Sắc mặt Tần Ngạn cũng không được tốt, Mạc Tiểu Thu là người của anh, lão đạo diễn này nói vậy rõ ràng là không nể mặt anh, vừa định mở miệng thì thấy Mạc Tiểu Thu lật sơ yếu lý lịch của người kia ra, chỉ tay lên đó, "Anh muốn đóng vai Nhạc Chính Ngữ à?" Lời này vẫn là nói với gã ta.
Mạc Tiểu Thu không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của Lý Huân, cô đã xác nhận được suy đoán của mình, tai cô chưa thính đến mức chỉ nghe một lần là có thể nhớ được giọng nói của đối phương, vốn chỉ định chơi chiêu để tìm kẻ từng nói câu kia, nếu không phải Lý Huân tưởng mình đã lừa gạt thành công, tỏ ra đắc ý thì cô cũng chẳng có cách nào dám chắc người kia chính là Lý Huân.
Lý Huân sớm biết Mạc Tiểu Thu chắc chắn sẽ không chịu thôi mà tiếp tục gây khó dễ với mình, nhưng gã tự tin nên chẳng hề sợ hãi, gật đầu giả giọng trả lời cô, "Vâng."
"Vậy anh cùng Tần Ngạn diễn thử một đoạn đi." Mạc Tiểu Thu nói, tùy tiện tìm một đoạn kịch bản có Nhạc Chính Ngữ và Tưởng Chân, "Tần Ngạn diễn vai Tưởng Chân được không?"
Tần Ngạn ngạc nhiên, không ngờ Mạc Tiểu Thu bỗng dưng để anh diễn với người ta, càng không ngờ vai diễn Mạc Tiểu Thu chọn cho anh lại là... Tưởng Chân, chính là vai diễn anh muốn nhận sau khi xem qua kịch bản.
Đạo diễn vốn đang nổi giận đùng đùng cũng dịu lại, khoanh tay ngồi xuống, không những không lên tiếng ngăn cản mà còn mỉm cười vẻ hứng thú.
Bộ phim truyền hình sắp khai máy có tựa đề "Truyện cổ tích Tinh Nhạc," nhằm tuyên truyền cho chương trình thực tế tìm kiếm tài năng âm nhạc sắp ra mắt do Tinh Vũ đầu tư. Kinh phí quả thật không nhiều, kịch bản cũng đơn giản, kể về một chàng trai trẻ yêu thích âm nhạc, bị gia đình phản đối nhưng vẫn kiên trì với giấc mộng của mình, cuối cùng trở thành ngôi sao mới chói lọi.
Vai diễn mà Lý Huân nhắm trúng chính là vai nam chính Nhạc Chính Ngữ của "Truyện cổ tích Tinh Nhạc," một chàng trai tưởng chừng yếu đuối nhưng thực ra rất kiên cường.
Còn vai Tưởng Chân mà Mạc Tiểu Thu để Tần Ngạn diễn vừa vặn trái ngược, là một cậu ấm ban ngày đóng vai con ngoan trò giỏi, đêm đến lại nổi loạn. Tưởng Chân cũng thích âm nhạc, nhưng thể loại ưa thích của cậu là Heavy metal, dòng nhạc có thể phá vỡ cuộc sống nhàm chán. Ban đêm, cậu thường lén chuồn ra khỏi nhà, đến quán bar chơi guitar điện.
Tưởng Chân quen Nhạc Chính Ngữ tại lối vào hành lang của một ga tàu điện ngầm nọ. Lúc ấy Tưởng Chân mới từ trung tâm luyện thi về, thấy Nhạc Chính Ngữ đứng hát rong ở lối vào, cậu lập tức nổi hứng giật lấy guitar của đối phương chơi một đoạn nhạc, rõ rành rành là muốn khiêu khích.
Dù bề ngoài Nhạc Chính Ngữ có vẻ ôn hòa, nhưng cũng có sự nóng nảy của tuổi mới lớn, huống chi cây đàn guitar yêu quý bị cướp, trong lòng càng thêm bực bội, cậu ta lập tức đoạt lại đàn, rồi chơi một ca khúc mình sáng tác, giai điệu du dương trầm bổng làm lay động trái tim mọi người xung quanh.
Tưởng Chân xúc động trước âm nhạc của Nhạc Chính Ngữ, xem cậu ta như tri kỷ, thỉnh thoảng lại tìm Nhạc Chính Ngữ chơi đàn, cùng nhau hát rong, kiếm được bao nhiêu tiền đều cho Nhạc Chính Ngữ mà không lấy một xu.
Mãi đến khi bố mẹ Tưởng Chân phát hiện nhiều ngày nay cậu không đến trung tâm luyện thi mà lại đến ga tàu điện ngầm hát rong, bèn nhân lúc Tưởng Chân đi học tìm đến ga tàu điện ngầm để dạy dỗ Nhạc Chính Ngữ một phen. Đêm đến, thấy Tưởng Chân vác đàn guitar xuất hiện, Nhạc Chính Ngữ bèn vứt một xấp tiền xuống đất...
Mạc Tiểu Thu chọn đúng đoạn kịch bản này.
