• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch ma ma lập tức mở bọc hành lý bên mình ra, vài củ khoai lăn lông lốc xuống đất.  

 

Bà nói: "Khoai nhà Lâm phủ nướng lên là thơm nhất, bên ngoài bán thế nào cũng không bì kịp."  

 

Ta nói: "Đúng vậy, con cũng đã nướng mấy lần ở đây rồi, nhưng sao vị vẫn không đúng."  

 

Bà nói: "Phải dùng khoai của Lâm phủ, may mà trước khi đi, ta vơ đại một nắm mang theo cho con."  

 

Ta cười tủm tỉm: "Không chỉ cần khoai của Lâm phủ, mà còn phải có ma ma nữa, thì khoai mới đúng vị."  

 

Thạch ma ma cười tươi như hoa: "Chỉ được cái dẻo miệng nịnh ta!"  

 

Hai chúng ta cười đùa vui vẻ.  

 

Trong phòng có hai chiếc giường, Thạch ma ma ngủ trong, ta ngủ ngoài.  

 

Trước khi đi ngủ, ta chui vào chăn của Thạch ma ma, chen chúc với bà.  

 

Bà không hề khó chịu, còn kể cho ta nghe những tin tức bà nghe ngóng được.  

 

Bà nói: "Thật ra, Thôi Uyển Nhi rất hài lòng về con, nói rằng con thật sự hiền lành chất phác, nàng không nhìn nhầm người."  

 

Bà lại nói: "con có biết lai lịch của Thư tiên sinh không?"  

 

Ta đáp: "Lâm thiếu gia nói ông ấy là trạng nguyên khóa trước, không muốn làm quan nên hồi hương làm tiên sinh."  

 

Thạch ma ma nói: "Chỉ có vậy?"  

 

Ta đáp: "Phải."  

 

Bà thở dài: "Sao con vẫn ngốc thế chứ? Dù sao đó cũng là chủ tử của con, sao không tìm hiểu kỹ một chút?"  

 

Ta hỏi: "Ma ma, nếu người biết nhiều thì kể cho con nghe đi."  

 

Thạch ma ma lộ vẻ hài lòng, bà chỉ chờ ta năn nỉ đây mà.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cũng giống như mẫu thân của ta kiếp trước, rất thích được ta tán dương.  

 

Bà vui vẻ kể cho ta nghe.  

 

Thư Bình Sơn không chỉ văn tài xuất chúng mà còn anh tuấn như Phan An.  

 

Hồi đó, trên đại điện, hắn ứng đối trôi chảy, khiến triều đình kinh ngạc.  

 

Tứ công chúa lén tới xem, vừa nhìn đã phải lòng, lập tức xin Hoàng thượng ban hôn.  

 

Hoàng thượng nói, Thư Bình Sơn đã ngoài hai mươi, e là trong nhà đã có vợ con, bảo nàng trước tiên hãy hỏi cho rõ.  

 

Tứ công chúa chủ động đến gặp Thư Bình Sơn, nói thẳng mục đích của mình.  

 

Vì Thư Bình Sơn hay đau ốm, Thư phu nhân lo hắn yếu ớt, sợ bị nữ nhân khác tính kế, nên vẫn chưa định thân cho hắn.  

 

Điều kiện này, vừa khéo phù hợp với công chúa.  

 

Nhưng Thư Bình Sơn không thích Tứ công chúa.  

 

Nếu không thích, hắn hoàn toàn có thể viện cớ đã đính hôn, Tứ công chúa cũng sẽ không làm khó hắn.  

 

Nhưng hắn không muốn nói dối, thẳng thừng từ chối, nói rằng mình không muốn làm phò mã.  

 

Chuyện này chọc giận Tứ công chúa.  

 

Theo quy tắc, trạng nguyên thường được bổ nhiệm vào Hàn Lâm Viện, nhưng Tứ công chúa dùng chút thủ đoạn, khiến Thư Bình Sơn bị phân đến Ngục Hình Ty.  

 

Không chỉ phải sắp xếp hồ sơ vụ án, hắn còn phải tham gia thẩm vấn phạm nhân.  

 

Hắn mới thẩm vấn hai người đã ngã bệnh.  

 

"Tại sao?"  

 

Thạch ma ma nói: "Ở đó, đủ mọi hình cụ, phạm nhân vào thì còn nguyên hình dạng, nhưng ra thì m.á.u thịt bầy nhầy, không còn ra dáng người nữa."  

 

Nghe mà sởn tóc gáy.  

 

Thạch ma ma nói tiếp: "Thư Bình Sơn là một thư sinh cả đời chỉ tiếp xúc với sách vở, làm sao chịu nổi cảnh tượng đó? Hôm ấy hắn bị sốt cao, sau đó ngày nào cũng lo lắng, mỗi đêm đều gặp ác mộng."  

 

Chẳng mấy ngày, hắn chịu không nổi nữa, viết tấu chương xin đổi chức vụ.  

 

Triều đình nói, chức vị đã đủ cả, chỉ còn mỗi chỗ đó, nếu không muốn làm thì có thể từ quan.  

 

Có người khuyên hắn: "Nếu không có chỗ dựa, thì mau chóng rời đi, Tứ công chúa sẽ không để ngươi sống yên đâu."  

 

Thư Bình Sơn suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy lý do sức khỏe yếu, từ quan hồi hương.  

 

"Hắn không muốn làm phò mã thật sao? Chẳng lẽ Tứ công chúa không xinh đẹp?"  

 

"Sao có thể không đẹp? Hoàng thượng có mười bốn nữ nhi, Tứ công chúa là người đẹp nhất."  

 

"Vậy tại sao lại từ chối? Triều đình này vẫn cho phép phò mã làm quan, không ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn."  

 

Thạch ma ma liếc ta một cái: "Đúng là đơn thuần. Con có biết Tứ công chúa từ năm mười ba tuổi đã có nam sủng không? Nếu Thư tiên sinh đồng ý làm phò mã, vậy hắn sẽ phải cùng bốn nam nhân khác hầu hạ nàng ta."  

 

"Ồ, vậy thì không được rồi."  

 

"Không còn chút tôn nghiêm nào của nam nhân nữa."  

 

Ta thầm nghĩ, có lẽ Thư Bình Sơn còn thấy ghê tởm nữa.  

 

Hắn rất sạch sẽ, phòng của hắn lúc nào cũng gọn gàng tươm tất.  

 

Dọn dẹp cũng rất nhàn.  

 

Kể chuyện Thư Bình Sơn xong, Thạch ma ma lại hỏi ta: "Lâm thiếu gia đối xử với con thế nào?"  

 

Ta nghĩ nghĩ rồi đáp: "Rất tốt."  

 

Bà lại hỏi: "Tốt thế nào?"  

 

Ta nói: "Không đánh không mắng, cho con bạc tự do tiêu xài, còn cho phép con ăn chung với bọn họ."  

 

Thạch ma ma nói: "Chủ tử có lòng thì đều sẽ đối xử tốt với gia nhân đáng tin cậy. Ngoài những thứ đó, còn gì khác không?"  

 

Ta đáp: "Hắn cho phép con đọc thoại bản. Buổi tối hắn ôn bài, con ngồi sau lưng hắn đọc thoại bản."  

 

Thạch ma ma sốt ruột, hỏi thẳng: "Hắn chưa từng gọi con hầu hạ giường chiếu sao?"  

 

Lúc này ta mới hiểu bà đang quan tâm đến điều gì.  

 

Ta cười hì hì: "Không có, hắn không để mắt đến con."  

 

Thạch ma ma ngẩn người: "Con không buồn sao?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK