“Này…” Nhã Văn nhẹ cắn môi, làm bộ lơ đãng nói, “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
“?” Hông anh quấn một chiếc khắn tắm màu trắng, cả người đều là nước.
“Không phải anh đã bảo… mình từng hẹn hò với Dư Mẫn ư…”
“Ờ.” Anh vừa uống bia vừa chăm chú nhìn cô.
“… Hai người rốt cuộc có nảy sinh quan hệ tình yêu tình báo không?”
“Ừm…” Nhã Quân trầm tư quan sát trần nhà, dường như đang nghiêm túc tự ngẫm vấn đề này, thế nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười khó lòng phát giác, “Anh nghĩ rằng mỗi người lại có một cách định nghĩa yêu đương khác nhau, đối với anh, Dư Mẫn là…”
“…” Cô khẩn trương dòm anh lom lom, quên cả chớp mắt.
“Hơn một người bạn, nhưng kém một người tình.”
Nhã Văn nắm chặt tóc như cố che giấu gì đó, nhẹ lầm bầm: “Ồ…”
Bùi Nhã Quân, từ khi nào anh lại bắt đầu thích trả lời câu hỏi của người ta một cách mơ hồ như thế chứ?
Tuy nhiên, vai nam chính chỉ tà ác ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục uống bia, ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ chứ không thèm ngó ngàng đến ai đó.
“…” Nhã Văn vẫn chưa hết thắc mắc, “Hai người có… Có… làm mấy hoạt động đặc biệt ấy… không?”
“Ý em là gì?” Nhã Quân quay đầu, khẩu khí tựa như đã biết điều cô muốn hỏi, nhưng lại giả vờ lờ tịt.
“Là… nắm tay, hay… thân mật hơn thế…” Nhã Văn nghẹn họng, cảm thấy bản thân quá mức hẹp hòi. Bùi Nhã Quân đương nhiên có quyền cặp kè với bất kỳ ai, kể cả không yêu thương ngiêm chỉnh thì anh ấy vẫn được phép làm mọi thứ mình muốn, bởi vì… người phủi tay bỏ đi trước chính là cô.
“Vậy em và Lâm Thúc Bồi thì sao?” Nhã Quân không đáp, trái lại còn sắc bén chất vấn.
“…” Nhã Văn kinh ngạc không nói thành lời.
“Anh có bao giờ tra hỏi em đâu.” Anh đứng lên nhìn cô, vẻ mặt thong dong.
Nhã Văn câm nín, trong lòng như bị một cái gai đâm vào, nuốt không trôi nhả không được.
Nhã Văn có một dự cảm mãnh liệt: Bùi Nhã Quân đang giấu mình chuyện gì đó, giấu đến tận bây giờ.
Loại dự cảm này thật không tốt chút nào, đến nỗi, Nhã Văn nhủ thầm, nó sẽ làm trái tim của cô trở nên xấu xí. Mà thật ra mọi sự ghen tuông đố kỵ đều khiến nội tâm con người trở nên xấu xí hết.
“Chuyện của anh và cô gái khác,” Nhã Quân lên tiếng, “Em để ý à?”
“Đương, đương nhiên rồi…” Nhã Văn hơi đỏ mặt.
“Vì sao?” Nhã Quân lặng ngắm cô, như đang chờ chú đà điểu ẩn nấp trong cát chậm rãi ngẩng đầu.
“Vì…” Nhã Văn bĩu môi. “Yêu anh …”
Bùi Nhã Quân nở nụ cười… rất khác Bùi Nhã Quân thông thường, vừa giảo hoạt vừa ngây thơ, chí ít cũng không phải là Bùi Nhã Quân mà cô nghĩ tới.
Anh kéo khắn tắm từ eo mình xuống, không để ý lau tóc, sau đó huýt sáo mặc quần áo bị ném lung tung trên giường: “Anh và Dư Mẫn chưa làm gì hết.”
Nhưng Nhã Văn lại không cho là thật, giây phút này lòng cô tràn đầy băn khoăn, hoặc phải nói là nghi ngờ mới đúng, nghi ngờ và ghen tỵ điên cuồng. Sự không tin tưởng đó khiến cô tức giận, bởi vì lần đầu tiên Nhã Văn phát hiện, Bùi Nhã Quân chẳng còn giống với chàng trai cùng mình lớn lên nữa, giờ còn có bí mật không ai biết cơ đấy.
“Thôi, đi uống một ly đi.” Nhã Quân cơ hồ không nhận ra tâm tư của Nhã Văn, vô cùng cao hứng thúc giục cô rời khỏi phòng.
Nhã Văn phiền muộn ngồi bên quầy bar, mải nghĩ ngợi về lời của Nhã Quân: Anh và Dư Mẫn chưa làm gì hết.
Vậy, rốt cuộc đã làm cái chi rồi?!
Mai Lệ Sa bưng khay tới, mỉm cười hỏi: “Chưa giới thiệu với em nhé, anh đây là?”
Nhã Văn định thần, đảo mắt qua cô nàng rồi qua Nhã Quân, bỗng nổi tính dỗi hờn: “Anh trai chị.”
Cô không trông thấy vẻ mặt của anh, nhưng đoán bừa cũng trúng, nhất định là khí sắc trầm xuống, biểu tình khó chịu, tuy nhiên Nhã Văn đang bực bội mà chưa có chỗ phát tiết đây, đừng mơ cô để cho Bùi Nhã Quân chết tiệt được thoải mái.
“A…” Mai Lệ Sa ngây thơ bừng tỉnh đại ngộ, “Chào anh Bùi, em là Mai Lệ Sa, hồi ở Bintan được Nhã Văn chiếu cố nhiều, em biết ơn chị ấy vô cùng.”
“Xin chào…” Thanh âm của anh nghe có phần chán nản.
“Em phải làm việc đã, chúc hai người chơi vui vẻ, có chuyện cần cứ đến tìm em là được.” Sau đó, cô bé chạy mất hút.
Hai người đều im lặng uống bia, không ai mở miệng trước.
Qua thật lâu, Nhã Quân mới nói: “Em sao thế…”
Giọng điệu của anh mang theo bất đắc dĩ và thiếu kiên nhẫn, Nhã Văn bất giác lo lắng, liệu anh có cho rằng phụ nữ là một sinh vật rất phiền toái hay không?
“Đâu có sao…” Nhã Văn ngoảnh mặt sang chỗ khác, không nhìn Nhã Quân.
“Vậy rốt cuôc em tức tối cái gì?” Nhã Quân giơ tay véo má cô, bắt cô quay đầu lại, ánh mắt quật cường ngang ngạnh lườm anh.
“Em sai à…” Bùi Nhã Văn bướng bỉnh cãi cố, tinh thần liều mạng rất không sợ chết, “Anh là anh trai em chứ…”
Nhã Quân cười lạnh mỉa mai: “Em muốn anh hôn em ngay tại đây không?”
“…” Nhã Văn kiên quyết không đáp, khi anh nói “Hôn”, cô tại không kìm được tưởng tượng đến cảnh anh và Dư Mẫn quấn lấy môi nhau, đáy lòng phẫn nộ đến rơi lệ.
Nhã Quân dường như đang định lên tiếng lại bị cắt ngang, không phải ai khác mà chính là kẻ địch giả tưởng trong tim Nhã Văn – Dư Mẫn.
“Sư huynh, anh có thể tới kiểm tra một chút không, có một chỗ thiết kế cần phải sửa đổi, chúng ta đều không ở nhà, em sợ làm sai thì khổ.” Dư Mẫn thành khẩn mà áy náy đứng đó, e chẳng mấy người có khả năng cự tuyệt.
“Được…” Nhã Quân buông tay, hơi lúng túng đứng dậy, không nói câu nào với Nhã Văn mà đi luôn.
Trông theo bóng lưng hai kẻ vội vã rời khỏi, nước mắt Nhã Văn đột nhiên chảy xuống. Cô cố sức lau vài cái, phiền muộn thui thủi một mình uống tiếp. Aizzz! Annie và Bách Liệt vì sao chưa tới đây, nếu có bọn họ thì tốt rồi, Bùi Nhã Quân đáng ghét còn lâu mới dám bắt nạt cô.
Cô chẳng biết mình đã ở đó bao lâu, chỉ nhớ cứ kêu hết cốc này đến cốc khác, mãi cho đến khi du khách đều tới nhà hàng ăn cơm, cô vẫn còn ngồi lỳ tại chỗ. Mặc dù không có ý định chờ anh, nhưng cũng không thể ép bản thân bỏ đi được.
“Cô giỏi thật đấy.” Đằng sau quầy bar truyền tới một giọng nam nho nhã.
“?” Nhã Văn ngẩng đầu, không kịp thu hồi nét bi thương trong đáy mắt, liền trông thấy một anh chàng vừa pha chế rượu vừa mỉm cười với mình.
“Tôi quan sát cô toàn bộ buổi chiều, uống rất nhiều nhưng chưa hề đi toilet lấy một lần – xin hỏi cô là lạc đà sao?” Anh ta cong cong khóe miệng, bộ dạng vô cùng thích thú.
“Á…” Không để ý thì thôi, sau khi bị nhắc nhở, Nhã Văn đột nhiên cảm thấy một thôi thúc muốn chạy vô phòng vệ sinh cực kỳ khẩn cấp.
“Ở bên kia, quẹo trái cửa thứ hai.” Anh chàng cười cười đưa tay chỉ đường cho cô.
Nhã Văn nhanh chóng gật đầu cảm ơn rồi chạy như ma đuổi.
Khi trở lại, người kia đã biến mất, thay vào đó là một cô nàng tóc vàng xinh đẹp, nhưng tại vị trí của cô có một ly nước màu vàng nhạt với cái tên cô đã nằm lòng: Smile.
Nhã Văn mơ hồ mỉm cười, nếu không phải cô từng là một nhân viên G.O., nếu không phải đã có một người đàn ông chiếm trọn trái tim cô, chưa biết chừng cô sẽ thích chàng trai ấy, mặc dù trên thực tế anh ta chỉ làm nhiệm vụ của mình.
Nhã Văn yên vị tại chỗ cũ, vừa nhâm nhi vừa ngẩn ngơ, một lát sau, cô quay người liền phát hiện, Nhã Quân và Dư Mẫn nói cười không dứt từ hành lang… đi tới.
Nhã Quân cười cực kỳ hiền lành, giống như đối với… em gái vậy.
Nhã Văn bất chợt giật mình, cô cũng từng là em gái anh, là đứa em gắn bó với anh hơn hết thảy.
Nhã Quân thoáng cái đã lại gần, phát hiện cô còn ở đó, có chút kinh ngạc: “Nhã Văn, anh tưởng em đi ăn rồi chứ.”
“Em không đói bụng.” Cô cười gượng, không muốn để cho Dư Mẫn thấy sự lung túng của mình.
“Không đói cũng phải ăn, đứng dậy nào.” Nói xong, Nhã Quân nắm tay cô kéo vào nhà hàng.
Lơ đãng tùy tiện chọn vài món rồi ngồi xuống, không yên lòng nhai nhai nuốt nuốt, Nhã Quân và Dư Mẫn cùng xếp hàng chờ món đặc biệt, qua một hồi mới trở lại, hai người vừa ăn vừa trao đổi những quan điểm về ẩm thực, đồng thời ý kiến của họ lại giống nhau lạ thường.
Nhã Văn dùng dĩa bạc chọc chọc đĩa mỳ ý, không ngẩng đầu nhìn bọn họ, cũng không tham gia vào cuộc thảo luận, tâm tình xuống thấp cực điểm, cái gì cũng chẳng có hứng làm.
“Sư huynh,” Dư Mẫn họ nhẹ, “Chúng ta mải hàn huyên mãi, còn chưa hỏi xem em gái anh thích ăn gì - ối, xin lỗi, không phải em gái…”
Dư Mẫn nhăn mũi hoảng hốt, không biết nên nói sao cho đúng.
Nhã Quân lơ đễnh cười cười, ngữ khí đầy vẻ trêu chọc: “Đừng lo, em gái anh không để tâm đâu, con bé chỉ thích ăn… dấm chua thôi.”
Dư Mẫn còn chưa hiểu rõ, Nhã Văn đã bật đứng lên, dĩa bạc thiếu chút thì rơi khỏi bàn, nhưng cô mặc kệ, tựa như lời Nhã Văn vừa nói, không để tâm.
Nhã Quân sửng sốt nhìn cô, nghẹn lời, Nhã Văn hung hăng trừng mắt lườm anh, xoay người chạy thật nhanh.
Cô nghe thấy tiếng bước chân đuổi đằng sau, nhưng cách rất xa, cô quẹo vào một con đường nhỏ không có đèn, cuối đường là bờ biển, dựa theo trí nhớ mấy năm trước, rất nhanh liền bỏ rơi tiếng bước chân khó chịu kia.
Cô nghe Nhã Quân gào tên mình, lôi cả họ cả tên ra mà gào, thậm chí còn uy hiếp cô, nếu không xuất hiện thì chắc chắn sẽ chết dưới tay anh.
Nhưng Nhã Văn mũ ni che tai, chẳng hiểu tại sao, cô chỉ muốn tùy hứng một lần làm anh phải lo lắng hết mức thì thôi.
Ban đêm bãi biển hầu như không có ánh sáng, gió rất lớn, thổi lên mặt cực kỳ dễ chịu. Cô tìm đại một cái ghế nằm ườn ra, dưới nệm lót còn vương chút cát, Nhã Văn phớt lờ, ngả người thẳng cẳng lặng ngắm bầu trời sao.
Thời khắc này, cô dường như đã thấu hiểu hết tất cả tâm tình của năm năm trước, bất an, nặng nề, còn có rất nhiều điều không không muốn đối diện, nhưng không có cách đẩy nó ra khỏi đầu. Nhã Văn không ngừng mơ thấy Lilith, cô phỏng đoán, có lẽ trong tiềm thức, cô luôn rằng cho mình là một người phụ nữa bừa bãi và phóng đãng, lên giường với anh trai, mà đáng sợ hơn là, trong cái đêm hỗn loạn ấy, cô đã thực sự vui vẻ.
Ôi, quả thật, ngay cả cô cũng phải khinh bỉ chính bản thân, mặc dù bọn họ không chung huyết thống. Nhưng xét về tình cảm, anh là anh trai cô, là người thân cô luôn ỷ lại và dựa dẫm. Vì vậy Nhã Văn không hề muốn vạch rõ lòng mình, đương nhiên còn sợ hơn nếu sáng hôm sau tỉnh táo, Nhã Quân nở nụ cười áy náy và nói: Em gái, anh xin lỗi.
Cô không muốn trông thấy anh như vậy, cho nên cô quyết định trốn tránh, càng xa càng tốt.
Nhưng vừa nãy khi Nhã Quân cất tiếng gọi “Em gái anh”, tim cô bỗng đau nhói, cô hiểu rằng, mình đã không thể quay về quá khứ, không thể quay về làm em gái Bùi Nhã Quân nữa rồi.
Nhã Quân nói đúng, Nhã Văn đang ghen, đang ăn dấm rất chua…
“Bùi Nhã Văn!” Thanh âm của Nhã Quân cách cô hàng chục mét vang lên.
Nhã Văn hoảng đến nhảy dựng, chạy hướng ngược lại. Nhã Quân cũng không kịp liếc mắc nhìn, gần như bắt được một tia sáng trong đêm, bèn hối hả đuổi theo.
Cuộc thi này, dĩ nhiên là Nhã Văn thua, mới chạy không đến một trăm mét đã bị Nhã Quân bắt được.
“A Văn!” Trong bóng tối, anh nắm lấy cánh tay cô, bóp chặt đến nỗi làm cô phát đau.
Hai người đều thở phì phò, im lặng không một tiếng động, Nhã Văn chỉ lo mình vừa mở miệng là đã khóc nức nở.
“…Em,” Nhã Quân hổn hà hổn hển, “Thật mất mặt, ăn mới được một nửa đã phải đuổi theo em.”
“Ai quản anh mất mặt với còn mặt…” Nghĩ đến anh nói “Mặt mũi” để cho Dư Mẫn xem, Nhã Văn không khỏi giận giữ vùng vẫy.
“Này!” Anh bắt lấy hai bàn tay cô ấn vào lồng ngực, “Đừng có mà cáu gắt.”
“Buông…” Cô giãy giụa một cách yếu ớt.
“Rốt cuộc em tức cái gì?!” Nhã Quân rống to.
“…” Nhã Văn nhìn anh, trầm mặc.
“Từ chiều hôm qua đến giờ, thực ra em bực bội gì chứ?!”
“…”
“Em có biết vì em mà mấy bản sửa chữa thiết kế của anh đã vứt đầy thùng rác không hả?”
“Có quỷ mới lo…” Nhã Văn bướng bỉnh trừng anh.
“Em mặc kệ?” Nhã Quân giữ cằm cô, “Em khiến anh tâm phiền ý loạn mà không chịu trách nhiệm?”
“Không phải đối với cô ta tốt lắm sao, cười cười đến buồn nôn, ai kia vừa tìm liền phấn kích bám đuôi – anh đi mà kêu cô ta chịu trách nhiệm ấy, em chẳng thèm!” Cô muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nín nhịn.
“Là vì chuyện này à…” Nhã Quân nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có phần bất lực.
“…” Nhã Văm mím môi không mở miệng.
“Không có gì giữa anh và Dư Mẫn hết, dù ở quá khứ hay hiện tại, bọn anh chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, anh coi cô ấy như em gái nhỏ thôi.”
Nước mắt trên mi rốt cuộc không kìm nổi chảy dài: “Em gái. Em chẳng phải là em gái anh đây sao, anh cũng đối xử với cô ta như với em à?”
“Bùi Nhã Văn, đủ rồi nhé!” Khẩu khí Nhã Quân cứng ngắc, thiếu kiên nhẫn.
Cô bất thình lình bật khóc, rất dữ dội, rất lớn, tựa như khi còn bé bị cướp mất cây kẹo yêu quý, liền khóc oang oang. Bởi vì cô biết, chỉ cần như vậy, Nhã Quân sẽ giúp cô cướp kẹo về. Bất quá lúc này, thủ phạm mọi tội lỗi lại chính là Nhã Quân.
Nhã Quân kinh ngạc, đau lòng lau sạch lệ trên má cô, sau rốt bất đắc dĩ an ủi: “Được rồi… A Văn, anh xin lỗi… Em đừng khóc.”
Anh càng an ủi, Nhã Văn càng khóc ác hơn, dường như muốn đem toàn bộ những tủi thân oan ức của năm năm này xả cho bằng hết thì thôi.
Nhã Quân luống cuống chân tay, ôm cô thật chặt, vỗ nhè nhẹ lưng cô, thì thầm dỗ ngọt – mặc dù đã sớm biết cô rất khó dỗ.
Cuối cùng, Nhã Văn khóc mệt bèn dừng lại. Nhã Quân cõng cô trên lưng, dò dẫm đi tới chỗ nghỉ chân, dọc đường không ngừng quay đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ đang tựa trên vai mình, dịu dàng trách cứ:
“Xấu hổ thay em luôn, động tí lại chảy nước mắt…”
Anh đi hai mươi phút mới về đến phòng, mở cửa vào, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tới phòng tắm cầm một cái khăn nóng giúp cô lau mặt.
Đôi mắt Nhã Văn vừa hồng vừa sưng, Nhã Quân yêu thương hôn lên trán cô: “Bất kể em tin hay không, ngay một ngón tay Dư Mẫn anh cũng chưa chạm qua, nếu em khó chịu thì sau này anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
“Thật sự?...” Giọng Nhã Văn khàn khàn.
Nhã Quân nửa cười nửa nếu nhếch nhếch khóe môi: “Thật. Hài lòng chưa, đừng… vô duyên vô cớ lên cơn như vậy, nếu buồn phải nói, không được để bụng.”
Nhã Văn quan sát anh, rất lâu không cất lời, bỗng vươn người ôm lấy anh, dịu dàng hôn bờ môi anh.
Cô phát hiện, từ chiều đến giờ, lúc nào cô cũng muốn làm điều này.
Nhã Quân đầu tiên là ngây ngốc, rồi mãnh liệt hôn trả. Anh cởi cúc áo trước ngực cô, dễ dàng tuột váy liền thân của cô ra khỏi cơ thể.
Hai tay anh đặt lên đôi gò bồng đảo, khẩn trương cúi xuống ngắm nghía một chút, biểu tình thắc mắc: “Ăn nhiều đu đủ thế mà không lớn thêm được tí tẹo nào sao?”