• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt bà trượt xuống dưới, đột nhiên kinh hô:  

 

"A! Sao n.g.ự.c con lớn nhanh thế?"  

 

Bà lại nhìn toàn thân, rồi ngỡ ngàng:  

 

"Sao ta không nhận ra, con mặc bộ y phục vàng nhạt này, chẳng hề thua kém gì mấy cô nương Thư gia, thậm chí còn hơn cả Thôi Uyển Nhi!"  

 

Hỏng rồi!  

 

Ta lập tức bịt miệng bà.  

 

Xoay người chạy về phòng, thay một bộ y phục rộng rãi màu xám, rồi bốc một nắm tro trong bếp, nhắm mắt rải lên đầu.  

 

Xong xuôi đâu đấy, ta mới nhìn sang Thạch ma ma đang ngẩn ra, giải thích rõ ràng.  

 

Bà vỗ đùi, bừng tỉnh:  

 

"Thì ra là vậy! Bảo sao gần đây Lâm thiếu gia liên tục thay xiêm y, đây đúng là 'Phượng cầu hoàng' mà!"  

 

Sau đó bà lại bổ sung:  

 

"Có điều, hắn là phượng, nhưng không coi con là hoàng, hắn chỉ muốn con làm thông phòng mà thôi."  

 

"Bây giờ chúng ta đã là ân nhân của Thư phủ, tất nhiên không thể làm thông phòng nữa."  

 

Ta đáp:  

 

"Phải."  

 

Thạch mụ mụ nói:  

 

"Chờ chúng ta ra ngoài, lúc đó chúng ta là chủ nhân. Nếu lấy chồng, cũng phải đường đường chính chính làm chính thê."  

 

Ta đáp:  

 

"Phải."  

 

Cứ để bà thoải mái tưởng tượng đi. 

 

34

 

Thư tiên sinh hẹn ta gặp ở bờ Liên Trì.  

 

Khi ta đến, hắn đang luyện Bát Đoạn Cẩm.  

 

Động tác khá chuẩn, nhìn qua là biết luyện đã lâu.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thấy ta tới, hắn dừng lại, lau mồ hôi, nói:  

 

"Bộ quyền pháp này thực sự rất tốt, luyện lâu rồi thì thành thói quen, cứ muốn luyện mãi không thôi."  

 

Hắn lại nói:  

 

"Thạch Đậu, côi đúng là có bản lĩnh."  

 

Ta biết hắn đang nhắc đến chuyện ta giúp Thư Vận Nhi.  

 

Đã là hắn chủ động đề cập, ta không thể bỏ qua cơ hội.  

 

Vậy nên, ta thuận thế nhắc đến lời hứa của Thư phu nhân, cũng nhắc luôn chuyện Thạch ma ma cầu xin hắn giúp đỡ.  

 

Ta nói:  

 

"Thư tiên sinh, ta không cầu đại lễ gì, chỉ mong Thư phu nhân giúp đòi lại thân khế của Thạch ma ma."  

 

Hắn nhìn ta, hỏi:  

 

"Nếu lấy lại được thân khế, cô định làm gì?"  

 

Ta đáp:  

 

"Ra ngoài tự lập môn hộ."  

 

Hắn hỏi:  

 

"Cô muốn rời khỏi Thư phủ?"  

 

Ta đáp:  

 

"Phải, ba người chúng ta đều sẽ đi."  

 

Hắn nhướn mày, ánh mắt thoáng nét lo lắng.  

 

Ta nghĩ hắn đang băn khoăn về Thư Vận Nhi, liền vội vàng nói:  

 

"Tiểu thư Thư Vận Nhi bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm Thạch Mài, chỉ cần có lợi cho sự hồi phục của nàng, ta và Thạch ma ma tất nhiên sẽ toàn lực ủng hộ."  

 

Hắn nhìn ta, hỏi:  

 

"Cô chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi Thư phủ?"  

 

Ta đáp:  

 

"Đúng vậy, ba người chúng ta đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi."  

 

Hắn im lặng.  

 

Hồi lâu sau, hắn hỏi:  

 

"Thạch Đậu, cô từng nghĩ đến chuyện thành thân chưa?"  

 

Ta đáp:  

 

"Chưa. Ngài cũng biết ta là nha hoàn, diện mạo không nổi bật, tính cách lại không dễ mến, tình cờ bị an bài làm thông phòng của Lâm thiếu gia, nhưng ta không muốn làm thông phòng."  

 

Hắn nhìn ta hồi lâu, không nói lời nào.  

 

Thấy hắn không lên tiếng, ta hành lễ cáo từ.  

 

*

 

Thôi Uyển Nhi cũng hẹn gặp ta.  

 

Đã lâu không gặp, nhưng vừa thấy nàng, ta phát hiện nàng đã thay đổi rất nhiều.  

 

Bớt đi vẻ kiêu căng, nhiều thêm vài phần bình thản, mang dáng dấp của một chính thất chủ mẫu.  

 

Nàng nói:  

 

"Ca ca ta vừa gửi thư, hiện đã thăng lên Tứ phẩm."  

 

Ta kinh ngạc, trong lòng tràn đầy kính nể.  

 

Thăng chức nhanh như vậy, cũng quá ghê gớm!  

 

Nàng lại nói:  

 

"Hoàng thượng đã hứa, chỉ cần ca ca ta giải quyết xong nạn lũ ở Chiết Châu, sẽ phong huynh ấy làm Thượng thư."  

 

Ta há hốc miệng, không khỏi cảm thán:  

 

"Đây là cưỡi gió cưỡi lửa mà thăng chức à?!"  

 

Thấy phản ứng của ta, nàng vô cùng đắc ý, vẻ mặt lộ rõ kiêu hãnh.  

 

Rồi nàng thản nhiên buông một câu như vô tình:  

 

"Các đại hộ nhân gia ở kinh thành nghe nói ca ca ta có một muội muội đang thủ hiếu chờ gả, liền thi nhau cầu hôn. Không bao lâu nữa, ta sẽ vào kinh."  

 

"Những lang quân đến cầu thân, ai ai cũng là quan viên, tiền đồ vô lượng."  

 

Ẩn ý trong lời này quá rõ ràng—nàng đã không còn xem trọng Lâm Trạch nữa.  

 

Cũng bình thường thôi.  

 

Ta thực lòng vui mừng thay nàng, liền chân thành chúc mừng.  

 

Nàng nhận lời chúc, sau đó cố ý bày ra vẻ hờ hững, nói:  

 

"Đây chính là mệnh. Dù ta mất đi sự che chở của mẫu thân, nhưng chung quy vẫn là mệnh tốt."  

 

Ta liên tục phụ họa:  

 

"Phải, phải!"  

 

Trong lòng lại nghĩ:  

 

"Tốt nhất là nàng cao hứng quá mà rộng rãi như Thư Bình Phong, thưởng ta năm trăm lượng."  

 

Nhưng nàng lại nói sang chuyện khác.  

 

Nàng bảo:  

 

"Ta nghe nói ngươi làm dược thiện giúp Thư Vận Nhi. Thạch Đậu, ngươi tuy là nha hoàn, nhưng không tầm thường. Không chỉ thiện tâm, mà còn có bản lĩnh thực sự. Bài thuốc ngươi dùng cho Thư Vận Nhi, ta cũng đã thấy trong cổ tịch, nhưng ta lại không liên hệ nó với bệnh trạng của nàng, dù rằng ta đã gặp nàng sớm hơn ngươi rất nhiều lần."  

 

"Khi biết ngươi đã dùng nó, ta hối hận suốt một thời gian dài, cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội nổi danh."  

 

"Nhưng sau đó, ta nghĩ thông suốt rồi. Mỗi người mỗi khác."  

 

"Ta không cần danh tiếng kiểu này, cũng không cần loại bản lĩnh này."  

 

"Nhưng ngươi cần. Và ca ca ta cũng cần người như ngươi."  

 

Ta nghe mà ngẩn ra, đầy vẻ mù mịt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK