Lúc Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang về đến nhà, tân khách cũng đã giải tán hết, ban đầu Dương lão gia ngồi trong sảnh đường, chờ Dương Cửu Lang về để mắng hắn một trận, nhưng đợi một cái đợi tới nửa đêm, Dương lão gia đã có tuổi thực sự không chịu nổi nên trở về ngủ rồi.
Trương Vân Lôi nhìn nhà hắn lớn như vậy, hỏi: Đêm nay ta ngủ ở đâu?
Công tử, ta đưa...!Đổng Cửu Hàm xoay người bước tới định đưa y đến phòng dành cho khách, nhưng còn chưa kịp nói hết câu Dương Cửu Lang đột nhiên quay qua lườm hắn một cái, Đổng Cửu Hàm vội ngậm miệng, ngoan ngoãn lui lại.
Dương Cửu Lang cười ra vẻ có lỗi: Thật không khéo, hơn một nửa tân khách của nhà ta đều tới từ nơi khác, phòng dành cho khách đầy hết rồi, chỉ có thể thiệt thòi cho ngươi chen chúc với ta trong một phòng.
Trương Vân Lôi vẫn chưa nhận ra được tâm tư nhỏ của hắn, hào phóng mà phất tay: Không thành vấn đề! Có chỗ ở là được!
Tiểu tử này cũng thoải mái thật, Dương Cửu Lang lén cười cười, dẫn y đến phòng tân hôn của mình, Đổng Cửu Hàm đưa mắt nhìn hai người này, chưa kể là đều mặc hỉ phục, còn sóng vai đi động phòng, thật sự nói hai người bọn họ không kết hôn thì ai mà tin!
Đổng Cửu Hàm thở dài, chỉ mong thiếu gia nhà hắn còn lương tâm, tiếp tục làm người, đợi ngày mai thức dậy Trương công tử đáng thương vẫn là Trương công tử, đừng mơ mơ hồ hồ đã trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Dương.
Sự thật chứng minh Đổng Cửu Hàm lo lắng phí công, trước khi xác định được Trương Vân Lôi đã dẹp bỏ sát khí thì Dương Cửu Lang vẫn rất đứng đắn, ngoan ngoãn dọn chăn đệm nằm dưới đất ngủ ngay bên cạnh giường.
Trương Vân Lôi cũng không khách sáo với hắn, thoải mái nằm uỵch xuống giường, mặc đồ ngủ của Dương Cửu Lang, đắp kín chăn hỉ của Dương Cửu Lang, ngơ ngác nhìn trần nhà, đột nhiên thở dài một hơi.
Dương Cửu Lang nghe thấy tiếng thở dài, mở to mắt, quay đầu nhìn y: Sao vậy?
Không có gì, hơi lo cho Mạnh ca thôi, không biết huynh ấy ở nhà Cửu Lương sao rồi.
Trương Vân Lôi vừa nói vừa thở dài.
Ai cơ? Dương Cửu Lang ngồi bật dậy: Mạnh Hạc Đường á? Ngươi quen hắn à?
Trước khi kiệu hoa đến Bắc Kinh thì từng gặp nhau trong quán trọ.
Trương Vân Lôi nói, nhớ tới Mạnh tiểu ca ca của y, trở mình nằm nghiêng đối diện với Dương Cửu Lang, cười nói với hắn: Cửu Lang, ta nói ngươi biết nhé, mặt mũi của Mạnh ca đẹp lắm, lại còn dịu dàng ân cần, còn hiền lành tốt bụng, trượng nghĩa, ngươi đúng là có phúc lớn đấy!
Y khen Mạnh Hạc Đường một mạch, trái lại không để ý nhiều đến Dương Cửu Lang, trong mắt trong lòng hắn đều là khuôn mặt tươi cười của y, ban nãy khi chưa tháo khăn cô dâu xuống, nhìn cánh tay lông lá thì Dương Cửu Lang đúng là hơi lo lắng, sợ mình cưới phải một tên cao to vạm vỡ thô kệch, nhưng chưa từng nghĩ y trông xinh như vậy, dù có bị nhầm lẫn thì Dương Cửu Lang vẫn cảm thấy mình rất may mắn.
Ngươi cũng rất xinh đẹp mà.
Dương Cửu Lang mỉm cười với y.
Thật sao? Trương Vân Lôi đắc ý sờ lên mặt mình, y thật sự rất thích người khác khen y đẹp.
Dương Cửu Lang gật đầu, cười si mê: Vốn tưởng rằng cái số thiên sát cô tinh này của ta chỉ có thể lấy một cô vợ xấu xí, không ngờ...!
Không ngờ ngươi sinh ra đẹp như vậy.
Bất giác nói ra lời trong lòng, nhưng may mà câu cuối Dương Cửu Lang vẫn nhịn xuống được, Trương Vân Lôi cũng không nghĩ nhiều, tạm xem như hắn đang khen Mạnh ca nên vui vẻ thay cho tiểu ca ca của y.
Hôm nay lúc đón kiệu ngươi cố ý bỏ rơi ta, ta vốn tưởng rằng ngươi là một thiếu gia ăn chơi không biết tốt xấu, cũng không ngờ ngươi lại tốt như vậy, mặt mũi trông cũng được! Làm người cũng trượng nghĩa! Cao ráo! Mạnh tiểu ca ca của ta đi theo ngươi, ta cũng yên tâm!
Có thế mà đã tùy ý xác định ta là người tốt rồi sao? Dương Cửu Lang nhíu mày cười cười, đột nhiên hỏi lại y: Vậy còn ngươi? Ngươi tự nguyện gả cho Châu Cửu Lương à?
Đúng vậy! Trương Vân Lôi gật đầu.
Trong lòng Dương Cửu Lang hoảng sợ: Ngươi...Chẳng lẽ không phải là do cha hắn quỳ gối trước cha ngươi nên ngươi mới chịu xung hỉ cho hắn sao?
Đúng là vậy, nhưng cũng không có ai ép ta hết.
Trương Vân Lôi cười, giải thích với hắn: "Cửu Lương từng là bạn học của ta, ta là sư ca của nó, nó là sư đệ ta, bây giờ nó ngã bệnh cần ta đi xung hỉ, nếu có thể cứu nó một mạng thì ta tất nhiên bằng lòng gả cho nó.
Vậy, ngươi thích hắn không? Lúc hỏi ra câu này, trong lòng Dương Cửu Lang rất căng thẳng, sợ hai người bọn họ sớm đã anh tình tôi nguyện, nếu thật sự là vậy thì cho dù mình có thích y đi nữa cũng sẽ không làm kẻ tiểu nhân hèn hạ đi cướp giật tình cảm của người ta.
Thích kiểu mấy người yêu nhau ấy à? Trương Vân Lôi suy nghĩ, khẽ cau mày nói: Ừm...Cũng không thể cho là vậy, ta luôn xem nó như đệ đệ ruột của mình, chẳng qua nếu nửa đời còn lại bọn ta đều phải ở bên nhau thì cũng khó mà nói lắm.
Xem ra y cũng không có ý kiến gì với Châu Cửu Lương, nói vậy thì cho dù Châu Cửu Lương có thích y thì mình vẫn còn cơ hội cạnh tranh công bằng?
Dương Cửu Lang nhẹ nhàng thở phào, si mê ngốc nghếch nhìn y, nhìn một chút rồi lại hoảng hồn, tựa như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt của hắn tiếp tục dời xuống, cuối cùng dừng lại ở cái miệng nhỏ chúm chím kia, Dương Cửu Lang thật sự cực kỳ thích, trong đáy mắt tràn đầy yêu thương.
Ngươi đang nghĩ gì vậy? Thấy hắn đờ đẫn, Trương Vân Lôi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.
Hả? Không có gì.
Dương Cửu Lang vội vàng thu tầm mắt lại, nhắc bản thân không được nhìn nữa, sau đó đưa tay giúp y kéo rèm che xuống: Không còn sớm nữa, ngủ đi, mai ta đưa ngươi đến nhà họ Châu.
Được.
Trương Vân Lôi mỉm cười đáp lại hắn.
Trái tim của Dương Cửu Lang lập tức run lên, chậm rãi đưa tay lên xoa ngực, còn chưa lấy lại tinh thần thì đột nhiên Trương Vân Lôi vén rèm che lên để hở ra một khe nhỏ, chỉ ra một đôi mắt cười cong cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, cười nói với hắn.
Cảm ơn ngươi!
Nói xong thì nhanh chóng buông rèm che xuống, hơi thở của Dương Cửu Lang hơi chậm lại, cảm giác trái tim đã lỡ mất một nhịp.
Trời ơi! Y đáng yêu quá!
Dương Cửu Lang cảm thán kiếp trước mình đã tu luyện phúc đức ở đâu mà có thể có được một bảo bối thế này, đột nhiên lại bắt đầu hối hận lúc đón kiệu lại đi trêu đùa y như vậy.
Thật ra hắn cũng không phải kẻ háo sắc, cho dù là một tên vạm vỡ thô kệch cũng được, thiếu niên xinh đẹp cũng được, chẳng qua là Dương Cửu Lang muốn sau này người kia sẽ ghét mình, sau đó tránh xa hắn để khỏi bị mệnh thiên sát cô tinh của hắn khắc chết.
Nhưng hôm nay suy nghĩ đó của hắn lại thay đổi, kiếp này may mắn có được một người tuyệt vời như vậy, hắn thà tiêu tốn hết vận may của cả đời cũng chỉ mong có thể ở bên người này, nghe nói công tử nhà họ Trương là người có tướng tốt số một, nếu y thật sự có thể cản được sát mệnh của mình, vậy có phải là chứng minh mình có thể có được khuôn mặt tươi cười vui vẻ này của y cả đời không?
Tiếng chiêng thông báo canh bốn vang lên, nhà họ Quách rốt cuộc cũng tiễn vị khách cuối cùng về, vì để tranh thủ thêm chút thời gian cho thiếu gia nhà mình bỏ trốn, Đào Dương đã cố tình dây dưa tới bây giờ mới về phòng tân hôn, lúc đi tới cửa, đầu tiên là khẽ thở dài.
Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên bên trong không có một ai, xem ra hắn đi rất vội, hỉ phục cứ thế bị vứt bừa trên giường, cửa tủ cũng mở, hình như còn lấy một ít trái cây trong mâm, cả căn phòng như vừa bị trộm đột nhập.
Đào Dương hơi khó tin mà mỉm cười, dọn dẹp vỏ hạt dưa và đậu phọng rải đầy trên mặt bàn, sau đó đi đến bên giường nhặt hỉ phục, hỉ phục không có hơi ấm, xem ra hắn đã đi từ rất lâu rồi, Đào Dương lẳng lặng nhìn hỉ phục trong tay, khẽ thở dài.
Thôi vậy, sớm đã biết không giữ được hắn, đi thì cứ đi đi.
Cô gia.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Cao Tiêu Bảo, Đào Dương bỗng lấy lại tinh thần, đáp một tiếng sau đó Cao Tiêu Bảo mới nhanh chân đi vào phòng, chắp tay thi lễ rồi báo cáo: Cô gia, đã theo những gì người dặn, phái gia đinh canh giữ từng cửa thành, thiếu gia tuyệt đối sẽ không ra khỏi thành được.
Vậy được rồi.
Đào Dương khẽ gật đầu, cẩn thận xếp lại hỉ phục, sau đó lại dặn dò hắn: Nhớ bảo bọn họ chỉ canh ở cửa thành thôi, dọa thiếu gia một chút là được rồi, không cần phải bắt huynh ấy.
Dạ.
Cao Tiêu Bảo đáp lời, không hiểu sao lại hỏi: Cô gia, người lại vậy để làm gì?
Đào Dương nhẹ nhàng cười: Huynh ấy không muốn bị nhốt trong nhà, đương nhiên ta sẽ không ép huynh ấy, nhưng tuổi của huynh ấy còn nhỏ, một mình rời khỏi thành vẫn rất nguy hiểm.
Cao Tiêu Bảo nghe vậy thì lập tức bật cười, tuy nói Đào cô gia này từ nhỏ đã có tâm địa gian trá nhưng hiện tại cả thế gian này ngoại trừ lão gia và phu nhân ra thì không có ai đối xử tốt với thiếu gia được như Đào cô gia, đây cũng là lí do vì sao Cao Tiêu Bao lại trung thành với y như vậy.
À phải rồi.
Đôt nhiên Cao Tiêu Bảo nhớ ra gì đó, cầm bao quần áo trên vai xuống đưa đến trước mặt Đào Dương: Cô gia, đây là hành lý thiếu gia để ở quán trọ trước khi lên kiệu.
Muộn vậy mới đưa tới, chắc là đám tiểu nhị nhặt được sau đó định giấu làm của riêng nhỉ.
Đào Dương cười: Xem xem còn bao nhiêu thứ.
Đúng là để người đoán trúng! Cao Tiêu Bảo bội phục nhìn y, giải thích: Gói đồ này đúng là đám tiểu nhị trong quán nhặt đợc, vốn định nuốt làm của riêng, cuối cùng bị ông chủ phát hiện ra, nói là trong đó có một bức thư, sợ là có chuyện gấp nên tranh thủ đưa tới, không thiếu thứ gì cả, ông chủ còn nhờ ta chuyển lời tới người, nói là đưa tới trễ xin người đừng để bụng.
Thư sao? Rốt cuộc Đào Dương quay đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày, đưa tay ra: Lấy ra cho ta xem.
Cao Tiêu Bảo vội vàng lấy ra một lá thư từ trong gói đồ đưa cho Đào Dương, Đào Dương nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua chữ trên bìa thì đã nhíu mày ngay: Đây không phải nét chữ của Đại Lâm.
Có khi nào là thiếu gia nhặt được không? Cao Tiêu Bảo nói, bất đắc dĩ cười: Người cũng biết thiếu gia nhà chúng ta thích nhặt cái này nhặt cái kia khắp nơi, nhặt được cái gì cũng mong đó là bí kíp võ công, thần đan diệu dược gì gì đó.
Đào dương nghe thế cũng không nhịn được cười, sau đó hìn hai cái tên trên bức thư, khẽ thì thầm: Tần Tiêu Hiền, Mạnh Hạc Đường.
Mạnh Hạc Đường? Lúc này Cao Tiêu Bảo sững sờ.
Ngươi quen à? Đào Dương hỏi hắn.
Cao Tiêu Bảo trả lời: Mạnh Hạc Đường đó chiều hôm qua vào thành cùng với kiệu hoa nhà chúng ta, là cái vị đến nhà họ Dương ấy.
Đào Dương nghi ngờ nhíu mày: Có phải trùng tên không?
Chắc là không đâu.
Cao Tiêu Bảo lắc đầu, sau đó lại nói: Hôm qua thiếu gia ở quán trọ Duyệt Lai, kiệu hoa của nhà họ Châu và nhà họ Dương cũng trú tạm ở quán trọ đó.
Kiệu hoa của nhà họ Châu? Xem ra hôm qua là hắn đi gặp cậu của hắn, Đào Dưỡng hiểu ra, gật đầu, sau đó nhìn đến cái tên Tần Tiêu Hiền trên bức thư, lại hơi nhíu mày: Tần Tiêu Hiền, tên này nghe rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi.
Cô gia, có cần ta đi hỏi thăm thử không? Cao Tiêu Bảo hết sức có mắt nhìn.
Đi đi.
Đào Dương gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nói: Thiếu gia không ra khỏi thành được, chắc chắn sẽ trốn đến một nơi, ngươi phái người đến nhà họ Châu xem huynh ấy có đi tìm cậu trẻ không.
Rõ! Cao Tiêu Bảo lên tiếng, vừa mới xoay người, Đào Dương vội vàng gọi hắn lại, nhìn tên Mạnh Hạc Đường trên bức thư, lại bổ sung thêm một câu: Nếu nhà họ Châu không có thì đến nhà họ Dương xem.
Dạ.
Tuy Cao Tiêu Bảo không hiểu những vẫn không nói gì, quay người nhanh chân lui ra.
Cùng lúc đó.
Quách Kỳ Lân vừa cắn hạt dưa vừa chậm rãi ung dung đi ra cửa thành, tin chắc là Đào Dương nhất định sẽ giấu diếm phụ thân giúp hắn, cho nên không có chút lo lắng gấp gáp gì, vừa mới đi đến gần cửa thành, Quách Kỳ Lân sợ đến mức trốn vào trong một ngõ hẻm.
Trời đất ơi! Đấy không phải đều là người của nhà mình sao? Sao lại canh ở đây chứ? Chẳng lẽ Đào Dương không giấu giúp mình, phụ thân phát hiện rồi, đây là tới bắt mình về?
Đào Dương chó chết!
Quách Kỳ Lân rủa một câu, sau đó nhìn xung quanh một chút, nghĩ xem nên chạy đi đâu, trong bao quần áo ngụy trang đều là ngân phiếu, bây giờ đêm hôm khuya khoắt cũng không có chỗ nào để đổi, không tới quán trọ được, hay là tìm đại cái gầm cầu nào đó tạm một đêm?
Không được không được, thời tiết cuối tháng tám vừa ẩm vừa nóng, cạnh sông còn nhiều muỗi sợ là có thể khiêng được người luôn, tuyệt đối không ở dưới gầm cầu được, hay là nghĩ ra một nơi khác đi.
Hả? Phải rồi!
Đột nhiên Quách Kỳ Lân nghĩ ra điều gì đó, lập tức cười tươi như hoa, ông cậu vừa mới tới nhà họ Châu, hắn có thể tới nhà họ Châu để ở nhờ mà, tuy nói bây giờ đã là đêm muộn rồi nhưng ông cậu kia là họ hàng ruột, Cửu Lang cũng không phải người ngoài, bọn họ nhất định sẽ đồng ý để mình ở lại! Chỉ có điều nếu ông cậu mà biết hắn đào hôn thì chắc chắn sẽ mắng hắn một trận, chuyện này cũng không sao, có chỗ để ở một đêm là được!
Nghĩ vậy, Quách Kỳ Lân mừng rỡ quay người đi về hướng nhà họ Châu, vừa đi được mấy bước, đúng lúc đi ngang qua bưu chính, Quách Kỳ Lân lập tức ngẩn người, cuống quít cúi đầu sờ khắp người mình, sau đó thì đờ ra luôn.
Tiêu rồi tiêu rồi!
Thư! Thư của Mạnh ca! Để ở trong bao quần áo hôm qua, bỏ quên ở quán trọ Duyệt Lai rồi! Phải làm sao đây! Cửa thành có người canh không đi ra được! Làm sao bây giờ!
Quách Kỳ Lân vội đến nỗi nhảy dựng lên trước cửa bưu cục, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải tranh thủ quay người ngược lại đi về phía nhà họ Dương, nói thế nào thì đó cũng là thư cứu mạng của người ta, không thể để chậm trễ được, vẫn nên đến nhà họ Dương tìm Mạnh ca viết lại một bức trước rồi mới tính tiếp, cũng đỡ phải đi tìm ông cậu vào cái giờ này còn bị y mắn cho một trận..
Danh Sách Chương: