Trưởng phòng tỏ vẻ "tôi biết tỏng rồi," nói tiếp, "Dù tôi già rồi nhưng không phải người cổ hủ đâu nhé. Lần sau nếu dậy không nổi thì đi muộn tí cũng được. Nào nào, uống nước đi."
"..." Thế này là muốn sa thải cô ư? Đến cả cốc trà cuối cùng cũng chuẩn bị sẵn.
"Trưởng phòng ơi... Tôi sẽ không đi muộn nữa đâu mà. Anh cho tôi thêm một cơ hội đi..." Mạc Tiểu Thu muốn khóc, nhưng gương mặt bánh bao của cô có khóc cũng không có dáng vẻ hoa lê ngậm mưa như Tô Tùy Ảnh, nhỡ làm trưởng phòng sợ thì e không có đường cứu vãn.
Sắc mặt trưởng phòng chợt trở nên nghiêm khắc, "Mạc Tiểu Thu! Cô nói gì thế hả!"
Mạc Tiểu Thu thầm run, không ngừng kêu khổ, "Trưởng..."
"Lẽ nào tôi lại không có tình người đến thế?" Trưởng phòng nói, nở nụ cười gian xảo như cáo, "Tôi rất thông cảm với cấp dưới! Cô nhớ về nhà bảo với người nhà như thế đấy nhé!"
"..." Mạc Tiểu Thu nghĩ vị trưởng phòng tính tình hẹp hòi này bị điên rồi.
Trưởng phòng lại cầm lấy cốc trà rồi thong dong đi mất. Lâm Vi xán lại, ánh mắt đầy vẻ oán trách, làm Mạc Tiểu Thu tưởng mình là một gã đàn ông bội bạc.
"Vi Vi, cậu đừng nhìn mình như vậy nữa, bằng không mình sẽ nghĩ cậu có thai với mình đấy."
"..."
Lâm Vi im bặt một chốc, nhưng vẫn tỏ vẻ trách móc như cũ, "Tiểu Thu, bọn mình là nhân viên thực tập cùng đợt, dù cậu được nhận làm nhân viên chính thức trước mình, nhưng mình cứ tưởng bọn mình rất thân, mình còn muốn làm bạn với cậu, kết quả cậu lại lừa gạt mình thế kia, cậu..."
"Ngừng!" Mạc Tiểu Thu ngắt lời Lâm Vi, "Cậu vào đề luôn được không?"
"Hừ!" Lâm Vi giận dỗi, "Mình có thể thông cảm cho thói trọng sắc khinh bạn của cậu, nhưng khai thật đi! Sao cậu không nói cho mình biết chuyện cậu là bạn gái Giám đốc Tô chứ, mình sẽ giữ bí mật giúp cậu mà!"
"Cậu nói mình là... bạn gái của ai cơ?" Mạc Tiểu Thu trỏ vào mũi mình, suýt nữa chọc thủng cả mũi.
"Hôm qua chính mắt mình thấy Giám đốc Tô cùng cậu về nhà, cậu còn lái xe của anh ấy! Hai người đã như thế chẳng lẽ còn không phải là yêu đương?" Lâm Vi một mực ra vẻ "tôi biết tỏng rồi, đừng vờ vịt nữa."
Rốt cuộc Mạc Tiểu Thu cũng biết vì sao sáng nay mọi người lại cười quái quái. Cô chỉ đến muộn có mấy phút, thế mà lời đồn đã lan truyền khắp công ty, quả thực không thể xem thường năng lực bà tám của Lâm Vi!
Mạc Tiểu Thu định giải thích, nhưng rồi lại nghĩ giải thích cho người có trí tưởng tượng phong phú chỉ càng khiến họ ra sức tưởng tượng thêm, thế là cô đành thôi, chỉ nói một câu "Mình không phải bạn gái Giám đốc Tô," sau đó thấp thỏm quay lại làm việc.
Nửa ngày trôi qua, Mạc Tiểu Thu đưa cho thư ký Tổng Giám đốc từ tầng 15 tự mình xuống đây một tờ giấy A4, đưa cho kế toán trưởng vốn chưa từng dời bước khỏi phòng kế toán một hộp mực, đưa cho bác lao công tổ vệ sinh ba mươi hai cuộn giấy vệ sinh... Sau đó, cô phát hiện ngày thường cửa phòng hậu cần vốn vắng tanh như chùa bà Đanh, nay chợt rộn ràng, cách năm phút lại có một gương mặt lạ hoắc xuất hiện, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên và mỉm cười quái quái. Rốt cuộc Mạc Tiểu Thu cũng cảm nhận được tinh thần bà tám bừng bừng của toàn thể nhân viên Tinh Vũ. Nếu có thể, cô rất muốn dán bảng thu lệ phí tham quan lên người mình. Sao có thể nhìn khơi khơi như thế chứ!
Mãi đến lúc tan tầm, rốt cuộc phòng hậu cần cũng yên tĩnh trở lại, vì cả ngày nay phòng ban nào có thể chạy qua được thì đã qua rồi, phòng ban nào không thể ghé cũng phải gọi điện thoại tới để nghe tiếng cô.
Nhưng khi Mạc Tiểu Thu thấy anh chàng đỏm dáng đi vào cửa phòng hậu cần, cô vẫn có cảm giác hôm nay khắp Tinh Vũ không chỉ điên rồ mà còn kỳ ảo nữa.
Tần Ngạn cũng thấy thế giới này thật kỳ ảo.
Hôm ấy ở quán cà phê, dù anh đeo kính râm từ đầu chí cuối nhưng vẫn bị người qua đường nhận ra và chụp ảnh, hình ảnh nhanh chóng lan truyền trên mạng, hình tượng chật vật của anh trở thành meme được yêu thích nhất khi chat của đủ mọi tầng lớp với tốc độ tên lửa. Có người hâm mộ còn photoshop mấy tấm ảnh thành hình biếm họa, ngoại hình đẹp trai ngời ngời bỗng chốc rơi xuống vực thẳm. Thậm chí công ty quảng cáo còn gửi lời cảnh cáo, yêu cầu anh chú ý hành vi, giữ gìn hình tượng, bằng không sẽ hủy hợp đồng.
Thế là anh bị trợ lý cằn nhằn ba tiếng đồng hồ, bị Kinh Kha gọi qua, ra lệnh cấm anh qua lại với Lương Thi Vũ, còn bị đày đến Nhật Bản chụp quảng cáo, tiện thể chờ dư luận trong nước lắng bớt. Hôm nay vừa về nước thì nghe nói Tô Tử Hằng, anh chàng độc thân có giá số một Tinh Vũ đã có bạn gái, bạn gái lại là một cô béo vô danh tiểu tốt của phòng hậu cần, mới vào công ty một tháng, gu mặn đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên. Thế là anh bèn tò mò tìm đến đây. Phải biết Tô Tử Hằng chính là ứng cử viên được bố anh nhắm cho chức con rể tương lai đấy.
Kết quả, Tần Ngạn được một phen kinh ngạc vì bạn gái tin đồn của Tô Tử Hằng hóa ra lại là kẻ đầu sỏ làm anh thê thảm thế kia!
Tần Ngạn nghiến răng ken két như thể đang nhai xương Mạc Tiểu Thu. Còn Mạc Tiểu Thu thì nghĩ, quả nhiên oan gia hay gặp nhau nơi ngõ hẹp.
"Ái chà, tình cờ thật, hôm nay chỉ có mình anh thôi à? Bạn gái anh đâu? Thấy anh mặt mày hồng hào, sáng láng, gần đây sống khá đấy nhỉ? Không ngờ anh cũng là nhân viên Tinh Vũ! Anh làm phòng nào thế? Anh đến lĩnh giấy vệ sinh hay cây lau nhà?" Mạc Tiểu Thu toét miệng cười rạng rỡ, Tần Ngạn nghe mà tức suýt ngất. Cô tưởng anh là nhân viên dọn nhà vệ sinh à!
"Cô đi làm ở Tinh Vũ mà không biết tôi cơ á!" Tần Ngạn nghiến răng, anh đường đường là siêu sao, thế mà cô gái này lại không biết.
"Đương nhiên tôi có biết anh chứ!" Mạc Tiểu Thu đưa tay vỗ vai Tần Ngạn, làm như quen biết, "Đều là đồng nghiệp với nhau cả. Rốt cuộc anh ở phòng nào? Muốn lĩnh đồ phải đăng ký nha!"
"Cô...! Được lắm!" Tần Ngạn giận quá hóa cười, "Tôi sẽ để cô phải biết đến tôi!" dứt lời, anh quay lưng bước đi.
Anh buột mồm nói ra lời kịch thường gặp của mấy nhân vật chốt thí, Mạc Tiểu Thu vừa lắc đầu thở dài, nghĩ nhân viên Tinh Vũ cần phải nâng cao phẩm chất, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Nào ngờ vừa định đóng cửa thì thấy được người đại diện hàng đầu có tính tình quái gở trong lời đồn của Tinh Vũ.
Trưởng phòng công tác đại diện họ Kinh, tên Kha. Anh ta đặc biệt từ tầng 21 xuống đây để lĩnh... một chiếc khăn lông. Lúc Kinh Kha ký nhận, Mạc Tiểu Thu có cảm giác cây bút kia biến thành một con dao găm đâm vào ngực mình.
Nhận đồ xong, Kinh Kha cũng không đi ngay mà dạo bước quanh phòng hậu cần, làm như đang ngắm cảnh.
Mạc Tiểu Thu hiện thực hóa ý tưởng ban ngày, đặt một chiếc hộp sắt trước mặt Kinh Kha, trên đó viết "Tham quan 50 tệ, trò chuyện 100 tệ."
Kinh Kha nhìn lướt qua, "Là sao?"
Mạc Tiểu Thu đẩy hộp về phía trước, "Trên đời này làm gì có chỗ du lịch nào cho tham quan miễn phí!"
Kinh Kha cũng hào phóng, rút 100 tệ từ trong túi ra bỏ vào hộp, hỏi, "Cô biết tuyệt chiêu gì nào?"
"Ăn...?" Nhận được tiền, Mạc Tiểu Thu hí hửng đáp trong vô thức. Thấy Kinh Kha đổi sắc mặt, cô mới phát hiện lẽ ra mình nên trả lời chỉn chu hơn chút, "Tôi có thể ăn."
Trong nháy mắt, trông Kinh Kha như bị táo bón, "Đúng là hệt như lời cậu ta nói. Mai cô chuyển sang phòng công tác đại diện, tôi sẽ thu xếp chuyện bàn giao công việc giúp cô, đúng chín giờ có mặt, tôi không thích người đi muộn."
Vietwriter.vn
Mãi đến lúc Kinh Kha đi xa rồi, Mạc Tiểu Thu vẫn không hiểu anh ta nói tiếng nước nào.