"Tần Ngạn, anh làm sao thế?"
Người tới chính là cô bạn gái mà Tần Ngạn mất ba ngày mới tán đổ, tên Lương Thi Vũ, là đàn em mới gia nhập vào cùng một công ty quản lý với anh, dịu dàng xinh đẹp, giọng hát trong trẻo ngọt ngào, đến cả kỹ thuật diễn xuất cũng rất ổn, là lính mới được công ty ra sức nâng đỡ.
Ban đầu, Lương Thi Vũ đợi Tần Ngạn bên ngoài quán cà phê, đợi mãi không thấy anh đi ra, đành vào xem thế nào, kết quả là thấy được cảnh này. Cô ta giật mình kêu lên, nhưng dáng vẻ vẫn chỉn chu, trang nhã như cũ.
Lương Thi Vũ tìm khăn tay lụa trong túi xách, đi đến chỗ Tần Ngạn, vừa đau lòng lau mặt cho anh, vừa nhìn về phía Mạc Tiểu Thu, thấy đối phương chỉ là một cô béo núc ních thì mỉm cười ra vẻ, "Tần Ngạn, có chuyện gì thế này? Sao anh lại... tóm lấy cô ấy?"
Tần Ngạn không muốn bị mất phong độ trước mặt người đẹp bèn buông tay ra. Mạc Tiểu Thu vừa được giải thoát, chực đánh bài chuồn, không ngờ Lương Thi Vũ nhỏ nhẹ gọi lại.
"Cô à, cô không sao chứ?" Lương Thi Vũ tỏ ra lo lắng, nhưng giọng điệu lại chẳng chân thành tí nào. Cô ta khẽ hỏi với vẻ ngạo mạn khôn tả.
Thật ra, Mạc Tiểu Thu không có sức kháng cự với phái nữ, đặc biệt là với người đẹp. Tô Tùy Ảnh từng bảo may mà cô là nữ, chứ nếu là nam thì nhất định là một gã dê xồm. Dù giọng điệu Lương Thi Vũ không được lịch sự cho lắm, nhưng Mạc Tiểu Thu cũng không để bụng.
Mạc Tiểu Thu liếc trộm Tần Ngạn, thầm nghĩ chỉ cần anh không tìm cô gây chuyện, nhất định cô sẽ không sao cả. May mà Tần Ngạn vẫn làm thinh, Mạc Tiểu Thu yên tâm, thầm thở phào nhẹ nhõm, "Không sao, cô cứ lo cho bạn trai mình là được, tôi đi trước đây."
"Khoan đã." Một lần nữa, Lương Thi Vũ lại nhẹ nhàng lên tiếng ngăn Mạc Tiểu Thu chạy trốn, giọng điệu dịu dàng nhưng có phần nghiêm khắc, sự khinh thường lộ rõ, "Hẳn là cô nên xin lỗi bạn trai tôi mới phải?"
Mạc Tiểu Thu nhướng mày, dù cô ta là người đẹp, nhưng cô cũng không phải một kẻ không có nguyên tắc, dễ dàng tha thứ cho tất thảy phụ nữ.
"Xin lỗi ấy à, xin lỗi chuyện gì hả? Có xin lỗi cũng là anh ta xin lỗi mới phải! Ban nãy chính anh ta khăng khăng tóm cổ áo tôi không chịu buông! Suýt nữa làm tôi tắc thở mà chết! Tôi không đi bệnh viện kiểm tra mức độ thương tật đã là rộng lượng với anh ta lắm rồi! Còn muốn tôi xin lỗi nữa cơ đấy! Cô bị điên hay não bị hỏng thế?"
Lương Thi Vũ bị tràng pháo liên thanh của Mạc Tiểu Thu làm ngây người ba giây, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, thấy xung quanh ai ấy che miệng cười trộm, cô ta thầm siết chặt nắm đấm.
"Cô làm bạn trai tôi ướt sũng cả người thế kia, chẳng lẽ không cần xin lỗi anh ấy?" Lương Thi Vũ nói, giọng điệu tựa như người ăn trên ngồi trước chất vấn một kẻ ăn mày vì sao lại đi ăn xin, làm ảnh hưởng mỹ quan đô thị vậy.
Mạc Tiểu Thu sửng sốt, suýt nữa bật cười thành tiếng. Nếu anh chàng đỏm dáng kia khăng khăng đòi cô xin lỗi, cô còn thấy hổ thẹn ít nhiều. Nhưng người nửa đường xuất hiện dựa vào đâu mà bắt cô xin lỗi?
"Quý cô õng ẹo đây là bạn gái của ai ấy nhỉ, tôi bảo này, cô có chứng kiến toàn bộ câu chuyện không? Sao lại hùng hồn cho rằng người tạt nước bạn trai cô là tôi?" Dù gì thì cô ta cũng là một người đẹp, Mạc Tiểu Thu kiên nhẫn nói lý với cô ta, chứ không làm theo nguyên tắc vốn có của mình là có thể đánh thì không cần mắng.
Lương Thi Vũ lại tỏ vẻ đương nhiên mà nói, "Bạn trai tôi ướt sũng cả người, lại tóm lấy kẻ chực đánh bài chuồn là cô, người có đầu óc vừa nhìn là biết đã có chuyện gì, còn cần chứng kiến toàn bộ sự việc làm gì?" Nói rồi, Lương Thi Vũ nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Thu bằng ánh mắt "thương hại," "Tôi biết chắc cô không bồi thường nổi mấy món hàng hiệu bạn trai tôi đang mặc, chút tiền lẻ này đối với chúng tôi chẳng đáng là bao, cũng không cần cô bồi thường, nhưng cô nhất định phải xin lỗi, đây là phép lịch sự cơ bản."
Cô ả thiểu năng này từ đâu đến đây vậy?
Mạc Tiểu Thu tức điên, chỉ thẳng mặt Tần Ngạn, "Cà phê đổ trên người anh từ đâu mà có?"
Tần Ngạn chau mày, "Tôi mua, thì sao?"
"Do anh mua thì tốt rồi!" Mạc Tiểu Thu cười lạnh, "Trước khi anh bị đổ cà phê, người cuối cùng chạm vào cốc cà phê đó có phải là anh và gã đang nằm bẹp dưới đất kia không?"
Lông mày Tần Ngạn nhăn tít lại, anh thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được, "Đúng vậy. Nhưng mà..."
"Được rồi!" Mạc Tiểu Thu ngắt lời Tần Ngạn, quay sang nhìn Lương Thi Vũ, "Con... ừm, cô à, cô giỏi suy luận mà, cô suy luận giùm tôi kết quả của đoạn trò chuyện vừa rồi đi! Tôi nói cô biết, những gì cô nhìn thấy và tưởng tượng không phải là sự thật đâu. Sự thật là cà phê do anh đỏm dáng này mua, sở dĩ cà phê bị đổ là vì anh ta bị cái gã đang nằm bẹp dưới đất kia va phải. Cô đã biết chưa? Ngoại hình cũng được đấy, tiếc là đầu óc chả ra sao cả! Chậc chậc chậc!"
"Cô..." Vốn dĩ Lương Thi Vũ đã xấu hổ đỏ mặt vì ăn mắng, còn bị Mạc Tiểu Thu châm chọc, cô ta tức giận giơ tay lên, định tát Mạc Tiểu Thu một cái, nhưng Mạc Tiểu Thu đã nhanh tay tóm lấy cổ tay cô ta.
"Cô đã nhắc đến phép lịch sự thì để tôi dạy cho cô, đánh người ta không được xem là hành vi lịch thiệp gì đâu. Huống hồ xung quanh còn bao nhiêu là người..." Dứt lời, Mạc Tiểu Thu hất tay Lương Thi Vũ ra, sán lại gần nói khẽ bên tai Lương Thi Vũ, "Vả lại, dựa vào đâu mà cô nghĩ mình có thể đánh lại tôi?"
Đến đây, Lương Thi Vũ mới nhận ra mình đã quá kích động mà quên rằng bản thân đang ở nơi công cộng, Mạc Tiểu Thu vừa nhắc, cô ta tỉnh táo lại ngay. Lương Thi Vũ lập tức rưng rưng nước mắt, ôm cổ tay rên rỉ, nhào vào lòng Tần Ngạn.
Nghe xong, Tần Ngạn cũng biết mình đã mắc bẫy Mạc Tiểu Thu, dù cô không có trách nhiệm trực tiếp với việc này, nhưng xét cho cùng cũng không phải là không có dây mơ rễ má. Chỉ là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, anh chưa kịp xen mồm đã bị Lương Thi Vũ nhào tới. Anh không tiện cãi cọ tiếp, chỉ đành nhỏ nhẹ an ủi người đẹp trong lòng. w●ebtruy●enonlin●e●com
Thoạt đầu, Mạc Tiểu Thu cứ nghĩ cái gã khoe mẽ này khó tìm được bạn gái, kết quả người ta đã có lứa có đôi cùng một ả chẳng ra gì. Mạc Tiểu Thu bĩu môi, đúng là nồi nào vung ấy, nồi mẻ cũng có người cần. Trong lúc mọi người còn đang trố mắt xem tuồng, Mạc Tiểu Thu lặng lẽ... chuồn khỏi quán cà phê.
Tần Ngạn muốn đuổi theo nhưng bị người trong lòng chắn đường, chỉ đành nghiến răng nhìn đối phương chạy mất hút. May mà từ đầu đến cuối anh không hề tháo kính râm ra, bằng không khi về nhất định sẽ bị trợ lý càu nhàu đến chết.
Còn Lương Thi Vũ đang nép vào ngực Tần Ngạn thì hung tợn quắc mắt nhìn theo bóng lưng Mạc Tiểu Thu, bờ môi mím chặt. Cô ta khóc thút thít, nhưng chẳng có lấy một giọt nước mắt. Ban đầu, cô ta muốn thể hiện mình là người dịu dàng, hiểu chuyện trước mặt Tần Ngạn, không ngờ lại gặp phải một cô ả xấu xí mồm năm miệng mười.
Cô ta thầm thề, nếu như để cô ta gặp lại cô ả xấu xí này, nhất định cô ta sẽ trả thù gấp mười nỗi nhục hôm nay!