“Vậy tôi giúp cô.” Bách Liệt quay đầu đối diện Nhã Văn, nở một nụ cười quyến rũ mê hồn.
“Anh á?” Nhã Văn trợn mắt hoài nghi.
“Tất nhiên” Hai núm đồng tiền càng thêm sâu, “Rất đơn giản, cô hãy cắt bỏ toàn bộ đoạn ký ức về Bùi Nhã Quân anh trai sinh đôi của mình đi, sau đó tiếp nhận Bùi Nhã Quân với tư cách một người đàn ông trưởng thành là được – cứ như cô với tôi thôi.”
Nhã Văn suy ngẫm về điều mà Bách Liệt gợi ý, liệu cô có thể thực sự loại bỏ những kỷ niệm về anh trai của mình ra khỏi bộ nhớ hay không?
Nhã Văn hồi tưởng mấy năm này, chẳng phải đó là điều cô vẫn luôn cố gắng làm ư, nhưng mọi việc sao mà khó quá. Bùi Nhã Quân trong trí nhớ của Nhã Văn vẫn luôn được lưu giữ rất tốt, làm cho cô bắt đầu hoài nghi rằng Bùi Nhã Quân của hiện tại đã không còn là cậu bé trong ký ức ngày nào, anh đã trở thành ai đó khác… trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
“Nếu,” Bách Liệt tiếp tục nói, “Cô nhận ra mình yêu anh ta hãy chấp nhận anh ta; còn không thì gọi ra ba mặt một lời. ‘Xin lỗi, tôi không yêu anh’, thế thôi.”
“‘Xin lỗi, tôi không yêu anh’ à…” Nhã Văn cười ha hả, “Sướt mướt chẳng khác nào tiểu thuyết.”
“Nhưng đó là cách biểu đạt tình cảm chính xác nhất rồi còn gì?” Bách Liệt bất mãn trừng Nhã Văn.
“Được được được… Anh nói đúng.” Nhã Văn đầu hàng.
“Cho nên việc cần làm là xác nhận xem cô có yêu anh ta hay không,” Vẻ mặt của Bách Liệt hào hứng như thể vừa khám phá ra một chân lý nào cao siêu lắm, tiếp tục ba hoa, “Vấn đề quay trở lại thành một câu chuyện tình đơn giản.”
Nhã Văn cười khổ, thực tế phức tạp hơn anh tưởng nhiều, nhưng cô chẳng buồn cãi lại, chỉ an tĩnh nhìn trời. Chẳng biết bao lâu rồi cô không được ngắm bầu trời Thượng Hải, càng không rõ có bao giờ bầu trời Thượng Hải lại xanh thẳm như thế này hay chưa?
Trong trí nhớ của Nhã Văn, Thượng Hải quê cô luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, ngay cả ngày nắng đẹp cũng không phân nổi đâu là trời và đâu là mây. Những năm phiêu bạt bên ngoài, Nhã Văn thường ngẩng đầu trông về không gian nơi xa lạ mà nhớ quê hương da diết, bây giờ khi thật sự đã trở lại, cô bỗng cảm thấy thành phố chẳng còn giống với Thượng Hải trong hồi ức của mình mấy phần.
“Nhưng tất nhiên…” Bách Liệt si ngốc lơ đãng xa xăm, nhãn thần trở nên mơ màng, “Rất khó để hiểu được thế nào là yêu.”
Nhã Văn dòm qua sườn mặt của anh, nhăn nhăn sống mũi: “Kỳ quặc, tôi cảm thấy Tưởng Bách Liệt anh không giống tôi, không phải là kẻ ngốc đang trốn tránh hiện thực.”
Bách Liệt hồi hồn, lườm cô một cái: “Cái tôi trốn tránh căn bản không phải thực tế- mà là cảm xúc.”
“Anh…”
Bách Liệt thích thú xem biểu tình kinh ngạc trên khuôn mặt Nhã Văn, cuối cùng không nhịn được mà thoải mái cười thành tiếng. Chiều hôm ấy, hai người ngồi trên sân trường dưới cái nắng gay gắt, phảng phất như đã được trở về với hơi nóng của biển Cherating, về với bầu trời Malaysia tươi đẹp, cũng như được trở về với thiên đường giữa nhân gian mà bọn họ đã vứt bỏ hết thảy để đi tìm kiếm.
Nhã Văn thân ái:
Cậu khỏe không?
Mình đây rất khỏe, người nhà và bạn bè đều nồng nhiệt nghênh đón, làm cái kẻ vốn không có chút trọng lượng nào trong gia đình là mình cũng cảm thấy khẩn trương. Thời tiết Đài Bắc đẹp lắm, ngày oi nhưng tối thì mát, ăn cơm xong mình lại lên ban công hóng gió, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, tự nhiên phát hiện sao mà thời gian trôi nhanh quá,
Vấn đề mà cậu nhắc đến thực sự đã khiến mình trằn trọc suốt đêm qua. Mình nghĩ rằng bỏ nhà tha hương nơi đất khách quê người thì chỉ có hai nguyên nhân- hoặc theo đuổi hoặc chạy trốn. Nhưng cái nào cũng tốt, chúng ta chỉ muốn đi tìm cho bản thân mình chút hạnh phúc nhỏ nhoi, không muốn phải đau đớn và buồn bã nữa thôi mà.
