À hóa ra là ngươi đến dâng lễ nhận lỗi à.
Sau khi nghe Đào Dương nói thì Dương Cửu Lang khẽ gật đầu trước, rõ ràng không có chuyện gì liên quan tới hắn, nhưng hắn nghe chăm chú nhất, Đào Dương liếc nhìn hắn một cái, cũng không để tâm tới hắn mà tiếp tục cười xin lỗi với Cửu Lương.
Dù nói thế nào thì cũng đều là do thiếu gia nhà ta gây họa, Đào Dương đã nhận sai thay huynh ấy rồi, mong huynh bỏ qua cho.
Tất nhiên Châu Cửu Lương sẽ không để ý, nhẹ nhàng mỉm cười vừa định nói, đột nhiên Dương Cửu Lang đưa tay ngăn hắn lại, nhướng mày với Đào Dương: Hừm, để bụng hay không thì còn phải xem thành ý của ngươi một chút.
Nói xong thì vẫy vẫy tay với Cao Tiêu Bảo đang bưng lễ vật ở sau lưng, Châu Cửu Lương khẽ nhíu mày, lặng lẽ túm lấy Dương Cửu Lang, nhỏ giọng hỏi hắn: Huynh định làm gì?
Ngươi đừng quan tâm, nghe theo ta là được.
Dương Cửu Lang cũng nhỏ giọng trả lời hắn, thấy Cao Tiêu Bảo không động đậy thì không nhịn được mà thúc giục: Lấy ra đi chứ!
Cao Tiêu Bảo ghét bỏ trợn trắng mắt lên, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi Đào Dương đưa mắt liếc qua hắn một cái, lúc này Cao Tiêu Bảo mới bất đắc dĩ bước lên vài bước, thuận tay để lễ vật xuống mặt bàn với kiểu trút giận.
Nhóc con tính khí còn lớn lắm, Dương Cửu Lang hừ lạnh, trong nháy mắt Cao Tiêu Bảo xoay người, lén đưa chân ra đạp cho hắn một cái, Cao Tiêu Bảo giật mình kêu lên, lảo đảo một chút mới miễn cưỡng đứng vững được, lúc này quay người tức nổ phổi chỉ vào hắn: Ngươi!
Ôi chao! Dương Cửu Lang làm bộ vươn vai một cái ngắt ngang lời hắn, sau đó bàn tay to lớn chụp lên lễ vật kéo đến trước mặt mình, ra vẻ ngượng ngùng mà mỉm cười với Đào Dương.
Đào thiếu gia, ngươi xem đi, bản thân Cửu Lương là chủ, da mặt lại mỏng, thật sự không tiện mở những thứ này ra trước mặt ngươi, vậy thì không thể làm gì khác hơn là để người làm khách là ta mặt dày làm thay, Đào thiếu gia nhìn thành ý của ta hắn là sẽ không để bụng đâu ha?
Cửu Lang, ngươi đừng như vậy, làm vậy không hay lắm đâu.
Trương Vân Lôi bấy giờ không nhìn nổi nữa, đưa tay muốn giành lấy hộp quà trước mặt hắn, không hiểu Dương Cửu Lang bị cái gì.
Sư ca.
Đào Dương đột nhiên lên tiếng gọi Trương Vân Lôi, mỉm cười rất thoải mái: Không sao, đệ không ngại để huynh ấy mở ra đâu.
Ngươi xem, hắn cũng nói là không ngại mà.
Dương Cửu Lang nhướng mày với Trương Vân Lôi, sau đó bắt chéo chân, cố ý làm ra dáng vẻ chanh chua: Vậy ta mở ra đó nha!
Đào Dương mỉm cười gật đầu, vẫn luôn quan sát hắn, trong lòng thầm nghĩ Dương Cửu Lang này quả nhiên là khó chơi, đúng như Cao Tiêu Bảo nói, không phải một nhân vật dễ chọc!
Dương Cửu Lang mở mấy hộp quà kia ra theo thứ tự, còn tưởng là vàng bạc hay đồ cổ gì, hóa ra bên trong toàn là dược liệu, Dương Cửu Lang cũng không rành mấy cái này, mở ra xong thì biểu hiện hoàn toàn ghét bỏ, cuối cùng hừ một tiếng, tiện tay hất hộp quà lên bàn.
Ta còn tưởng là bảo bối gì chứ, Đào thiếu gia, ngài đưa thuốc thế này là ý gì đây?
Huynh không hiểu thì đừng nên nói lung tung.
Châu Cửu Lương ghét bỏ liếc hắn, chỉ vào từng dược liệu mà giảng giải với bọn họ: Đây là Long Tiên Hương, đây là đông trùng hạ thảo, đây là nhụy hoa nghệ tây, những dược liệu này bất kể là chất lượng hay là mùi vị đều có thể xưng là cực phẩm, nhất là cây sâm trắng này, ít nhất là tuổi đời trăm năm trở lên, đây đều là nhưng phương thuốc hay để trị về hô hấp kinh niên.
Châu Cửu Lương nói rồi quay đầu nhìn về phía Đào Dương, có chút lễ phép khẽ gật đầu: Đào thiếu gia có lòng rồi.
Quà nhận lỗi, tất nhiên không dám không để tâm.
Đào Dương cũng gật đầu với hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, mỉm cười với hắn.
Dương Cửu Lang vẫn không có dáng vẻ hài lòng gì, thật ra hắn cố ý muốn chỉ trích Đào Dương, vừa nghe thấy Châu Cửu Lương nói cây sâm trắng kia có tuổi đời trăm năm trở lên, Dương Cửu Lang làm vẻ mặt ghét bỏ cầm cây sâm kia lên: Món đồ chơi bé xíu này mà lại có thể có hơn trăm tuổi à?
Đào Dương liếc hắn, không nhanh không chậm nâng ly trà lên: Thứ trị giá năm ngàn lượng, tốt nhất là Dương thiếu gia cầm cho cẩn thận một chút, nếu chạm vào làm rơi mất một sợi rể trên đó thì cẩn thận ta bịp chết huynh đấy.
Dương Cửu Lang nghe vậy thì sững sờ, vội vàng dùng hai tay cầm cây sâm trắng đó, cẩn thận thả lại vào hộp.
Đào Dương bật cười, đặt ly trà xuống nói với bọn họ: Hai vị thiếu gia đều đã xem qua rồi, nếu cảm thấy còn chưa đủ thành ý, vậy Đào Dương lại đi chuẩn bị thêm.
Đủ thành ý rồi.
Dương Cửu Lang lại lén lút ngăn cản Châu Cửu Lương dưới bàn, nói xen vào: Nhưng ngươi đến tìm nhầm người rồi, muốn xin lỗi việc này thì không nên tới tìm Cửu Lương.
Nói rồi đưa mắt nhìn Trương Vân Lôi, lại nhướng mày cười với Đào Dương: Dựa vào quan hệ của Cửu Lương và Biện nhi, đương nhiên là hắn sẽ không trách tội Quách Kỳ Lân, ngươi cố ý đến đây làm trò trước mặt Biện nhi, Đào thiếu gia, quà thì chuẩn bị đủ rồi, nhưng đạo khiêm tốn thì lại vô cùng không có thành ý gì hết.
Ơ? Trương Vân Lôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: Sao ngươi biết nhũ danh của ta là Tiểu Biện?
Cửu Lương nói cho ta biết.
Dương Cửu Lang ở bên cạnh nghiêng người về phía y, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đào Dương.
Châu Cửu Lương nghe thế thì thoáng chốc liếc mắt, nói tào lao, rõ ràng là tự hắn nghe cái tên này ở đâu không biết nữa!
Dương Cửu Lang quá mức vô lễ thế này, thật ra vào lần đầu tiên hắn cố ý làm khó dễ thì Đào Dương đã ít nhiều đoán ra được chút mục đích của hắn rồi, im lặng một lát rồi vẫn cười hỏi hắn: Vậy ngài nói thử xem, ta nên đi tìm ai?
Dễ vậy mà đã bị lừa rồi à? Dương Cửu Lang không khỏi hơi hoài nghi, nhưng vẫn nói y theo ý nghĩ: Ngươi nên đến tìm Châu lão gia ấy.
Mọi người nghe thế thì đều giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang.
Hôn lễ hôm qua có không ít người ở đây, đến mức gần như toàn bộ Bắc Kinh đều biết, Châu lão gia kết hôn xung hỉ cho con, kết quả lại cưới tới một vị thiên sát cô tinh, khắc đến mức Châu thiếu gia phát bệnh ngay trong ngày diễn ra hôn lễ, Châu lão gia hết sức không vừa lòng với Mạnh Hạc Đường thiên sát cô tinh này, nhưng vì có con trai che chở nên mới không đuổi y ra ngoài.
Cũng vì việc này là Đào Dương mới lựa chọn xin lỗi Châu Cửu Lương chứ không phải Châu lão gia, nhưng hôm nay Dương Cửu Lang cũng đã nói vậy, xem ra Đào Dương vẫn không thoát khỏi việc đi đối mặt với Châu lão gia.
Châu Cửu Lương biết rõ tính tình của phụ thân, không muốn khiến Đào Dương khó xử, lúc này hất tay Dương Cửu Lang dưới bàn ra, cau mày nói: Đào thiếu gia không cần phải phiền như vậy, ta sẽ không trách Đại Lâm cũng không oán hận gì nhà họ Quách, về phía cha ta có thể giải quyết được, khụ khụ!
Hắn quá lo lắng nên nhất thời ho khan mấy cái, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch trong nháy mắt, đôi mắt cũng vì trận ho khan kịch liệt mà trở nên ửng hồng, lần đầu tiên Trương Vân Lôi thấy Cửu Lương như vậy, nhất thời hơi hoảng sợ, nhưng Mạnh Hạc Đường lại vội vàng bước tới vỗ lưng thuận khí cho hắn, lo lắng nhíu chặt mày, còn Dương Cửu Lang vẫn đưa mắt lạnh lùng nhìn như vậy.
Những hình ảnh này đều bị Đào Dương thu hết vào mắt.
Ngươi lại muốn lợi dụng bệnh lao này để xin cha ngươi thương hại ngươi à? Dương Cửu Lang cười khẩy, liếc nhìn Châu Cửu Lương, thật ra cũng không phải hắn cố ý làm khó dễ Đào Dương, hắn chỉ muốn giúp Châu Cửu Lương một tay, nếu như thân phận của hắn có thể chen mồm vào được trước mặt Châu lão gia thì cũng sẽ không làm phiền đến Đào Dương làm gì.
Tất nhiên Châu Cửu Lương biết ý tốt của hắn, nhưng không hiểu sao vẫn hơi tức giận, hai mắt ửng hồng dốc sức nhìn chằm chằm vào hắn: Ta muốn làm cái gì không cần huynh phải hỏi tới!
Ngươi làm như ta thích để ý tới ngươi lắm vậy! Dương Cửu Lang lại hừ lạnh, đưa mắt nhìn Mạnh Hạc Đường mỉm cười: Ta lo là lo cho vị phu nhân này thôi, vốn dĩ huynh ấy là đến nhà ta hưởng phúc, bây giờ bị Quách Kỳ Lân đó xáo trộn, ngoài ý muốn mà đưa đến nhà ngươi, nếu không có cách nhận được sự tán thành của cha ngươi thì sau này đâu có ngày nào mà huynh ấy có thể sống dễ chịu chứ?
Dương Cửu Lang nhìn như đang lý luận với Châu Cửu Lương nhưng mỗi câu hắn nói đều là đang nói cho Đào Dương nghe, Đào Dương chỉ cúi đầu mỉm cười, Mạnh Hạc Đường đã từ từ cúi đầu xuống, tự trách đều tại mình mới khiến bọn họ cãi nhau, nếu mệnh của mình tốt hơn một chút thì có lẽ Châu lão gia sẽ không ghét mình đến vậy.
Dương Cửu Lang không thèm để ý tới Châu Cửu Lương, lại cố ý liếc qua Đào Dương, cất giọng nói: Ai gây họa thì tự người có đi giải quyết!
Đào Dương vẫn không nói gì, chỉ cười, từ từ giương mắt nhìn thẳng vào mắt Dương Cửu Lang, ánh mắt kia sâu thẳm không nhìn thấy đáy, Dương Cửu Lang cũng không nhịn được mà nhíu mày, mặc dù không biết y đang nghĩ gì, nhưng khí thế không thua kém hắn chút nào.
Bầu không khí dần dần trở nên vô cùng nóng, Châu Cửu Lương há to miệng thở dốc, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đột nhiên đưa tay ra nắm thật chặt cổ tay của Dương Cửu Lang, cắn răng quát: Dương Cửu Lang!
Dương thiếu gia nói rất đúng! Ngay sau đó Đào Dương ngắt lời Châu Cửu Lương, tiếp đó lại ra vẻ không sao cả mỉm cười với Dương Cửu Lang: Việc này là do thiếu gia nhà ta gây ra, tất nhiên cũng nên để ta giải quyết.
Nói đến đây, bầu không khí rốt cuộc cũng dịu lại, Trương Vân Lôi nghe thấy thì hơi sửng sốt, nhìn Dương Cửu Lang rồi lại nhìn Đào Dương, nhìn tới Châu Cửu Lương, cuối cùng vẫn không hiểu nổi đây là tình huống gì.
Mạnh Hạc Đường lại có thể nhìn ra được sơ sơ, nhưng y tiếp xúc quá ít với mấy người này, có một số việc y cũng không rõ, càng bị không khí vừa nãy làm cho sợ đến mức không dám lên tiếng.
Dương Cửu Lang hơi khó tin nhìn Đào Dương bằng lòng thỏa hiệp, vẫn nhìn y với vẻ cảnh giác, chậm chạp không nói câu nào, cũng không biết nên nói gì.
Đào Dương thấy ánh mắt này nhìn mình là đang nghi ngờ, cũng lười cam đoan với hắn, không nhanh không chậm đứng dậy, chắp tay thi lễ với bọn họ: Ai gây họa, người đó tới giải quyết, vậy xin hãy cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ hết sức xin được Châu lão gia tha thứ, cáo từ.
Nói rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Cao Tiêu Bảo lập tức vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Đào Dương, cau mày nói: Cô gia, tính tình của Châu lão gia đó không phải là ngài không biết, ông ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận Mạnh Hạc Đường đâu, việc đã đến nước này rồi cũng không đổi lại được nữa, sao ngài lại đồng ý chứ?
Đào Dương không trả lời, đột nhiên lắc đầu cười nói: Thú vị, thật thú vị.
Cao Tiêu Bảo nhất thời nghi hoặc, không hiểu gì mà nhìn y, Đào Dương quay đầu đưa mắt nhìn vào trong phòng, chậm rãi cong môi lên: Chính bọn họ không muốn đổi người lại, cũng không biết phải nói thế nào với Châu lão gia, nên ném cục diện hỗn loạn này cho ta, vậy cũng đừng trách ta có lòng tốt mà nói ra thay cho hắn.
Cùng lúc đó ở trong phòng, Châu Cửu Lương ôm ngực, hung hăng trừng Dương Cửu Lang, hai mắt ửng đỏ, không biết là giận hay thế nào, giọng nói run rẩy hỏi hắn: Cửu Lang, chuyện năm đó thật sự là cả đời này huynh cũng không bỏ qua được hay sao?
Mạnh Hạc Đường và Trương Vân Lôi nghe vậy thì mù mịt, Dương Cửu Lang miễn cưỡng giương mắt nhìn hắn, dáng vẻ không hề hấn gì, cười cười giang tay ra: Cũng không khó lắm, sao lại không bỏ qua được chứ?
Huynh biết rõ là ta....!
Ôi chao, sắc trời đã không còn sớm nữa, ta phải tranh thủ đưa Biện nhi về Thiên Tân.
Dương Cửu Lang cố ý ngắt lời hắn, chìa tay về phía Trương Vân Lôi, Trương Vân Lôi còn đang mông lung thì đã thấy hắn đi tới cửa lớn, vội vàng lên tiếng rồi nói tạm biệt mấy người Mạnh Hạc Đường, xoay người đuổi theo Dương Cửu Lang.
Châu Cửu Lương đưa mắt nhìn bóng lưng Dương Cửu Lang đã đi xa, đột nhiên gian khổ há miệng thở dốc, cảm giác yết hầu lại dâng lên mùi ngai ngái, Châu Cửu Lương bỗng cúi người phun ra một ngụm máu.
Châu thiếu gia!!
Mạnh Hạc Đường giật mình, vội vàng bước tới trước mặt hắn, nhất thời không biết làm gì cho phải, chỉ có thể luống cuống nhìn hắn, sốt ruột đến mức sắp bật khóc.
Người hầu ở bên ngoài phòng nghe thấy y la lên, vội vàng lao vào, thấy Châu Cửu Lương vẫn còn đang ói ra từng ngụm máu, cũng giật nảy mình, vội vàng dìu hắn đến tiệm thuốc, trước khi đi vẫn không quên quay đầu trừng Mạnh Hạc Đường, từng đáy mắt đều là sự chán ghét!
Thiếu gia lại ói máu!
Mau! Mau đi gọi Trương tiên sinh đi!
Dương Cửu Lang vừa mới đi tới cửa chính đã nghe thấy tiếng la của người hầu nhà họ Châu ở phía sau, toàn thân hắn cứng đờ, đột nhiên dừng bước, hai tay nắm thành nắm đấm thật chặt.
A....! Ta nghe thấy bọn họ nói Cửu Lương ói máu! Trương Vân Lôi cũng hoảng hốt, vội vàng xoay người định quay lại xem Cửu Lương, nhưng Dương Cửu Lang lại trước một bước giữ chặt tay y, nhanh chân dẫn theo y đi ra khỏi cửa nhà họ Châu.
Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?
Trên xe, Dương Cửu Lang hít một hơi sâu, rất nghiêm túc quay đầu hỏi Trương Vân Lôi, sợ dáng vẽ vừa rồi của mình sẽ dọa y sợ, hoặc là sẽ khiến cho y thấy phản cảm.
Trương Vân Lôi bị dọa sợ thật, nhưng thật sự cũng không cảm thấy phản cảm, chỉ cảm thấy trong lời hắn nói lúc nãy có chuyện gì đó, đầu óc mình ngốc nghếch không hiểu, cũng không nên hiểu, Trương Vân Lôi cười hì hì, cố ý tùy tiện tìm đề tài gì đó để hỏi hắn: Ngươi thật sự bằng lòng tiễn ta về nhà ở Thiên Tân à?
Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười với y: Đương nhiên, nhưng nếu ngươi muốn ở lại Bắc Kinh chơi vài ngày thì ta cũng có thể để đến tối nay mới đưa ngươi về.
Ơ...Không cần, ta nên về nhà trước, còn phải nói cha viết thư cho bác Châu nữa.
Trương Vân Lôi xua tay từ chối.
Được thôi, vậy bây giờ chúng ta mau đi thôi.
Dương Cửu Lang cũng không khuyên y nữa, gõ lên thành ghế của tài xế, dặn dò: Đến Thiên Tân.
Cảm ơn nha.
Trương Vân Lôi mỉm cười với hắn.
Dương Cửu Lang liếc nhìn y, hơi nhíu mày, dứt khoát hỏi thẳng y: Ngươi chỉ muốn hỏi chuyện này thôi à? Chẳng lẽ không muốn biết tại sao lúc nãy ta lại nhằm vào Đào Dương, tại sao Cửu Lương lại nói với ta câu kia?
Nếu ngươi muốn nói thì chắc chắn sẽ chủ động nói cho ta biết, còn không muốn nói thì cũng không sao, dù sao trông cũng rất phức tạp, có lẽ là ta nghe cũng không hiểu.
Trương Vân Lôi nói đến đây thì ngượng ngùng gãi cổ mỉm cười: Ta sợ nhất là phiền toái.
Dương Cửu Lang không khỏi quan sát y, đột nhiên cảm thấy Trương Vân Lôi này cũng không phải là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé mà ngược lại là rất thông minh, kiểu thông minh này cũng không phải chỉ là đầu óc thông minh mà còn là sự thông suốt trời sinh, chỉ đơn giản y không hỏi đến hắn vậy thôi là đã có thể thể hiện được y không phải người bình thường.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình mà không nói lời nào, Trương Vân Lôi khẽ nhíu mày: Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Không có gì, chỉ là cảm thấy ta đã nhặt được một bảo bối rồi.
Dương Cửu Lang nhẹ nhàng mỉm cười.
Bảo bối? Mắt của Trương Vân Lôi lập tức lóe sáng, vội lay cánh tay của hắn hỏi: Bảo bối gì, cho ta xem một chút với!
Đợi ta biến ra cho ngươi nha! Dương Cửu Lang mỉm cười cưng chiều, cố ra vẻ bí ẩn đưa tay ra phía sau, lầm bầm vài câu thiên linh linh vớ vẩn, thật sự biến ra bảo bối cho y.
Ô...! Trương Vân Lôi cười ngạc nhiên, vội vàng cướp lấy nhìn xem, trong khoảnh khắc mở nắp ra, lập tức choáng váng: Đây là...Cây nhân sâm năm ngàn lượng kia mà.
Dương Cửu Lang cười đắc ý, cũng không nói thêm gì nữa, xoay đầu nhìn đường phía trước, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt..
Danh Sách Chương: