Anh là bệnh nhân, hoàn toàn là một bệnh nhân chính hiệu, nhưng có vẻ cấp trên đã quên mất điều đó, miễn còn tỉnh táo thì anh còn phải làm thực hiện nghĩa vụ tăng ca để đẩy nhanh tiến độ công việc. Nhã Quân ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, chín giờ, hôm nay là thứ sáu, những đồng nghiệp khác đã tan tầm từ lâu, anh đứng dậy dạo một vòng trong công ty rồi rót cho mình một ly nước nóng, chịu đựng hết đợt đau đầu này đến đợt đau đầu khác hành hạ.
Nhã Quân trở về văn phòng, đứng tựa cửa sổ uống nước, ngẫu hứng cầm di động lên bấm bấm một dãy số điện thoại.
“A lô?” Chuông reo thật lâu, Nhã Văn mới nhận cuộc gọi. Đầu bên kia hỗn tạp tiếng nhạc và tiếng người nói cười ầm ĩ khiến Nhã Quân không khỏi nhíu mày.
“Em đang ở đâu?”
“Ở Pub a…” Dường như cảm thấy chột dạ, cô nàng còn cố ý kéo dài giọng.
“Cùng Tưởng Bách Liệt?” Anh lấy kính xuống, ray ray sống mũi, theo thói quen cắn chân kính. Hôm qua khi biết anh tăng ca, Nhã Văn liền cao hứng lên lịch hẹn hò với tiểu tử Tưởng Bách Liệt kia, vốn cho rằng hai người chỉ ăn với nhau một bữa cơm, lại không ngờ thả chim sẻ bay rông thì dễ, muốn bắt về lồng thật khó biết bao.
“Dạ,” Cô dừng một chút, lẩm bẩm, “Nhưng anh ta chạy đi đâu ấy nhỉ…”
“…” Nhã Quân đè xuống lửa giận, không nói năng gì.
“Ý, thấy rồi…” Tiếp đó, Nhã Văn rối rít réo tên Tưởng Bách Liệt, vô tình vứt cái người đang trò chuyện với mình sang một bên như không tồn tại.
“Bùi Nhã Văn, nếu để anh về nhà vẫn chưa thấy mặt em thì em chết chắc đấy.” Nhã Quân gập nắp phone rất mạnh, quăng bừa lên bàn.
Đầu càng nhức hơn, Nhã Quân ngả người ngồi trên ghế, đặt ly nước và cặp kính xuống, cẩn thận xoa bóp huyệt thái dương. Được vài phút, anh lên mạng gõ gõ, một thanh âm quen thuộc truyền đến:
“Thính giả thân mến, chào mọi người, tôi là Tào Thư Lộ từ New York xa xôi đang gửi tiết mục radio đến các bạn nghe đài ở Trung Quốc, đây là tập thứ nhất trong chương trình của chúng tôi, hi vọng mọi người sẽ thích nó.”
Nhã Quân nhếch khóe miệng, theo thời gian giọng nói của Thư Lộ chẳng những không bị lão hóa mà ngược lại càng trẻ trung hơn.
“Sau bài hát này chương trình xin phép được bắt đầu, chủ đề ngày hôm nay rất đơn giản: Đó là làm thế nào để đối phương thích bạn, hay là nói làm sao để xác định mình đang thích ai đó? Bởi vì Thư Lộ thực sự, thực sự rất muốn biết bí quyết khiến chương trình được khán giả yêu mến nha, vui lòng gửi phản hồi trên trang website của chúng tôi, Thư Lộ mong chờ lắm đó…”
Làm sao để xác định mình đang thích ai đó ư?
Một Nhã Quân trong công việc luôn tập trung nghiêm túc cao độ, lần đầu tiên trở nên lơ đãng nghĩ vẩn nghĩ vơ. Anh nhíu mi, ánh mắt lóe lên đôi chút ngượng ngùng. Nếu nói trắng ra, chỉ sợ là… anh đã trót thích cô từ mùa hè tốt nghiệp trung học năm ấy.
