Ý nghĩ này vừa nảy lên, Thạch ma ma đã không thể ngồi yên.
Bà nói: "Phu nhân rõ ràng không ưa ta, nhưng lại không chịu thả ta đi. Vì sao?"
Ta cũng không biết.
Chỉ biết rằng, dù ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng nếu Thạch ma ma không đi cùng, ta cũng không thể rời đi.
Ta sẽ không để Thạch ma ma ở lại một mình.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Huống hồ bây giờ còn có cả Thạch Mài.
Việc ở lại là cần thiết.
Phải tích góp thêm bạc, để trước khi cửa hàng buôn bán phát đạt, ít nhất chúng ta có đủ tiền để nuôi sống ba người.
Từ khi đến Thư phủ, tốc độ tích góp của ta nhanh hơn hẳn so với khi ở Lâm phủ.
Lâm Trạch trả lương cho ta hàng tháng, chỉ cần tính toán chi tiêu hợp lý, số dư còn lại đều thuộc về ta.
Ta vốn giỏi tính toán chi tiêu.
Chưa bao lâu, ta đã bắt đầu nuôi gà, trồng rau, tiết kiệm được không ít chi phí.
Lâm Trạch khá hào phóng, phục vụ hắn thêm một ngày, chúng ta sẽ có thêm một phần bảo đảm.
15
Ta đúng là có phúc.
Không ở lại làm thông phòng thật sự của Lâm Trạch, đó là quyết định sáng suốt nhất của ta.
Nhờ vậy, túi bạc của ta vẫn được bảo toàn.
Hôm sau, Thôi Uyển Nhi xuất hiện.
Nàng đến Thư phủ thăm Lâm Trạch, nhưng người đầu tiên tìm lại là ta.
Lúc nàng đến, ta đang dạy Thạch Mài cách khống chế lửa khi nướng khoai.
Vừa thấy nàng, ta giật mình, suýt chút nữa làm rớt que củi trong tay.
Nhà bếp đầy khói bụi, đừng để tiểu thư yếu ớt này bị dính bẩn thì khổ.
Thôi gia, Thư gia và Lâm gia đều là đại hộ trong vùng.
Nói về tiền tài, Lâm gia đứng đầu; nói về môn đệ, Thôi gia cao nhất.
Ca ca của Thôi Uyển Nhi là một quan thất phẩm, dù không phải chức vị lớn nhưng ở đây cũng đã có tiếng nói mạnh mẽ.
Ta đứng lên, định hành lễ, còn chưa đứng vững thì nàng đã mở miệng.
"Ngươi vẫn y như trước. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, mặt mũi lấm lem. Lần thứ hai gặp lại, ngươi vẫn là bộ dạng đầu bù tóc rối."
"Ngươi sinh ra từ tro bụi, trách sao Lâm Trạch ca ca không để mắt đến ngươi."
Lời lẽ đầy gai nhọn, giọng điệu kiêu căng.
Thạch ma ma lập tức cầm lấy muôi lớn, thủ thế sẵn sàng.
Thạch Mài dang rộng hai tay, như đại bàng bảo vệ gà con, chắn ngay trước mặt ta.
Thôi Uyển Nhi khựng lại một chút.
Ta vỗ nhẹ lên Thạch Mài, ra hiệu cho nhóc đừng căng thẳng, sau đó cung kính cúi chào:
"Thôi tiểu thư mạnh khỏe."
Giọng nói nhún nhường, thái độ khiêm tốn.
Trước mặt Lâm Trạch và Thư tiên sinh, ta còn có thể thoải mái một chút, vì bọn họ không quá câu nệ tiểu tiết.
Nhưng trước mặt đại tiểu thư này, ta không dám có chút sơ suất nào.
Thạch ma ma lúc này cũng đã ý thức được thân phận của Thôi Uyển Nhi, bèn buông muôi xuống, cúi đầu hành lễ.
Thạch Mài thấy vậy, cũng ngoan ngoãn bỏ tay xuống, bắt chước cúi chào.
Một già một trẻ một nhỏ, đều cung kính hành lễ với nàng ta.
Sắc mặt Thôi Uyển Nhi lúc này mới dịu đi đôi chút.
Nàng phất tay áo, nói:
"Thôi được rồi, hai người các ngươi cứ làm việc của mình. Thạch Đậu, đi theo ta."
Nghe nàng gọi riêng ta, Thạch ma ma và Thạch Mài lập tức biến sắc, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ta lần lượt trấn an bọn họ, tỏ ý không có gì phải lo.
Thấy ta bình tĩnh như vậy, hai người mới yên tâm phần nào.
Ta theo sau Thôi Uyển Nhi, rời khỏi nhà bếp.
16
"Bọn họ đúng là ra sức bảo vệ ngươi." Thôi Uyển Nhi hừ lạnh, đầy khinh miệt.
Ta cúi đầu không nói gì.
Nàng đi trước, ta lặng lẽ theo sau.
Thôi Uyển Nhi dẫn ta đến đình bên hồ sen, rồi ngồi xuống.
Còn ta thì đứng, đứng hơi chếch xuống dưới, để nàng có thể nhìn ta từ trên cao.
Khiến kẻ ngồi cao có cảm giác mình hơn người, điều này ta hiểu rõ.
Thấy ta ngoan ngoãn cúi đầu, thái độ của nàng dịu đi rất nhiều.
Nàng hỏi: "Ngươi biết, là ta chọn ngươi làm thông phòng của Lâm Trạch ca ca không?"
Ta đáp: "Biết."
Nàng lại nói: "Vậy ngươi có biết tại sao ta chọn ngươi không?"
Ta đáp: "Không biết."
"Ngươi có biết Lâm phu nhân không thích ngươi không?"
"Không biết."
"Ngươi có biết Lâm Trạch ca ca chê ngươi xấu không?"
Nàng muốn dò xét ta, tiện thể kích thích ta một chút.
Nhưng sắc mặt ta không hề thay đổi, chỉ đáp: "Không biết."
Thôi Uyển Nhi nghẹn họng, khó chịu hỏi: "Ngươi bị ngốc à?"
Ta quật cường ngẩng cổ lên: "Ta không ngốc!"
Nàng bĩu môi: "Không ngốc? Vậy nói xem, ngươi không ngốc ở chỗ nào?"
Ta đáp ngay: "Ta biết nhóm lửa nấu cơm, biết giặt giũ quét dọn, biết nuôi gà trồng rau, biết trải giường..."
"Dừng! Dừng! Dừng lại!" Nàng nhăn mặt, đầy chán ghét: "Biết rồi, ngươi là một nha hoàn tháo vát. Nhưng đó chỉ là việc của đám nha hoàn mà thôi!"
Ta chớp mắt đầy bối rối: "Nhưng ta chính là một nha hoàn mà?"
Thôi Uyển Nhi lạnh lùng nhìn ta.
Nhìn hồi lâu, thấy ta không hề giả vờ, nàng bỗng thở dài.
"Ta biết ngươi không xinh đẹp, nhưng không ngờ đầu óc cũng chẳng nhanh nhẹn.
"Thôi kệ vậy, ngươi như thế này ta mới yên tâm."