Ai chà! Cuối cùng cũng tiễn Châu Cửu Lương xong rồi!
Dương Cửu Lang vừa về đến nhà là phóng thẳng lên giường, dáng vẻ đại công cáo thành, nhưng Trương Vân Lôi làm thế nào cũng không yên tâm, y liên tục đi vòng vòng trong phòng, còn không ngừng thở dài.
Biện nhi? Dương Cửu Lang nghe thấy y thở dài, chống người ngồi dậy nhìn y: Em sao vậy?
Trương Vân Lôi nhíu chặt mày: Ta còn hơi lo cho Cửu Lương, không biết lão Tần có chữa khỏi được cho đệ ấy không nữa, còn cả Mạnh ca nữa, không biết bây giờ huynh ấy thế nào.
Dương Cửu Lang cười cười: Em đừng lo, tuy lời của lão Tần khó nghe nhưng cũng có lý, làm gì thì cũng tốt hơn là để hắn ngồi đây chờ chết, còn Mạnh ca ở đây cũng khó tránh sẽ lo lắng cho Cửu Lương, cho nên em đó, đừng lo vớ vẩn nữa!
Dương Cửu Lang lại nằm trở về giường, Trương Vân Lôi quay đầu nhìn hắn, nhướng nhướng mày: Sao ngươi bình tĩnh được vậy? Ngươi thật sự không lo cho Cửu Lương chút nào à?
Dương Cửu Lang bật cười, mắt vẫn nhắm nghiền: Từ khi mới quen biết hắn, ta đã từng tưởng tượng vô số lần hắn sẽ chết thế nào ngay trước mặt ta, cũng đã qua nhiều năm rồi, ta cũng đã sớm thấy quen, nếu nói là lo thì ta chỉ lo hắn không chịu chữa bệnh, những cái khác thì đã nghĩ thoáng từ lâu rồi.
Trương Vân Lôi nói nữa, ngồi xuống bên giường, lại thở dài một hơi, lúc này đột nhiên Dương Cửu Lang nhớ ra chuyện gì đó, hắn bỗng ngồi bật dậy, Trương Vân Lôi bị hắn làm giật mình, tức giận thở hổn hển vả vào chân hắn: Dọa ta giật mình! Ngươi bị gì vậy!
Ta nhớ ra một chuyện.
Dương Cửu Lang lộ vẻ khó xử, còn hơi bực bội mà tặc lưỡi một tiếng: Mặc dù Đào Dương từng dặn là đừng nói cho mọi người biết, sợ dọa mọi người, nhưng ta thấy nói cho em biết cũng không sao, dù sao chuyện đó cũng không liên quan gì lắm đến nhà chúng ta.
Rốt cuộc là chuyện gì? Trương Vân Lôi chê hắn dài dòng, lắc chấn hắn thúc giục: Ngươi mau nói nhanh lên đi!
Dương Cửu Lang kể lại chuyện hội trưởng thương hội và bọn cướp kia cho y nghe, sau khi Trương Vân Lôi nghe xong thì không những không bị dọa sợ, ngược lại còn thoải mái nhún vai: Hóa ra là chuyện này à, chọn hội trưởng thôi mà, chuyện này có gì mà dọa người?
Dương Cửu Lang cười y quá ngây thơ: Em ngẫm lại em bọn người áo đen đó ngay cả chuyện bắt cóc ám sát mà còn làm được, thì còn chuyện gì chúng không dám làm?
Bấy giờ Trương Vân Lôi mới khẽ nhíu mày: Vậy chúng ta phải làm sao? Đám cướp kia bị nhốt đã lâu, Huyện lệnh đại nhân vẫn không hạ lệnh mùa thu năm sau xử trảm, bọn chúng còn không chịu nói ra kẻ đứng phía sau là ai nữa.
Cho nên mới nói sầu đến phát hoảng đây! Dương Cửu Lang thở dài: Nhà chúng ta không được tham gia chọn hội trưởng nên cũng không có gì phải sợ, còn sư gia, Đào Dương và Cửu Long cũng không phải bản tính ăn chay nên không cần phải lo cho họ, nhưng còn Mạnh ca kìa, Cửu Lương vừa mới đi, công việc làm ăn của nhà họ Châu đều rơi lên vai huynh ấy, nếu xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn, Cửu Lương về chúng ta phải giải thích thế nào với hắn đây!
Vậy hay là chúng ta đón Mạnh ca về đây ở đi! Trương Vân Lôi đề nghị.
Dương Cửu Lang xua tay: Không được đâu, vừa rồi trước khi đi ta đã nói chuyện này với huynh ấy rồi, huynh ấy cứ khăng khăng ở lại trong nhà để chăm sóc cho Châu lão gia, nói cái gì cũng không chịu đến đây, đúng là, còn khách sáo với chúng ta làm gì cơ chứ!
Thật ra làm vậy cũng không phải vì Mạnh ca khách sáo, ngươi xem bác Châu cũng lớn tuổi rồi, Cửu Lương vừa đi, ông ấy lo lắng thành bộ dạng gì rồi, có Mạnh ca ở bên cạnh cũng tốt.
Trương Vân Lôi nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, đột nhiên lại đề nghị: Ơ? Nếu huynh ấy không chịu dọn tới đây, vậy ngươi vẫn có thể dọn đến nhà họ Châu ở mà?
Em nói gì cơ? Dương Cửu Lang giật mình, có chút khó tin mà phì cười: Không phải chứ? Làm gì có ai như em đẩy người đàn ông của nhà mình đến nhà người khác chứ? Hơn nữa cả thành này đều biết Mạnh ca vốn phải gả cho ta mà, bây giờ Cửu Lương vừa mới đi, ta đã dọn tới nhà họ Châu ở, như vậy thì ra thể thống gì?
Trương Vân Lôi hơi mất kiên nhẫn: Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi nói phải làm sao? Hay là ta dọn tới ở với Mạnh ca!
Đừng đừng đừng! Dương Cửu Lang vội đưa tay vòng lấy y, cười lấy lòng: Ta không nỡ để em xa ta đâu, một phút không nhìn thấy em thôi ta cũng không chịu nổi.
Trương Vân Lôi không nhịn được cười, cố gắng đè ép khóe môi xuống, ra vẻ ghét bỏ nguýt hắn: Vậy ngươi nói xem Mạnh ca phải làm sao đây?
Dương Cửu Lang cười cười: Ta để ý đến huynh ấy thêm một chút là được rồi, cùng lắm thì mỗi ngày đều đi thăm huynh ấy, dù sao hai chúng ta ở nhà rảnh cũng chẳng có gì làm.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Trương Vân Lôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại hơi nhíu mày: Nhưng mà...Mọi người bận rộn làm việc, chỉ có hai chúng ta mỗi ngày để rảnh rỗi như vậy, có vẻ không hay lắm?
Rảnh rỗi còn thấy không tốt hả? Dương Cửu Lang bật cười, chỉ vào đống đồ cổ trưng đầy phòng nói: Em xem hoàn cảnh này của ta đi, cho dù bây giờ cha ta có về hưu thì cũng ăn mấy đời không hết, tiền đủ tiêu đấy được không? Nhất định phải kiếm nhiều như vậy nữa để làm gì?
Không phải vấn đề nhiều tiền hay ít tiền, mà là...là sống như vậy rất không có ý nghĩa! Trương Vân Lôi nói, chậm rãi đứng lên, liếc một vòng quanh căn phòng này, lại quay đầu hỏi hắn: Ngươi không sợ có ngày sẽ phá sản sao?
Không sợ! Dương Cửu Lang lập tức đáp lại, đếm đầu ngón tay giải thích với y: Em xem đây, giết người phóng hỏa, hãm hại lừa gạt, chơi gái đánh bạc, ta không dính vào một cái nào hết, cũng không buôn bán gì không sợ thâm hụt tiền, không vay tiền không sợ vay nặng lãi, không xa xỉ không sợ kiếm không đủ tiền tiêu, sao có thể phá sản được chứ?
Ta thấy chưa chắc! Trương Vân Lôi hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, nhấc ấm trà lên rót cho bản thân một tách.
Dương Cửu Lang vội đến gần, cản không cho y ngồi xuống: Xin chỉ giáo?
Trương Vân Lôi liếc hắn: Nhà ngươi bán muối đúng không?
Đúng vậy! Dương Cửu Lang gật đầu, nói với vẻ đắc ý: Ông tổ bếp Chiêm công từng nói: Trong muôn vàn mỹ vị, muối là đứng đầu! tuy nói muối rẻ, nhưng ai mà không ăn muối chứ? Lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh đấy!
Trương Vân Lôi lại hỏi: Cha ngươi là muối quan?
Đúng vậy, muối quan đời thứ ba, giàu nứt vách đổ tường! Dương Cửu Lang lại gật đầu, nhướng nhướng mày với y: Em không tham tiền à? Đi theo ta tuyệt đối sẽ không khiến em thiệt thòi!
Trương Vân Lôi lắc đầu: Người xưa có câu không ai giàu ba họ, theo ta thấy truyền không tới đời ngươi đâu.
Vì sao chứ? Dương Cửu Lang tặc lưỡi: Em thấy thế nào mà mong được nhà ta phá sản? Trừ phi cả nước đều không ăn muối nữa!
Không phải vấn đề muối.
Trương Vân Lôi giải thích: Ý của ta là đi theo làm việc cho Hoàng gia, sớm muộn gì cũng chết không được tử tế.
Lời này nghe hơi nhảm, Dương Cửu Lang nhếch môi, tò mò nói: Như nào cơ?
Thấy hắn có hứng thú, Trương Vân Lôi vội đặt tách trà xuống, đến gần hắn nói: Ngươi xem đi, bây giờ muối của quan giá cao hàng thì ế, muối lậu ngày càng lộng hành, thương nhân buôn muối cuối cùng sẽ từng bước tuột dốc không phanh, vả lại huynh nhìn cái triều đình mục nát đó đi, còn có thể tồn tại được mấy năm nữa chứ?
Dương Cửu Lang nghe vậy thì giật mình, vội chỉ vào y nói: Em vô lễ!
Có bản lĩnh thì ngươi đi kiện ta đi! Trương Vân Lôi hất cằm, không chút sợ hãi.
Được rồi được rồi, không trêu em nữa.
Dương Cửu Lang không lộn xộn nữa, chân thành nói: Thật ra cái mà em nói thì ta cũng nhìn ra được, nhưng chuyện quốc gia đại sư sao có thể để chúng ta quản được chứ, chỉ có thể đi đến bước nào hay bước đó, vừa rồi ta cũng nói đó, cho dù bây giờ cha ta có về hưu thì nhà ta cũng sẽ không chết đói.
Trời ơi! Ngươi không thể có chút tham vọng nào à! Trương Vân Lôi suýt đã nổi nóng: Cả đời dài được bao nhiêu chứ? Suốt ngày sống phóng túng thì còn ý nghĩa gì nữa! Chúng ta có thể làm chút nghề khác mà! Quốc pháp cũng không có văn bản rõ ràng nào quy định phụ thân làm quan thì con không được theo thương nghiệp, cơ bản ngươi có thể làm chút chuyện buôn bán không liên quan đến muối mà!
Y là rảnh đến phát chán đây mà, Dương Cửu Lang không khỏi bật cười, nhíu mày nói: Vậy ta mở một tiệm đổi tiền, cướp việc làm ăn của nhà anh rể em nhé?
Lúc này Trương Vân Lôi nguýt hắn, thấy thái độ cà rỡn này cũng lười nói chuyện tiếp với hắn.
Dương Cửu Lang thấy y giận, vội đứng đắn hỏi lại y: Vậy theo em thì ta có thể làm được nghề gì?
Trương Vân Lôi liếc nhìn hắn, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, vừa cười vừa đề nghị hắn: Đầu tư cổ phần!
Đầu tư cổ phần? Dương Cửu Lang nhếch mày, dáng vẻ nghe không đáng tin.
Đúng vậy, chính là đầu tư cổ phần! Trương Vân Lôi kích động phách tay, nói kỹ với hắn: Hiện tại ở Bắc Kinh nghề gì cũng có, hai chúng ta lại không có có món gì mới mẻ có thể bán được, không phải đầu tư cổ phần là đơn giản nhất sao?
Còn đầu tư cổ phần là đơn giản nhất nữa chứ? Nhóc con này suy nghĩ quá đơn giản! Dương Cửu Lang cười bất đắc dĩ, lại sợ y giận nên vẫn ra vẻ nghiêm túc hỏi y: Vậy ta đầu tư cổ phần vào nhà ai?
Trương Vân Lôi nhướng mày cười: Quách, Châu, Vương, Tạ.
Dương Cửu Lang sững sờ, không nhịn được bật cười: Không phải ta nói chứ, không thể bất công như vậy được, mấy nhà đó có nhà nào không có quan hệ họ hàng thân thích với em?
Nụ cười của Trương Vân Lôi lập tức cứng đờ, lặng lẽ nhìn hắn: Ngươi không chịu à?
Chịu, chịu chứ! Dương Cửu Lang vội sửa lời, vỗ vỗ tay y lấy lòng: Của ta chính là của em, của em vẫn là của em, cho dù em có giật sập nhà cho họ luôn ta cũng không có ý kiến gì, còn tự tay giúp em giật sập, đích thân đem đi giúp em!
Trương Vân Lôi không thèm tin lời hắn, y giải thích: Ta nói cho ngươi biết, thời đại thay đổi vô thường, có nhiều thứ chắc chắn sẽ bị đào thải, triều đình bây giờ đang thoi thóp, kẻ bị đào thải đầu tiên chắc chắn là các thương nhân ăn quan lương như các ngươi, về phần nhà họ Quách, mấy năm nay Đào Dương đã nghĩ tới sẽ có một ngày như thế rồi, đã sớm không chỉ dựa vào mấy cửa hiệu tiền trang đó để ăn cơm nữa.
Phải phải phải, em nói rất phải! Dương Cửu Lang gật đầu liên tục, lại thuận theo y hỏi: Vậy Đào Dương định dựa vào cái gì để kiếm cơm?
Trương Vân Lôi gãi đầu: Cái này...Ta cũng không rõ, nó không nói nhiều, hình như là cùng Bánh ca với Tứ ca mua bán nhà đất gì đó, nó nói thứ đó đảm bảo giá trị tiền gửi, qua vài trăm năm nữa cũng đáng tiền.
Dương Cửu Lang nghe vậy thì khẽ gật đầu, lẳng lặng cảm thán trong lòng tiểu tử Đào Dương này có con mắt nhìn rất hiểm, đúng là nhà đất thì bảo đảm được giá trị của tiền gửi và đáng tiền, Bánh ca với Tứ ca đã làm môi giới nhà đất nhiều năm, lại còn là người trong nghề ở phương diện này, lần này nhà họ Quách ổn thỏa rồi!
Trương Vân Lôi không để ý hắn đang suy tư, tự mình nói tiếp: Về phần nhà họ Châu, nhà cậu ấy có được danh tiếng lâu năm, xem bệnh bán thuốc ắt không thể thiếu trong đời sống, nhất định không có bất ngờ gì lớn xảy ra.
Nhà của Cửu Long thì khỏi phải nói, ai làm người cũng cần phải ăn cơm, nhà đó tuyệt đối không bao giờ suy sụp được, cho dù sau này người người nhà nhà đều tay làm hàm nhai tự trồng lấy lúa gạo lương thực thì nhà cậu ấy cũng không chết đói.
Còn cả Tạ sư gia nữa, người ta là nhà bán vàng, vàng ròng bạc trắng bày đầy, cho dù hôm nay có đóng cửa thì cũng không lo đến tiền tiêu.
Về phần tiệm vải nhà họ Tần, phương diện này ta không rõ lắm, nhưng dù sao lão Tần vẫn là một bác sĩ, không dựa vào tiệm vải thì vẫn sống được, Bắc Kinh bây giờ chỉ có một mình bệnh viện của cậu ta là bệnh viện tây y, chắc chắn không phải lo.
Dương Cửu Lang nghe y nói xong, không khỏi phì cười: Theo như em nói, cuối cùng chỉ đào thải nhà ta thôi à?
Trương Vân Lôi âm thầm thở dài: Thế sự vô thường, ai biết trước được tương lai thế nào? Theo ta nói thì vẫn nên đề phòng chu đáo sẽ tốt hơn, ngươi đừng quản, nghe theo ta không sai được đâu, ngươi nói ta nghe xem tất cả của cải của nhà ngươi, ngươi có thể quyết định được bao nhiêu?
Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày: Cha ta không có khái niệm gì đối với tiền cả, ta lại là con trai độc nhất của ông ấy, ít nhất ta có thể làm chủ hai phần ba.
Trương Vân Lôi lại hỏi: Vậy ngươi có yên tâm giao cho ta không?
Thì cứ cho em thôi! Dương Cửu Lang gật đầu không do dự, lại cười hề hề với y: Của ta là của em, em cứ tiêu xài thỏa thích!
Nhưng mà...!Dương Cửu Lang lo lắng nói: Người ta tự làm ăn tốt biết mấy, sao lại phải để người ta nhập cổ phần chứ? Còn có sư gia nữa, cổ phần của nhà họ Tạ không cho người ngoài giữ.
Vậy thì không tính sư gia vào! Trương Vân Lôi cứ thế mà loại trừ nhà họ Tạ, sau đó lại tràn đầy tự tin nói với Dương Cửu Lang: Ba nhà còn lại thì ta đảm bảo! Ta có cách khiến họ đồng ý!
Được, được, tất cả ta đều nghe theo em, ở bên cạnh hỗ trợ cho em được rồi chứ? Dương Cửu Lang cố nhịn cười gật đầu, không xót cho số tiền đó một chút nào cả, nhưng cũng không phải là vì tin tưởng y, chỉ là vì đổi lại một nụ cười của tiểu tổ tông này thôi..
Danh Sách Chương: