Việc này khiến cho bầu không khí trong nhà họ Lâm trở nên u ám, bởi vì nếu Tần Văn Sơn ốm chết, có nghĩa là nhà họ Tần sẽ không còn một người đàn ông nào cả.
Tần Văn Sơn có một mẹ già, được tôn làm lão phu nhân.
Vợ của ông ta là Trương Quế Trân đã sinh cho ông ta hai đứa con gái.
Cô cả là Tần Mỹ Kiều, cô hai là Tần Mỹ Ngọc.
Ngoài ra, Tần Văn Sơn còn có một đứa con gái riêng, cô cũng đang ở nhà họ Tần, theo họ mẹ, tên là Thương Lam.
Trong phòng ngủ của Trương Quế Trân…
“Mỹ Kiều à, bác sĩ nói thế nào?”, Trương Quế Trân hỏi con gái lớn.
“Bác sĩ nói trong lòng bố có chấp niệm, nếu không thì đã sớm…”
Tần Mỹ Kiều thờ ơ đáp, hoàn toàn không có chút gì là đau buồn khi bố mình bệnh nặng.
“Bố quả thật là hồ đồ!”
Tần Mỹ Ngọc tức giận nói: “Chị hai đã kết hôn thì coi như xong, nhưng còn con thì sao, bố không quan tâm đến hôn nhân của con mà suốt ngày chỉ biết nhớ thương đứa con hoang kia, còn muốn nuôi thêm một thằng rể ăn nhờ ở đậu nữa chứ!”
“Con yêu tinh Thương Lam kia đến là để tranh giành tài sản đấy!”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Em cũng thấy thế!”
Tần Mỹ Ngọc nói tiếp: “Nhưng nó nghĩ cũng hay thật, vốn dĩ nó không có danh phận gì cả, dù có cái tên ở rể chó má kia có đến thì chắc chắn cũng là một kẻ bất lực, hừ, nó đừng hòng chiếm một phần tài sản nào trong cái nhà này!”
“Đủ rồi!”
Trương Quế Trân tức giận quát: “Dù sao đó cũng là bố của các con, đây là nguyện vọng duy nhất của ông ấy, sao các con lại có thể nói như vậy, chẳng lẽ hai đứa không quan tâm đến sống chết của bố mình hay sao?”
“Ôi dào, mẹ à!”
Tần Mỹ Kiều nói: “Ông ấy đã lớn tuổi rồi, bệnh lâu như vậy xem ra cũng sống đủ rồi!”
“Đúng đó mẹ!”
Tần Mỹ Ngọc nói: “Mẹ phải cẩn thận một chút, đừng để con nhỏ kia được lợi!”
“Cô ta dám!”
Trương Quế Trân tức giận nói: “Mẹ mặc kệ cái tên ở rể kia là thứ khỉ gì, mẹ để hắn bước vào cửa cũng chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của bố con, xem như xung hỉ mà thôi, quyền lực vĩnh viễn vẫn nằm trong tay mẹ!”
Cốc cốc cốc…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”, Trương Quế Trân lạnh lùng nói.
Quản gia đẩy cửa vào, cung kính nói: “Thưa bà chủ, thưa hai cô, có một người họ Lôi xin gặp mặt”.
“Người họ Lôi?”
Ba người phụ nữ đồng loạt hỏi.
“Người đó nói rằng anh ta là con rể do ông chủ lựa chọn!”, quản gia giải thích.
“Úi trời ơi, đến thật à?”
“Không phải chứ, thật sự có người đến ở rể?”
“Đi mau, đi xem thử!”
Ba mẹ con đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài xem.
Hai năm sau!
Thành Hương Giang, biệt thự nhà họ Tần.
Cái tên con rể Lôi Tuấn này không biết từ đâu chui ra, sau khi hắn ta hoàn thành buổi hôn lễ đơn giản với cô ba nhà họ Tần – Thương Lam thì ba ngày sau, gia chủ Tần Văn Sơn qua đời.
Rất nhiều người thấy được Tần Văn Sơn mỉm cười rời khỏi thế gian này.
Điều này chứng minh mặc dù bệnh nặng, ông ta vẫn gắng gượng suốt bấy lâu nay là để chờ người con rể này.
Thế nhưng, con rể thứ ba của nhà họ Tần lại là một kẻ ăn không ngồi rồi.
Từ khi vào cửa, suốt cả ngày Lôi Tuấn chẳng làm gì cả, chỉ biết chơi bời lêu lổng.
Không ai trong nhà họ Tần biết thân phận của người con rể do gia chủ quá cố lựa chọn?
Ngoại trừ vẻ ngoài đẹp mắt, tên này dường như không có bất kỳ sở trường nào cả, hắn không để tâm đến những chuyện xung quanh, mỗi ngày không chăm sóc hoa cỏ thì trêu chọc chó mèo.
Lão phu nhân quanh năm ăn chạy niệm Phật, không để ý đến chuyện trong nhà.
Tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Tần đều do Trương Quế Trân làm chủ.
Vốn dĩ Trương Quế Trân cũng có hơi lo lắng, sợ cái tên ở rể này có ý định tranh đoạt tài sản của nhà họ Tần!
Thế nhưng đã gần ba năm trôi qua, hắn không hề có một chút hứng thú với việc kinh doanh của gia tộc, thấy thế, bà ta cũng yên lòng.
Con gái lớn Tần Mỹ Kiều gả cho con trai của một vị quan chức cấp cao.
Con thứ Tần Mỹ Ngọc thì đang bàn việc hôn nhân, đàng trai là con cháu thuộc thế hệ thứ hai của một gia tộc giàu có.
“Ôi, thật ngại quá, vì dắt chó đi dạo nên mới đến trễ!”
Lôi Tuấn ngẩng cao đầu bước vào nhà hàng, nở nụ cười với tất cả những người trong bàn.
Người nhà họ Tần đang dùng cơm và trò chuyện, không ai để tâm đến anh.
“Ngồi xuống ăn cơm đi!”
Thương Lam tức giận nói.
“Được, bà xã!”
Lôi Tuấn vội vàng ngồi xuống, bắt đầu ăn một cách tự nhiên.
Hai cô con gái nhà họ Tần đều là thiên kim tiểu thư nổi tiếng ở thành Hương Giang, da dẻ trắng trẻo, vóc dáng uyển chuyển, phong thái đúng chuẩn mỹ nữ trà xanh, chỉ cần làm nũng đã khiến lòng người ngứa ngáy, nhưng một khi hung ác cũng khiến người ta khó mà chịu nổi.
Song, cô con gái khác họ Thương Lam lại càng xinh đẹp, hệt như tiên nữ giáng trần.
Trước khi Lôi Tuấn xuất hiện, có vô số người theo đuổi cô.
Bởi vì cô được công nhận là mỹ nữ đẹp nhất thành Hương Giang.
Ngay cả anh rể lớn Tôn Hạo và anh rể thứ Trần Uy cũng đã từng theo đuổi cô.
Đáng tiếc, lệnh cha khó cãi, cuối cùng Thương Lam đành phải tìm một người đến ở rể.
Trong mắt cô, Lôi Tuấn là một bí ẩn!
Vẻ ngoài cùng phong thái của anh vô cùng tốt, rất được các cô gái yêu thích.
Chỉ đáng tiếc anh không có chí cầu tiến, là một người không tim không phổi, ngoại trừ ăn uống chỉ biết vui chơi.
Kết hôn hơn hai năm, cho đến hiện tại, Thương Lam và Lôi Tuấn vẫn luôn ngủ riêng.
Mà anh cũng thật kỳ lạ, có một cô vợ đẹp như vậy mà vẫn có thể nhịn được!
“Ăn từ từ thôi, còn ra thể thống gì nữa!”
Thấy bộ dạng ăn uống không chút tiền đồ của Lôi Tuấn, Thương Lam thật sự bất đắc dĩ.
“Được, bà xã!”
Lôi Tuấn đáp lại một tiếng, nhưng cũng không có gì thay đổi, anh vẫn tiếp tục ăn như hổ đói.
Không ai biết đây vốn là thói quen đã hình thành trong suốt nhiều năm Lôi Tuấn nhập ngũ.
Đối với anh, ăn cơm chỉ là quá trình nhét đầy bao tử mà thôi.
Lại nói, trong lúc chiến tranh, ăn cái gì cũng phải thật nhanh, nếu không rất dễ làm lỡ mất thời cơ.
“Được rồi, em gái à, mặc kệ em rể đi!”
Chị cả Tần Mỹ Kiều cười nói: “Một kẻ ăn không ngồi rồi thôi mà, nhà họ Tần này vẫn nuôi nổi”.
“Chỉ tội cho em thôi!”
Chị hai Tần Mỹ Ngọc thêm mắm dặm muối: “Thật sự càng nghĩ càng giận, với điều kiện của em, muốn tìm cậu chủ của gia tộc hạng nhất vẫn có thể được đấy, vậy mà hết lần này đến lần khác lại lấy một tên bất lực, đến chị còn thấy tiếc thay cho em mà!”
“Em rể, không phải anh có thành kiến với em!”
Anh rể lớn Tôn Hạo giơ ly rượu lên, nói một cách nghiêm túc: “Nếu em không có tài năng gì thì thôi, đi tìm vài công việc lặt vặt cũng được.
Anh thấy sức khỏe em khá tốt, hay là đến công trường chuyển gạch đi!”
“Đừng như vậy, anh rể!”.