Cậu có còn nhớ câu chuyện về vị đàn anh mà mình ái mộ không? Mình quyết đinh sẽ quên anh ấy, quên người đàn ông từng là một phần quan trọng nhất trong trái tim, có lẽ, quan trọng cũng như quý trọng hay không cũng chỉ nháy mắt là hết. Đến tuổi 28 rồi mình mới ngộ ra, những gì mình khao khát chỉ là yêu và được yêu, chứ không phải là là ôm một đống tương tư để rồi mờ mịt không thấy tương lai như hiện tại- cái này đâu phải là yêu đương gì, là giày vò thì đúng hơn. Mà cũng có thể, mình không thích anh ấy đến mức vốn tưởng, cho nên cuối cùng không muốn phải chờ đợi trong vô vọng thêm nữa.
Ngày mai mình đi chụp ảnh cưới, là đối tượng xem mắt lần trước khi mình về thăm nhà, vốn nghĩ hai đứa chỉ là khách qua đường trong cuộc đời nhau, nhưng anh ấy lại nói, anh vẫn luôn chờ tại nơi đây để được gặp mình dù chỉ thêm một lần. Không biết vì sao, khi nghe anh lơ đễnh nói vậy mình lại bật khóc, đột nhiên cảm thấy anh ấy ngốc quá, mình cũng là một kẻ ngốc không kém.
Hãy chúc phúc cho mình đi, cậu sẽ làm thế phải không? Ngay cả khi mình quyết định ở lại Đài Bắc, ngay cả khi mình quyết định sẽ không trở lại nơi mà chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều kỷ niệm, cậu vẫn sẽ chúc phúc cho tụi mình đúng không?
Hoặc cũng có thể cậu sẽ mắng mình thấy sắc quên bạn, sẽ tức giận, cho mình xin lỗi nhé, nhưng dù không còn Annie ở bên, một ngày nào đó cậu cũng sẽ gặp được người để có thể chia sẻ mọi vui buồn trong đời, cho nên xin hãy tha thứ cho việc mình đã không thể tuân thủ lời ước hẹn giữa chúng ta.
Hôn lễ vài tháng sau mới tổ chức, mình hi vọng cậu có thể đến dự, nếu sẵn lòng. Tất nhiên cả Bách Liệt nữa, rất mong hai cậu đều đến được. Mình đã phải dồn nhiều dũng khí lắm mới dám viết bức thư này, chỉ cần cậu biết rằng, mình ước sao cho chúng ta vĩnh viễn đều là bạn tốt của nhau.
Sớm được gặp cậu thì tốt quá.
Annie.
Nhã Văn gần như bị sock khi đọc bức mail của Annie, sau đó cô cẩn thận nghiền ngẫm từ đầu đến cuối, mới dám tin rằng chuyện Annie sẽ kết hôn là sự thật, mọi thứ có vẻ ập tới qua bất ngờ.
Suốt đêm hôm ấy, Nhã Văn cứ bị câu “Ôm một đống tương tư để rồi mờ mịt không thấy tương lai” của Annie ám ảnh. Không hiểu sao cô lại nghĩ tới Nhã Quân, đáy lòng chợt nhót lên niềm đau đớn lạ kỳ.
Đối với Nhã Quân, nếu đây là tình yêu, vậy liệu tình yêu này có khiến anh cảm thấy vô vọng hay không? Nhã Văn nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình bóng anh, rất tối tăm, tối tăm vô cùng, chỉ thể thấy hình ảnh Nhã Quân mơ hồ mà kiên nghị như nhảy múa ngay trước mắt. Nhã Quân không bật đèn, cứ thế uống nước, đọc sách, làm việc, suy nghĩ, ngủ nghỉ… Tất cả đều là những sinh hoạt cá nhân thường nhật, hết thảy đều diễn ra một cách bình thản, nhưng lại khiến trái tim của Nhã Văn như bị ai bóp nghẹt, bởi vì khuôn mặt Nhã Quân vẫn luôn ẩn sâu trong bóng tối, vô cảm không lộ ra lấy một tia biểu tình.
Đó chính là một loại tích tụ yêu thương không có ngày mai sao?
Vậy mà, Nhã Quân vẫn lặp đi lặp lại những việc này từ hôm này qua hôm khác, không hề gián đoạn.
Tiếng gõ cộc cộc nặng nề vang lên, Nhã Văn giật mình tỉnh giấc, mơ màng đứng dậy đi mở cửa.
Mới hé ra một nửa, cô liền trôngthấy ánh mắt lặng lẽ và đôi môi trầm tĩnh của Nhã Quân ở cự ly rất gần.
“Đang ngủ?” Đôi môi trầm tĩnh ấy phát ra tiếng nói.
“Không có.” Nhã Văn sững sờ nhận thấy thanh âm của mình nghẹn ngào đến không ngờ, còn đôi mắt của cô phải chăng bất tri bất giác đang đong đầy lệ?
Nhã Quân dường như còn sửng sốt hơn cà Nhã Văn, anh quan sát cô chằm chằm qua khe cửa.
Nhã Văn hoảng hốt né tránh ánh nhìn nóng rực của Nhã Quân, làm bộ như không đằng hắng cổ họng: “Sao nào?”
Nhã Quân không trả lời, vẫn im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới đáp: “Anh hơi đói nên tìm em đi ăn khuya.”
Vừa nhắc đến thì cái bụng của Nhã Văn liền reo lên phản ứng, giờ cô mới nhớ ra mình cũng chưa ăn cơm tối.
“Được rồi, để em thay quần áo đã, cho em mười phút.” Nói xong, Nhã Văn sập cửa, cảm thấy mình như kiệt sức hoàn toàn.
Chẳng lẽ Nhã Văn đói quá đến hồ đồ rồi sao? Hay là bởi vì, cô vừa phát hiện ra mặc dù “Tình yêu” của Nhã Quân là một loại chấp niệm với hi vọng gần như là con số không, nhưng anh vẫn chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Nửa giờ sau, Nhã Văn ngồi trong một quán vỉa hè, thưởng thức tô bún xào thịt bò thơm nức mũi, dường như chỉ có những khi được ăn ngon thế này mới có thể khiến Nhã Văn tạm gác lại biết bao phiền não và lo lắng.
“Em ăn từ từ thôi,” Nhã Quân rót cho cô một cốc bia lạnh, “Ai không biết còn tưởng em mới được giải cứu từ tay bọn buôn người ra đấy.”
“…” Nhã Văn không buồn tranh luận với anh, tiếp tục nhai bún trong mồm.
Nhã Quân chăm chú ngắm cô trong chốc lát, khuôn mặt lạnh như tiền bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười ấm áp.
“Té ra…” Dư Mẫn đứng trước bàn bọn họ đang ngồi, kinh ngạc dòm Nhã Quân lom lom, “Anh cũng biết cười như con người bình thường sao…”
Nhã Văn giật nảy mình, suýt bị sặc mà phun hết đống đồ ăn ra ngoài: “Khụ khụ khụ…”
“Em…” Nhã Quân nhìn cả người tắm táp sạch sẽ vừa thay áo quần chỉnh tề nay dính đầy bún của mình, giận dữ ngẩng đầu trợn trắng mắt lườm Nhã Văn, nhưng đôi bàn tay dày rộng vẫn không quên nhẹ nhàng vỗ vỗ xoa lưng giúp cô.
Kinh qua một trận ho dữ dội, cuối cùng Nhã Văn mới điều hòa lại được hô hấp, cô ngẩng đầu hỏi Dư Mẫn: “… Em từ đâu chui ra vậy…?”
“Em á?” Dư Mẫn hai tay đút túi quần, tỏ vẻ rất vô tội, “Nhà em ở phía đối diện, em đến mua cơm rang.”
Nói xong, Dư Mẫn kéo bên ghế cạnh Nhã Văn, hồn nhiên ngồi xuống.
Nhã Văn vỗ ngực, cảm thấy như mình vừa may mắn sống sót qua một kiếp nạn, lầm bầm: “Còn tưởng anh sẽ thẹn quá hóa giận chứ.”
Nhã Quân cốc mạnh trán cô một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được nói lung tung.”
“Hừ…” Nhã Văn xoa xoa trán, hung hăng đem hết số bún còn lại nuốt vào trong bụng.
“Hai anh chị làm lành rồi sao?” Dư Mẫn mỉm cười vô cùng trong sáng, cô bé này khiến Nhã Văn chợt nhớ tới Annie, nhưng ánh mắt của Annie điềm tĩnh hơn, và cũng u buồn hơn.
Nhã Văn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành đáp lại Dư Mẫn bằng một nụ cười gượng gạo. Quay đầu liền bắt gặp khuôn mặt Nhã Quân trầm mặc thản nhiên – có thể thấy tâm tình anh giờ phút này rất khó chịu.
“Ừm, chúng tôi làm lành rồi,” Nhã Văn giả bộ vui vẻ xác nhận, liếc qua Nhã Quân đang ngồi một góc rất không thoải mái bỗng nhiên ngẩng phắt đầu dậy, vì vậy cô mỉm cười: “Phải không… Bùi Nhã Quân?”
Nhã Quân nheo mắt, mơ hồ cảm thấy mấy lời nói đó của Nhã Văn dường như hàm chứa mục đích, nhưng cuối cùng anh vẫn quay đi chỗ khác, hai tay ôm ngực, cắn răng phun ra hai chữ: “Không phải.”
“…”
Nhã Văn và Dư Mẫn âm thầm nhìn nhau, Dư Mẫn chợt rụt rè hỏi: “Sư huynh… Anh… có phải đang làm nũng không…”
“Cái gì?!…” Nhã Quân kinh ngạc, rất muốn mạnh miệng phản bác lời sư muội, nhưng ậm ừ cả ngày cũng không thấy nói thêm được tiếng nào.
Làm nũng?
Nhã Văn dù có trí tưởng tượng phong phú đến mấy cũng không thấy cái hành động cực kỳ ngốc nghếch này liên quan gì đến Nhã Quân, đồ đầu gỗ mặt sắt nhà anh hai từ làm nũng viết thế nào có khi còn không biết nữa là.
“A, cơm của em được rồi, em đi trước, tạm biệt nhé.” Dư Mẫn kéo ghế đứng dậy, được vài bước, cô bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liền quay người lại nói với Nhã Quân: “Sư huynh, ‘A Văn’ mà anh nói ngày đó… là chị ấy sao?”
Nhã Quân sững sờ, chần chừ một lúc, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khuôn lông mày nhăn tít thì giãn ra đôi chút: “… Ừ.”
Dư Mẫn mỉm cười, nhãn thần lúc này sao mà giống Annie biết mấy: “Em cũng nghĩ vậy…”
Sau đó, cô cầm lấy túi cơm hộp, biến mất trong đêm hè.
“Ngày đó?” Nhã Văn chăm chú dõi theo hình bóng cô gái nhỏ phía xa, nhủ thầm Dư Mẫn này rốt cuộc là một người con gái như thế nào, cô xoay qua nghi hoặc hỏi Nhã Quân.
Nhã Quân ho nhẹ vài tiếng, làm bộ như không có nghe thấy, cúi gằm tự mình lau bún trên người.
“Ngày đó là ngày nào?” Nhã Văn chưa từ bỏ ý định, khăng khăng dồn ép Nhã Quân.
“Thực xin lỗi, chúng ta còn chưa có làm lành, anh không nghĩ mình cần phải trả lời vấn đề này.” Nhã Quân lên tiếng nhắc nhở.
Nhã Văn hừ khẽ, cổ quái đe dọa: “Không nói em qua bàn khác ngồi…”
Chỉ là mới vừa đứng lên, Nhã Quân liền ngay lập tức nắm chặt tay cô.
Hai người im lặng đọ mắt, cứng rắn chờ đối phương nhượng bộ trước.
“Ngồi lại đi.” Nhã Quân sờ sờ mũi, Nhã Văn âm thầm cao hứng, giờ thì anh ở thế yếu rồi nhé.
“Chuyện này… anh sẽ nói với em sau được không.” Nhã Quân lau sạch sẽ quần áo, vẻ mặt bình tĩnh.
“Em muốn nghe ngay bây giờ.” Nhã Văn đột nhiên trở nên vô lý như trẻ con. Đây là một bí mật, bí mật giữa Nhã Quân và Dư Mẫn – cho nên cô nhất định phải biết.
“Em đừng ép anh.” Nhã Quân nhăn mặt.
“…” Nhã Văn cũng nhíu chặt lông mày.
Hai người giằng co một hồi, biểu tình căng thăng của Nhã Quân chợt biến, đáy mắt ánh lên một loại khát vọng khiến Nhã Văn không rét mà run. Nhã Quân vẫn cầm chặt tay Nhã Văn, tiến tới gần cô, hỏi: “Em thực sự muốn nghe?”
Chóp mũi của Nhã Quân cơ hồ dán vào mũi Nhã Văn, hơi thở mạnh mẽ phà vào mặt cô, mái tóc thô cứng còn ẩm ướt vì vừa mới tắm cọ cọ vào trán cô, mang theo hương dầu gội và hương rượu phảng phất quấn quýt không ngừng. Nhã văn rũ mi, kinh ngạc phát hiện, chỉ cần Nhã Quân mở miệng thốt lên một tiếng, đôi môi anh sẽ lập tức chạm vào làn môi cô.
“Lần sau!” Nhã Văn hoảng hốt tránh né, mặt nóng bừng, “Lần sau hãy nói cho em hay!”
Nhã Quân buông tay không nói không rằng, nở nụ cười yếu ớt, lặng lẽ tiếp tục uống bia.
Nhã Văn giả vờ nghiêm chỉnh mân mê bát bún xào, lại không tự chủ mà len lén quan sát Nhã Quân.
So với mấy tháng trước gặp tại Cherating, tóc của anh có vẻ dài hơn nhiều, một bên vén đằng sau tai, một bên không vâng lời mà bướng bỉnh rủ xuống che khuất tầm mắt, cặp kính đen vẫn thường nằm trên sống mũi nay lại đặt bên cạnh chén rượu, cơ thể dưới lớp áo phông ẩn hiện những đường nét vừa mềm mại vừa mạnh mẽ. Nhã Văn bỗng nhiên ý thức được, Bùi Nhã Quân trước mặt đã không còn là chú nhóc ham chơi bỏ rơi cô ở trường, không còn là cậu thiếu niên hôn trộm cô vào ngày sinh nhật, cũng không còn là chàng trai mất kiểm soát đem cô áp ở dưới thân dày vò vì dục vọng – anh đã trở thành một người đàn ông có vẻ ngoài trầm tĩnh, cô độc, nhưng nội tâm lại cuồng nhiệt như lửa từ lúc nào không hay.
Mười một giờ rưỡi mới dùng xong bữa khuya, hai người một trước một sau chậm rãi thả bộ, đáy lòng Nhã Văn chợt nảy sinh một cảm giác rất đỗi quen thuộc như hai đứa trẻ năm nào dắt díu nhau từ trường về nhà.
“Anh mang kính khi nào thế?” Nhã Văn đút tay vào túi áo, ngắm nghía gọng kính đen trên mặt Nhã Quân.
“Khi bắt đầu đi làm. Nếu anh nhớ không lầm thì mình đã thảo luận về vấn đề này rồi mà, có lẽ… căn bản em không thèm để tâm những gì anh từng nói qua.” Nhã Quân không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
“Không có… Chỉ là đeo kính thế này khiến anh không giống với hồi xưa cho lắm.” Nhã Văn lặng lẽ nói thầm.
“Em không thích à?” Nhã Quân bỗng quay phắt lại.
“Hả?” Nhã Văn ngẩn người, anhám chỉ gì vậy?
“Em không thích à, việc anh đeo kính ấy.” Nghe giọng của anh hình như rất nghiêm trọng.
“Đều không phải,” Nhã Văn cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, đương nhiên là anhnói về cái kính rồi, “Em không phải là không thích.”
“…” Nhã Quân dừng lại, im lặng nhìn Nhã Văn.
“?”
“Như vậy… Chính là thích rồi?” Anh nhìn cô chằm chằm, tóc mai che khuất không trông thấy biểu tình.
“… Thích gì cơ?” Nhã Văn sững sờ hỏi nhỏ.
Nhã Quân bước hai bước về phía cô, cúi đầu mặt kề sát mặt, thanh âm tràn đầy từ tính: “Kính đó, em cho rằng anh nói về cái gì?”
Nhã Văn giật lùi ra đằng sau, tâm trí choáng váng, không dám đối diện Nhã Quân: “Chẳng có gì thích hay không thích, anh mang kính hay không cũng chẳng liên quan đến em…”
Xong, cô vòng qua người anh, nhanh chân chạy về nhà. Nhã Quân không đuổi theo, cô biết vì không hề nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Nhã Văn rất muốn ngoái lại một lần xem anh đang làm gì, nhưng trong đầu cô bỗng nhen nhúm một ý nghĩ lạ thường, rằng nếu quay đầu, người bị mắc kẹt ở đó sẽ không phải chỉ có mình anh.
Tối đến, Nhã Văn thao thức cả đêm, chỉ cần nhắm mắt là lại trông thấy vẻ mặt Nhã Quân chân thành hỏi: Em có thích không?
Cô trở mình, cả người nóng nực, vì đã vào hè rồi sao?
Nhìn rèm cửa sổ nhẹ nhàng phất phơ trước gió, Nhã Văn chợt nhớ về lần sinh nhật thứ mười sáu của mình, cô đã uống rượu, sau đó ngủ thiếp đi, thời điểm tỉnh dậy cả phòng tối đen như mực, cô nghe thấy phía sau mình truyền đến tiếng hít thở lặng lẽ, Nhã Văn có chút bối rối, nghi ngờ xoay người thì lập tức có một đôi môi áp lên má cô, Nhã Văn tỉnh táo ngay tức khắc. Dẫu vậy cô cũng không mở mắt, là cô không dám, bởi vì cô biết, người hôn mình là Nhã Quân.
Trên cơ thể Nhã Quân thường mang một hương vị rất đặc biệt, là mùi dầu gội cùng xà bông tắm, mà một khắc kia, hương vị quen thuộc ấy lại đượm mùi rượu vang ngọt ngào.
Nhã Quân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nhã Văn, không biết lúc ấy cô lấy đâu ra can đảm để tiếp tục giở vờ ngủ như thế, thậm chí cô còn thấy biểu hiện của mình rất ư là tự nhiên, cơ hồ thực sự đang say giấc nồng vậy.
Cho đến khi đôi môi anh dán lên môi cô, Nhã Văn mới phát hiện, bờ môi ấy đâu chỉ là ấm áp, mà còn nóng bỏng vô cùng.
Nhã Quân đưa ngón tay nghịch nghịch mái tóc của Nhã Văn, một lúc lâu sau, anh thở dài, tắt đèn rồi rời đi.
Đêm đó, Nhã Văn cũng giống như thế này, ngẩn ngơ trông rèm cửa bị gió thổi, tâm loạn như ma.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô chợt rung mạnh, ánh sáng màu xanh nhạt phản chiếu lên trên trần nhà.
“Đang ngủ sao?” Nhã Quân hỏi.
Nhã Văn kinh ngạc vò tóc, đáy lòng chợt nảy sinh một loại cảm xúc không biết phải nói là sợ hãi hay cao hứng, cuối cùng cô cũng ngộ ra, mình không thể nào quên anh, không phải vì hai mươi mấy năm làm anh trai em gái mà sống nương tựa nhau, cũng không phải là vì bọn họ đã từng hòa quyện vào nhau để rồi trầm luân trong cơ thể đối phương, mà bởi vì, bằng cách này hay cách khác, Nhã Quân luôn lưu dấu sự tồn tại của anh trong cuộc đời cô. Rất nhiều lần, điều duy nhất khiến Nhã Văn không bị đắm sâu trong nỗi tịch mịch, trong nỗi cô độc, là do cô biết còn có Nhã Quân luôn luôn đứng sau làm chỗ dựa cho mình.
Nhã Văn ngập ngừng một lúc nhắn lại đáp qua loa: “Không, có việc gì à?”
Sau đó, đầu bên kia trải qua một khoảng trầm mặc rất lâu rồi mới rung lên:
“Trò chuyện một chút được không?”
Nhã Văn kinh ngạc nhìn màn hình, chỉ có mấy chữ này thôi mà suy nghĩ dữ vậy sao?
“Được”. Nhã Văn trả lời.
Lại là sự im lặng kéo dài, Nhã Văn suýt nữa thì tưởng Nhã Quân đã ngủ mất.
“A Văn, mấy năm này em có khỏe hay không?”
Mũi Nhã Văn có điểm chua xót, dĩ nhiên là chẳng khỏe tí nào: “Cũng tạm được… Còn anh…”
“Không tốt,” Lần này Nhã Quân nhắn lại rất nhanh, “A Mao nói, cậu ta đã quên bộ dáng anh cười lên trông ra sao rồi.”
Thật ra ngay đến cả Nhã Văn cũng không còn nhớ rõ nữa, Nhã Quân vốn đã không phải người hay cười, nhưng Nhã Văn rất thích nhìn thấy nụ cười của anh, khi Nhã Quân cười tuyệt không dữ tợn, trái lại còn rất đáng yêu, mà quan trọng là, anh và cô đều có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt, Nhã Văn luôn luôn nghĩ rằng đây là điểm giống nhau nhất giữa hai người bọn họ.
“Vậy anh hẳn nên cười nhiều hơn mới phải…” Nhã Văn ngập ngừng.
“Em không ở đây, anh vui sao cho được…”
Mũi Nhã Văn càng thêm chua xót, gần như muốn rơi nước mắt, cô không biết nên trả lời anh thế nào, bởi vì cho đến giờ Nhã Văn vẫn không thể chấp nhận… loại quan hệ yêu đương của đàn ông với đàn bà tồn tại giữa cô và Bùi Nhã Quân.
“Lại khóc à?” Nhã Quân hỏi.
Nhã Văn dụi dụi mắt: “Đáng ghét…”
“Mở cửa.”
Nhã Văn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, mình có đọc nhầm hay không, anh bảo mình ra mở cửa? Vào giờ này?
Do dự cả nửa ngày, cuối cùng cô mới rón rén trèo ra khỏi giường, đi tới cửa áp tai lên nghe ngóng, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Nhã Văn nhẹ nhàng mở khóa, cứ nghĩ rằng sẽ trông thấy một màn đêm đen kịt. Tuy nhiên, Nhã Văn giật mình sửng sốt, Nhã Quân một thân áo phông cũ và quần pyjama dài, để chân trần chờ đợi, lặng lẽ không tiếng động, như thể anh đã đứng ở chỗ này lâu lắm rồi.
Ánh trăng dịu dàng tỏa sáng trên mặt Nhã Quân, khiến khuôn mặt anh bỗng nhiên có một vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Nhã Quân vươn bàn tay dày rộng chạm lên gò má Nhã Văn, quệt đi những giọt nước mắt ướt đẫm trên hàng mi.
Anh khe khẽ thở dài, bước vào và đóng cửa lại, ôm trọn lấy Nhã Văn trong lồng ngực.
Nhã Văn không giãy dụa. Bọn họ cứ im lặng như vậy, Nhã Quân tì cằm lên trán cô, cái cằm lún phún râu của anh cọ cọ vào cô thấy hơi ngưa ngứa, nhưng Nhã Văn vẫn không dám động đậy dù chỉ một chút.
“Em có còn nhớ không,” Giọng Nhã Quân âm trầm, “Anh đã nói với em rằng khi từng thử hẹn hò với một cô gái khác, anh đã gọi tên của em.”
“…”
“Cô gái đó là Dư Mẫn. Tụi anh đã cùng đi xem phim, uống trà, đi chơi trò chơi, anh cho rằng mọi việc cứ tiến triển như vậy thì rồi một lúc nào đó anh sẽ động lòng, mặc dù mỗi lần về nhà đều rất cô đơn, nhưng anh nghĩ, ít nhất mình sẽ vui vẻ hơn.” Nhã Quân mạnh mẽ siết chặt vòng tay.
“…”
“Có một lần, anh đưa cô ấy đến cửa hàng kem quen thuộc của chúng ta, khi xếp hàng, Dư Mẫn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất phức tạp. Anh hỏi cô ấy có chuyện gì vậy? Cô ấy hỏi lại, anh có biết mình vừa nói gì không?”
“?”
“Hóa ra, anh đã thốt lên trong vô thức: A Văn, vừa mới hết kem ly rồi, em có muốn uống tạm trà xanh hay chocolate không…”
Nước mắt Nhã Văn lăn dài trên gò má, cô bất giác giơ tay lên, ôm chầm lấy Nhã Quân.
“Sau đó anh và Dư Mẫn chia tay – mà có lẽ cũng không thể gọi là chia tay, bởi vì bọn anh còn chưa bắt đầu yêu đương thật sự, nhưng chí ít đối với cô ấy thì công bằng hơn.”
“Quên em đi,” Nhã Văn ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy trái tim như bị bót nghẹt, “Cứ coi như em…”
“… Anh không làm được,” Nhã Quân ngắt lời, khó nhọc nở nụ cười bất đắc dĩ, “Nếu thực sự yêu một người thì sao có thể nói quên là quên dễ dàng như thế.”
“Nhưng chúng ta là anh em mà…”
“Bùi Nhã Văn , em thành thật trả lời anh đi,” Anh nhìn cô, ánh mắt đầy bi thương, “Khi cơ thể của chúng ta gắt gao dán vào nhau, em thực sự không nảy sinh một chút cảm giác nào sao? Em khẳng định mình không rung động sao?”
Khuôn mặt Nhã Quân vô cùng nghiêm túc, khiến cho ngay cả một lời nói dối Nhã Văn cũng không thốt ra được.
Nhã Quân bất thình lình cúi xuống hôn cô không hề do dự, khao khát được làm việc này như gặm nhấm tâm hồn anh bấy lâu nay. Nhã Văn không kịp ngậm miệng, đầu lưỡi ướt át liền xông vào, ấm áp mà dè dặt, thoang thoảng mùi bia vừa đăng đắng lại rất đỗi ngọt ngào.
“A Văn…” Nhã Quân nỉ non, đưa tay phải vén vạt áo ngủ của Nhã Văn rồi len lỏi vào bên trong, ngón tay nhẹ nhàng mơn man sống lưng đang run rẩy.
Nhã Văn cứng người, chân như muốn nhũn ra, vậy mà đến sức lực để khuỵu xuống cũng chẳng còn.
Môi Nhã Quân rời khỏi môi cô, anh thở hổn hển thấp giọng thì thầm: “Em… Không mặc cái kia à…”
Bàn tay vốn đang chơi đùa nơi thắt lưng, thừa dịp Nhã Văn vẫn đang bàng hoàng, liền trườn lên xoa nắn đôi gò bồng đảo xinh đẹp.
Nhã Văn há hốc mồm chưa kịp kêu lên thành tiếng, môi lại một lần nữa bị phủ kín trong nụ hôn quay cuồng. Nụ hôn lần này vô cùng bá đạo, cơ hồ như dùng hết sức lực khóa chặt Nhã Văn, làm thế nào cũng không cho phép cô trốn tránh.
Ngay khi Nhã Văn nghĩ mình sắp ngừng thở đến nơi, không gian lặng như tờ bỗng bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc” Thanh âm không nhanh không chậm, cứ như thể người bên ngoài đã biết tỏng trong phòng đang diễn ra chuyện mờ ám gì.
Cuối cùng Nhã Quân cũng đành buông Nhã Văn ra, tì trán mình lên trán cô, nhét vạt áo ngủ của cô ngay ngắn vào cạp quần. Hai người đều không nhịn được mà thở hổn hển, Nhã Văn run như cầy sấy, chỉ sợ đứng bên ngoài là ba ba thì thôi xong.
Cô nên giải thích như thế nào đây? Cô có thể biện hộ cho cái việc rõ rành rành này bằng cách nào…
Nhã Quân nghiêng người tránh sang một bên, vỗ vỗ khuôn mặt chết sững của Nhã Văn, ra hiệu cho cô mở cửa.
Nhưng Nhã Văn đã lo lắng đến nỗi nói chuyện cũng không dám, phải dồn hết khí lực mới có thể bình tĩnh đôi chút, cắn răng nhả ra hai chữ: “Ai vậy…”
“Là tôi…” Bách Liệt trả lời.
Nhã Văn và Nhã Quân liếc nhau, không hẹn mà cùng thở phào, may không phải ba ba.
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí Nhã Văn mơ hồ lướt qua một suy nghĩ, mặc dù hai người bọn họ vốn không chung huyết thống, nhưng thời điểm khi tiếng gõ cửa khuấy động màn đêm yên tĩnh, Nhã Văn lại có cảm giác như mình và Nhã Quân bị bắt gian đang yêu đương vụng trộm – trong lòng cô, việc hai người ở bên nhau là sai trái, không được thừa nhận mà cũng sẽ chẳng bao giờ được chúc phúc.
“Có chuyện gì à?” Nhã Văn vỗ ngực định thần.
“Cũng không hẳn,” Giọng Bách Liệt hí hửng nghe rất gợi đòn, “Đồ ngủ tôi giặt chưa có khô, sang đây mượn cô một bộ.”
“…” Nhã Văn len lén liếc Nhã Quân đang thoải mái dựa vào tường, ánh trăng sáng rực chiếu lên mặt anh, khiến cho đường nét vốn đã lạnh lẽo nay càng thêm khó coi, dường như không nhịn được mà sắp tuôn một tràng chửi rủa. Nhã Văn lanh lẹ đưa tay che miệng Nhã Quân, trợn mắt cảnh cáo.
“Ờ, chờ chút, tôi đi lấy đã.” Nói xong, cô chỉ chỉ Nhã Quân, ý bảo anh chớ có lên tiếng. Nhã Văn xoay người lấy bộ quần áo, đang định mở cửa lại bị Nhã Quân ngăn lại.
“?” Nhã Văn im lặng nghi hoặc.
Nhã Quân nghiêm mặt, đưa tay kéo cổ áo cô che cảnh xuân trước ngực.
Nhã Văn vụng về chỉnh trang cẩn thận, hai má nóng bừng như lửa đốt, cô âm thầm nghĩ, may mắn giờ đang là nửa đêm, anh hẳn không phát hiện ra đâu.
Cửa được mở, Bách Liệt híp đôi mắt phượng, chăm chú quan sát Nhã Văn.
“Cầm đi.” Nhã Văn đứng chặn luôn bên ngoài, phòng ngừa Bách Liệt muốn xông vào.
Bách Liệt nhận đồ, chẳng nói chẳng rằng, cũng không tỏ vẻ muốn rời đi.
“Ngủ ngon…” Nhã Văn cố nặn ra một nụ cười méo mó, khoát khoát tay chào anh.
“Cô sao thế,” Bách Liệt bất chợt sờ sờ mặt Nhã Văn, “Nóng vậy, lại phát sốt à?”
“Ặc…” Nhã Văn vội liếc Nhã Quân trong phòng, ánh mắt anh tỏa ra hàn khí như muốn giết người đến nơi, “Không sao, tôi buồn ngủ quá, tạm biệt.”
Nói xong, cô gạt tay Bách Liệt, đẩy anh ra ngoài rồi nhanh chóng đóng sầm cửa.
Nhã Văn nắm chặt tay cầm, không dám nghĩ tới việc liệu Bách Liệt đã phát hiện ra gì rồi, càng không dám xoay người đối diện với Nhã Quân đang ngó mình chòng chọc..
Một lát sau, cô nghe được tiếng Bách Liệt cười cười, thong thả trở về phòng của mình.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, chung quy vừa mới tưởng thoát được một kiếp nạn nho nhỏ, lại quên mất rằng đại họa chân chính vẫn còn đang chờ ở phía sau.
“Khuya lắm rồi… Anh cũng nên nghỉ ngơi đi…” Nhã Văn vừa tránh sang bên cạnh, vừa hậm hực mở lời.
Trong bóng tối, Nhã Quân cứ im lìm như cũ, Nhã Văn không trông thấy biểu tình trên mặt đối phương, nhưng có thể cảm thấy cái nhìn nóng bỏng như thiêu như đốt cả tâm hồn.
“Em thích hắn à.” Nhã Quân trầm giọng, tận lực kìm chế.
Nhã Văn ý thức được, chỉ cần cơ sảy đáp sai một chút cũng đủ để kích động con sư tử đang lồng lộn ghen tuông này: “Tụi em… chỉ là bạn bè bình thường.”
“Vậy sao dẫn hắn về nhà?” Thanh âm của ai kia càng lúc càng âm u.
“Anh cứ coi anh ấy là Annie không được à.” Nhã Văn nhức đầu.
“Không! Hắn ta rõ ràng là một thằng đàn ông khỏe mạnh chức năng sinh lý đầy đủ.”
“Vậy thì sao,” Nhã Văn có phần mất kiên nhẫn, “Em không thể kết bạn với đàn ông được à.”
Nhã Quân nặng nề thở hồng hộc, không đáp, Nhã Văn biết, đúng là đã chọc giận anh thành công. Nhưng cô cũng mệt mỏi lắm, giờ chỉ mong được lên giường nằm, không phải cẩn thận từng li từng tí để đối mặt với con người này nữa.
Khi Nhã Văn nghĩ rằng Nhã Quân sẽ bắt đầu phát hỏa, anh lại không nói tiếp mà mở cửa bước ra khỏi phòng, đóng cửa rồi đi mất.
Nhã Văn quan sát tấm rèm bị gió thổi tung bay phất phơ nhè nhẹ, tự nhủ, biết đâu tất cả mọi sự vừa rồi đều chưa từng xảy ra, biết đâu tất cả tà ác, hỗn loạn, thống khổ, dằn vặt lúc này đều đã quay trở về trong chiếc hộp Pandora thần bí.
Nhã Văn ngơ ngác nằm trên giường, đầu óc vừa lộn xộn vừa trống rỗng, lòng cô thầm cầu khẩn một nguyện vọng duy nhất, mong rằng thần linh tối cao… mãi mãi đừng bao giờ mở chiếc hộp ma quỷ kia thêm một lần nào nữa.
Như vậy, may ra cô vẫn còn là Bùi Nhã Văn, may ra cô sẽ không trở thành một Lilith thứ hai.