…
“Lão đại!” Nhã Văn xông lên từ phía sau ôm chặt lấy Nhã Quân.
Trải qua những khoảng thời gian khác nhau cách xưng hô của cô với anh lại thay đổi khác nhau: Ca ca, huynh đài, đội trưởng (Do bị lậm Ultraman quá trầm trọng), này, Bùi Nhã Quân… vv, Nhưng mỗi hỗn danh đều đi cùng với mỗi nhu cầu riêng biệt. Gọi “Ca ca” khi muốn đẩy việc nhà cho anh; gọi “Huynh đài” nếu nhờ anh giải bài tập hộ; kêu “Đội trưởng” lúc cần anh hỗ trợ chơi game; sẵng giọng cụt lủn “Này” để yêu cầu anh di chuyển đồ đạc; nếu đã lôi cả họ cả tên “Bùi Nhã Quân” ra thì chứng tỏ cô nàng đang bất mãn và tức giận lắm lắm. Còn “Lão đại” sao… trăm phần trăm có liên quan đến vấn đề tiền nong rồi.
“Lão đại…” Nhã Văn uốn éo làm nũng, “Anh xem, kem ở cửa tiệm phía trước ngon cực kỳ nha…”
Bùi Nhã Quân đứng im như trời trồng.
Đâu phải Nhã Quân không thích bộ dạng này của cô, thực tế anh cảm thấy bản thân càng ngày càng dung túng cô làm loạn, thế nhưng hiện tại một bước anh cũng chẳng dám nhúc nhích, nguyên nhân là do… Nhã Văn đang dùng đôi gò bồng đảo nhiều năm mới chịu lớn của mình cọ cọ lên lưng anh.
Về vấn đề ngực phát triển chậm, khụ khụ, Nhã Quân mất tự nhiên cụp mắt – anh nào có chủ tâm để ý đến, chỉ có điều muốn lờ đi cũng không xong. Thời điểm các nữ sinh đều đã mặc áo con, Nhã Văn vì dậy thì muộn nên chẳng có lấy một cái để phòng hờ, do căn bản cô ấy… thực sự không cần đến chúng.
Nhưng kể từ đầu tháng ba học kỳ mới, tình hình có vẻ được cải thiện đáng kể, ít nhất, khục khục (lần nữa)… khi cô ôm anh từ phía sau, lưng anh rõ ràng đã trở nên cứng đờ. Tuy nhiên phiền não cũng thi nhau kéo tới: Nhà không có mẹ, anh biết giảng dạy cho cô hiểu “Con gái đến độ tuổi thích hợp đều phải mặc áo con” bằng cách nào đây?
Nhã Quân nghiêm túc và cẩn thận cân nhắc rất lâu, quyết tâm giải quyết gốc rễ của vấn đề ngay trong lễ tốt nghiệp trước khi nghỉ hè. Lý do? Đơn giải tại vì ngày cuối cùng đến trường, trên đường về A Mao tỏ vẻ thần thần bí bí thì thầm với anh: “Mình phát hiện, nhóc tì Nhã Văn dạo này có da có thịt rồi a…”
Giây phút ấy, Nhã Quân kích động đến nỗi chỉ muốn móc mắt thằng A Mao mù luôn cho thỏa lòng thỏa dạ.
Bất quá ngay cả A Mao cũng nhận ra, như vậy… Anh không thể án binh bất động nữa rồi.
“Lão đại…”, Nhã Văn cuối cùng cũng rời lưng Nhã Quân đi đến trước mặt anh.
Hai người chiều cao cách nhau trên dưới một cái đầu, Nhã Quân cứ cúi xuống nhìn cô mãi cũng thành quen
Hôm nay Nhã Văn mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậm in hoa màu trắng, cúc hàng thứ hai không đóng, không biết là vì quá nóng nên mới cởi hay cô cố tình không cài nút, chỉ biết rằng cổ áo mở rộng, từ góc độ Nhã Quân đang đứng có thể trông rõ mồn một nốt ruồi mờ mờ nơi bầu ngực mới nhú của cô.
Anh nắm chặt cánh tay cô đi nhanh thoăn thoắt, không mảy may bận tâm đến thanh âm ai oán suốt cả quãng đường.
Về đến nhà, anh đẩy cô ngồi lên ghế sô pha, phụng phịu ra lệnh: “Ở nguyên đấy, không đi đâu hết!”
“Vì sao?” Nhã Văn tủi thân nhìn anh, bĩu bĩu môi.
Ngày ấy Bùi Nhã Văn vẫn còn là một tiểu cô nương ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, nếu bất mãn cũng chỉ dậm dậm chân coi như bày tỏ thái độ chứ cũng không dám gân cổ lên cãi phản kháng cho bằng được.
“Sao trăng gì, anh ra ngoài một lúc rồi quay trở lại liền, ngồi yên xem TV đi.”
“…”
Anh đi tới cửa, chẳng biết suy nghĩ gì mà lại xoay người đế thêm: “Nếu nghe lời thì anh sẽ mua kem ốc quế cho.”
Biểu tình buồn bực tập tức quay ngoắt 180 độ thành chớp chớp mắt nịnh nọt như đang thúc dục: Tốt tốt, đi nhanh về nhanh.
Nhã Quân ra khỏi nhà, bất đắc dĩ lắc đầu, đến chịu thua cô, nếu có khi nào Nhã Văn bị bọn buôn người dùng kem dụ khị bán lên núi, chắc anh cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
Bất quá… có lẽ cũng khổ sở đôi chút, đùa gì chứ, khẳng định anh sẽ vô cùng đau lòng. Ba ba cũng rất đau lòng, bọn họ sẽ tìm cô khắp mọi nơi, không chừng ba ba sẽ phát điên, còn anh thì sao… Nhã Quân lắc đầu không dám nghĩ tiếp, chuyện đó hẳn cực kỳ đáng sợ.
Không biết từ khi nào, Nhã Quân đã rút lại mong ước “Nhã Văn bị mụ phù thủy già bắt mất” mà đứa nhỏ nào đó từng trùm chăn kín mít trên giường chân thành cầu xin. Bây giờ anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là… Nhã Quân bối rối vò tóc, “Nguyện vọng” này thật quá mức buồn nôn, tuy trước lúc rời đi mẹ đã nói cho anh biết, mình không phải con đẻ của vợ chồng họ, không phải anh ruột của Nhã Văn, nhưng họ vẫn giống hàng triệu anh trai và em gái khác trên thế giới, nhờ gây gổ cãi lộn để trưởng thành, hai người họ còn chưa bao giờ tách khỏi nhau, nên hẳn sẽ chẳng bao giờ xa nhau, phải không? Nguyện vọng của Nhã Quân chỉ đơn thuần như thế, có lẽ ông Trời cũng rủ lòng thương mà toàn thành cho anh thôi.
Nhã Quân vừa suy nghĩ miên man vừa đi dưới nắng gần hai mươi phút đống hồ, ngẩng đầu liền phát hiện mình đã đến nơi. Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, nội tâm gắt gao “đấu tranh” mãi không biết có nên vào hay không.
“Xin chào…” Anh siết nắm tay, giọng run lẩy bẩy.
Cô nàng nhân viên bán hàng nhìn Nhã Quân, mỉm cười chuyên nghiệp, thế nhưng ý cười mang theo một chút kinh ngạc và nghi hoặc sâu sa.
“Quý khách cần gì?”
Nhã Quân hơi hơi hối hận vì đã không mang theo kính, nếu có nó chí ít anh cũng không quá khẩn trương như bây giờ: “À… Ờ… Tôi muốn mua cho em gái…”
“Ồ…” Ngay lúc Nhã Quân nghẹn họng không biết biểu đạt ra sao, chị bán hàng rốt cuộc cũng hiểu, tiếp tục duy trì nụ cười thân thiện, “Em gái cậu bao nhiêu?”
“Ừm… Cái đó… Hình như không lớn lắm…” Nhã Quân cảm thấy mặt của mình nóng bừng bừng như thiêu như đốt.
Chị bán hàng khóc dở mếu dở: “Ý tôi là bao nhiêu tuổi?”
“Ơ… Vậy à…” Nhã Quân ngẩn tò te, “Thì, bằng tôi… À ha, mười lăm, mười lăm tuổi…”
Bùi Nhã Quân, cậu thiếu niên từng đứng giữa khán phòng với hàng trăm con mắt theo dõi mà vẫn bình thản như không, nhàn nhã ngâm thơ diễn cảm, rốt cuộc đã bị giấu ở góc nào rồi?!
“Vậy em cậu thích kiểu dáng gì?” Nhân viên bán hàng đại khái cũng biết tỏng anh chàng đang rất xấu hổ, bèn chủ động hỏi han hòng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Tùy… Tùy tiện… Phù hợp với tầm cô ấy… là tốt rồi.”
“Vâng, mời đi theo tôi.”
Anh được giới thiệu qua một loạt kiểu thiết kế đơn giản màu hồng nhạt, Nhã Quân không đủ dũng cảm để nhìn lên, chỉ huơ đại vài món, lẩm bẩm: “Được, cái kia… cái kia… cái đó nữa, cảm ơn.”
Nói xong, anh thở phào nhẹ nhõm, nếu không nhầm, tiếp theo ngoại trừ trả tiền ở ngoài, anh chỉ cần nhanh chân chạy biến là ổn. Tuy nhiên, chị bán hàng thập phần nhiệt tình chu đáo lại tươi cười hỏi anh: “Vậy cậu lấy size nào?”
“…Size ạ?” Nhã Quân sửng sốt, không biết nên đáp kiểu gì.
“Đúng vậy, kích thước rất quan trọng, nếu không chuẩn xác khi mặc vào sẽ không thoải mái.”
“Hóa ra là thế…” Nhã Quân bị sự thất bại đả kích nặng nề, không tự chủ được bắt đầu ngẫm nghĩ thật kỹ.
Kích thước… Kích thước ngực cô ấy à?
Nhã Quân chợt nhớ tới cảm giác mềm mại ôn nhu dán vào lưng mình ngày trước, tuy không lớn lắm, nhưng ít nhất… cũng khiến anh hoảng sợ như bị điện giật. Ôi, tưởng tượng vớ vẩn quá, liệu có đáng thẹn đến mức ấy không? Dù sao, người em gái này vẫn luôn coi anh là ông anh trai cùng chung máu mủ ruột già cơ mà.
Nhã Quân định thần, phát hiện người bán hàng đang soi mói mình bằng ánh mắt hoài nghi và kinh ngạc, nụ cười thân thiện trên môi cứng đờ, anh theo tầm mắt của chị ta trông xuống – thấy hai tay mình khẽ nâng, bất giác ước lượng ngầm trong đầu bộ ngực ai đó, tư thế giống như… anh đã từng sờ qua.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhã Quân như bị nhãn thần của Medusa xuyên thấu, đứng sững không nhúc nhích, hai tay từ từ buông xuống đặt ngay ngắn bên hông, nửa chữ cũng chẳng buồn nói.
Anh nghe thấy nhân viên bán hàng nghẹn lời: “Ồ, tôi biết phải lấy size nào rồi…”
Sau đó, anh rút tiền chi trả, cầm tiền thối lẫn túi đồ ra khỏi cửa hàng, phía sau còn có ánh nhìn khinh bỉ đưa tiễn, bất quá Nhã Quân cũng chẳng mấy bận tâm.
Trọng điểm ở chỗ…, anh đã không còn là Bùi Nhã Quân, mà trở thành một “Người con trai lỡ chạm vào ngực của em gái mình.”
Mặc đù đây hông phải là sự thật, nhưng loại tư vị này tựa như một câu thần chú, dính sát vào trán anh, dồn ép đến nỗi anh không tài nào thở nổi.
Nhã Quân như cái xác không hồn lê lết về nhà, quên cả lời hứa mua kem ốc quế, vì thế Nhã Văn vô cùng bất mãn, chu cái miệng nhỏ nhắn cằn nhằn mãi không ngớt.
Nhã Quân bất ngờ ném túi vào người cô, lớn giọng quát: “Mau đi thay.”
Nhã Văn hoảng sợ, ngập ngừng lấy mấy cái áo lót màu hồng nhạt lên, quan sát trái phải một hồi mới hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là cái gì? Em không biết?” Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Biết, biết…” Cô ngẩng đầu, ngây thơ nhìn anh, “Nhưng sao anh lại có cái này… Á, lẽ nào anh vừa ra ngoài là để mua…”
Bùi Nhã Quân tức muốn nổ óc, kéo Nhã Văn đẩy cô về phòng, đóng sập cửa phẫn nộ gào lên: “Tôi phải vứt mặt mũi qua một bên đi mua cho cô đấy hiểu chưa? Còn bị tưởng là kẻ biến thái nữa… Hi sinh to lớn đến thế tất cả vì vì cái đồ ngu ngốc nhà cô, ở đấy mà lắm lời…”
Anh giận giữ, khoanh tay đứng trước cửa, bên trong Nhã Văn không một tiếng động, qua hồi lâu, mới truyền ra thanh âm thật thấp: “Cám ơn…”
Hai từ “Cảm ơn” giống như chú ngữ từ miệng tiên nữ, giải trừ hết thảy pháp thuật trói buộc trên người Nhã Quân, làm cho trái tim vốn đang phiền muộn trở nên bình tĩnh – có lẽ anh vẫn là anh thôi, vẫn là Bùi Nhã Quân chưa từng chạm lên ngực em gái.
Hừ, không phải có lẽ, mà là chắc chắn.
Anh chắc chắn nguyện vọng của mình chỉ là được ở cạnh Nhã Văn, nhìn cô khôn lớn, nhìn cô trưởng thành, nhìn cô hạnh phúc, cũng nhìn cô đau khổ. Vô luận cô có trở nên như thế nào, chỉ cần không rời xa anh, để anh có thể an tâm và hài lòng. Điều Nhã Quân mong mỏi, chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ như vậy… mà thôi.
Tôi hôm đó, khi ngồi trong phòng khách xem TV, hai anh em nhận được một cái hộp cỡ đại, là đồ mẹ gửi từ thảo nguyên Châu Phi về. Hộp carton có hai gói riêng biệt, đề tên của hai người bọn họ.
Nhã Quân mở gói có tên mình, bên trong có vài chiếc áo phông vẽ tay và tượng điêu khắc gỗ. Anh quay sang nhìn gói quà trên tay Nhã Văn, cũng là áo T-shirt, một ít đồ thủ công mỹ nghệ, còn có… Đôi ba chiếc áo lót được xếp chồng ngay ngắn lên nhau!
“…” Anh trợn mắt há mồm nhìn Nhã Văn, ngón tay cứng đờ chỉ vào những món đồ “cá nhân”.
“À,” Nhã Văn thản nhiên đáp, “Hồi đầu năm em đã nhờ mẹ mua, ai ngờ hiện tại mới gửi đến, ủa anh không biết sao?”
Nói xong, cô cầm đồ trở về phòng, để Nhã Quân một lần nữa bị Medusa phù phép đến tê liệt, không ngừng tự sỉ vả bản thân:
Ma xui qủy khiến thế nào mà tôi lại đi làm tất cả những việc ngu xuẩn đó chiều hôm nay cơ chứ….