Đạo diễn hoàn toàn hài lòng với việc Mạc Tiểu Thu chọn đoạn này. Đây có thể nói là một phân đoạn quan trọng trong chuyển biến tình cảm của Nhạc Chính Ngữ và Tưởng Chân. Nhạc Chính Ngữ nghèo nhưng kiêu hãnh. Tưởng Chân giàu nhưng lại không hiểu lòng người. Mâu thuẫn tình cảm giữa hai người không chỉ là xung đột giàu nghèo, mà còn là xung đột giữa hai tính cách được hình thành trong hai hoàn cảnh khác nhau.
Tưởng Chân cứ nghĩ mình đối xử tốt với Nhạc Chính Ngữ chẳng qua là tiện tay, nhưng đối với Nhạc Chính Ngữ mà nói, sự trợ giúp hết sức bé nhỏ ấy gần như là tất thảy những gì cậu ta có. Sự tùy hứng của Tưởng Chân càng làm nổi bật nội tâm tự ti của Nhạc Chính Ngữ. Tình bạn giữa đôi bên thoạt trông có vẻ hài hòa, nhưng thực chất lại như một con thuyền lẻ loi giữa biển khơi, khó khăn lắm mới duy trì cân bằng được, có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Vietwriter.vn
Vốn dĩ bộ phim thần tượng này không chú trọng mô tả diễn biến tâm lý, nhưng phàm là đạo diễn, chẳng ai muốn quay một bộ phim mì ăn liền không có linh hồn. Ông ta cũng vậy, cũng muốn khai thác những cảm xúc sâu trong nội tâm, khiến người xem phải cảm động.
Nhưng vấn đề tài chính không cho phép ông ta tìm diễn viên gạo cội có diễn xuất tốt, diễn viên gạo cội cũng chướng mắt với những phim thần tượng thiếu muối dạng này. Mà diễn xuất của lính mới lại quá kém, không tài nào thể hiện được tâm lý phức tạp của nhân vật.
Khi thấy Tần Ngạn đạp cửa bước vào, đạo diễn như thấy được Tưởng Chân nổi loạn xuất hiện trước mắt mình. Tùy hứng, phô trương, lại có khí chất cao quý. Ông ta phấn khích muốn đập bàn. Nhưng đến khi nghe phó đạo diễn gọi người này là cậu Hai nhà họ Tần, ông ta lập tức rơi vào thất vọng, vì người này chính là cậu ấm Tần Ngạn trong truyền thuyết, chỉ có mã ngoài chứ không có kỹ thuật diễn. Cho dù hình tượng của anh phù hợp với Tưởng Chân đi nữa thì cũng chẳng thể nào thổi hồn vào nhân vật Tưởng Chân được.
Nhưng ông ta không ngờ Mạc Tiểu Thu lại đề nghị để Tần Ngạn diễn thử với người khác, mà vai của Tần Ngạn vừa lúc là Tưởng Chân. Có thể nói đây là cơ hội tuyệt vời để quan sát xem rốt cuộc diễn xuất của Tần Ngạn là như thế nào.
Tần Ngạn khó chịu trừng mắt với Mạc Tiểu Thu, anh biết ngay cô gái này bảo không để anh thử vai chỉ là lừa gạt anh thôi. Diễn thử với thử vai chỉ khác nhau cách gọi chứ gì.
Mạc Tiểu Thu lại không hề e sợ, gương mặt bánh bao phúng phính, cười toe toét, khẽ nói bên tai Tần Ngạn, "Mau lên, đừng để uổng phí chiếc áo da gắn đinh tán của anh."
Tần Ngạn sửng sốt, cô gái này quả là cố ý. Cô biết hôm nay anh ăn mặc dựa theo hình tượng Tưởng Chân trong kịch bản, biết thực ra anh muốn nghiêm túc thử vai trước mặt đạo diễn, để đạo diễn chấp nhận mình! Mặt Tần Ngạn chợt nóng lên, có cảm giác như bị người ta phát hiện được bí mật nhỏ trong lòng, xấu hổ đến mức muốn tiêu diệt hết thảy mọi người xung quanh, đặc biệt là chiếc bánh bao thịt này.
Lý Huân lại càng thấy đây đúng là cơ hội tốt. Nếu là thử vai bình thường, e đạo diễn khó phát hiện ra mình, bây giờ đạo diễn chỉ tập trung xem mình và cậu Hai nhà họ Tần diễn thử, chỉ cần không quá chênh lệch, vai diễn này chín phần mười sẽ là vật trong túi gã. Mà gã thì tràn đầy tự tin đối với diễn xuất của mình.
Ngoại trừ Tần Ngạn còn đang ngơ ngẩn, ai nấy đều hết sức hài lòng đối với quyết định này, thế là nhanh chóng đi vào guồng. Các diễn viên đang chờ thử vai cũng không ai rời khỏi phòng mà được sắp xếp cho một chỗ quan sát, nhóm đạo diễn thì quay về vị trí, đợi hai người sắp diễn thử nhập vai. Chỉ có Mạc Tiểu Thu là cầm xấp tài liệu do Bé Bự soạn, ngón tay khẽ trỏ vào một đoạn tổng kết trên đó... Cô tin vào phán đoán của Bé Bự...
"Tần Ngạn có năng khiếu đóng phim, chỉ là thiếu cơ hội mà thôi."