• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Từng người, từng người một, dẫn xuống xe”.

Lôi Tuấn không đành lòng nhìn nữa, ngoay người bước xuống phòng giam.

“Đã đến đủ rồi”.

Mặt sẹo hất mặt về phía chiếc xe kêu lên: “Có bao nhiêu người, báo cáo lên”.

“Mặt sẹo”, Lôi Tuấn gọi.

“Dạ, sao anh Tuấn?”, mặt sẹo vô cùng ngạc nhiên.

“Nhẹ nhàng một chút, đừng làm họ bị thương”.

“Tôi biết rồi ạ”.

Mặt sẹo của hiện tại là một người bề ngoài gai góc, bên trong lại dễ mềm lòng.

Trên xe vang lên tiếng hét chói tai không dứt…

Lôi Tuấn biết, mấy đứa trẻ này đang rất sợ!

Rõ ràng các cô bị nhốt ở đây lâu như vậy, nội tâm vốn non nớt yếu đuối làm sao chịu đựng nổi.

Lôi Tuấn đứng bên ngoài xe.

Mấy bé gái nhỏ bị bế xuống xe ngang qua chỗ anh đứng.

Lôi Tuấn quan sát thật kỹ ánh mắt từng cô bé một.

Đôi mắt ai nấy đều hoảng sợ tột độ.

Mười ba…

Mười bốn…

Tổng cộng có mười lăm bé gái nhỏ, tất cả đều được bế xuống khỏi xe.

Song tiếc là, trong tất cả những bé gái nhỏ này, không có người Lôi Tuấn cần tìm.

Anh không nhầm.

Đôi mắt của cô bé kia rất có thần, hoàn toàn khác với những cô bé này.

Mười lăm cô bé đều được sắp xếp yên ổn trên bãi cỏ.

Họ đã không còn la hét khàn giọng, cũng không chạy trốn.

Bởi vì đã không còn sức đứng lên nữa.

“Anh Tuấn”.

Kim Ngọc Đa thận trọng bước tới sau lưng Lôi Tuấn.

“Sao rồi?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Việc này rốt cuộc là ai làm, thật không có tính người mà!”

Kim Ngọc Đa có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có lúc tận mắt chứng kiến tình cảnh này, vừa sợ hãi vừa giận dữ, không nhịn nổi khóc nấc lên.

“Không cần biết là ai, chúng cũng chết chắc”.

Lôi Tuấn vỗ vỗ đầu Kim Ngọc Đa.

Anh xoay người, nói với mặt sẹo: “Sai mấy anh em được việc một chút đưa cô Kim và những bé gái này đi”.

“Đưa đi đâu ạ?”, Mặt sẹo hỏi.

“Kim Ngọc Đa”.

Lôi Tuấn bảo cô: “Đi tìm anh cô, bảo tôi nhờ cậu ta tìm một bệnh viện và mời bác sĩ tốt nhất, kiểm tra thật kỹ sức khỏe và sắp xếp thỏa đáng cho mấy bé gái này giúp tôi”.

“Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Kim Ngọc Đa nghiến răng, nhanh chóng bước tới khích lệ tinh thần mấy cô bé.

Dù sao cũng đều là nữ giới với nhau, nên chẳng mấy chốc cô đã lấy được niềm tin của mấy cô bé.

Nội tâm trẻ con thật sự rất ngây thơ!

Các cô bé đi theo Kim Ngọc Đa, lần lượt bước lên hai chiếc xe.

“Mặt sẹo, qua đây”, Lôi Tuấn đột nhiên quát lên.

“Dạ, anh Tuấn”.

Cả người mặt sẹo chấn động, vô thức quỳ một gối xuống.

“Hỏi cung!”

Lôi Tuấn chỉ vào tên canh gác đang bị giữ chặt, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, phải tra ra cho bằng được, những đứa trẻ này rốt cuộc bị kẻ nào nhốt ở đây?”

“Anh Tuấn cứ yên tâm ạ, cứ giao cho tôi”.

Mặt sẹo nói xong liền tung một cước giẫm lên mặt người nọ, sau đó rút ra một con dao găm.

Lôi Tuấn đi ra bờ sông ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá…

Sau lưng anh, một tràng tiếng gào rú thảm thiết!

Lôi Tuấn không mảy may xúc động, chỉ mải suy nghĩ, cô bé gọi anh là bố kia rốt cuộc là ai?



Mười phút sau.

Mặt sẹo bước tới, nhỏ nhẹ thưa: “Anh Tuấn, đã hỏi ra được rồi”.

“Nói đi”, Lôi Tuấn điềm tĩnh nói.

“Cũng vừa khéo, chủ nhân của bãi đỗ xe bỏ hoang này, anh cũng biết đấy”.

“Ai?”, Lôi Tuấn bỗng nhiên xoay người lại.

“Chồng chưa cưới của cô hai nhà họ Tần, Trần Uy!”

“Thì ra là tên khốn đó!”

Lôi Tuấn bỗng đứng lên, trên người anh như đang bốc hỏa.

Mặt sẹo vô thức lùi lại mấy bước.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lôi Tuấn trong bộ dạng như vậy!

Không hổ danh là điện chủ Thiên Vương Thần Điện, Hoa Hạ chiến thần, mặt sẹo hoàn toàn có lý do để tin rằng, Lôi Tuấn của hiện tại cho dù đối mặt với hơn trăm tên cường giả, thì anh cũng làm cỏ sạch sẽ trong chốc lát mà thôi.

Sát khí của chiến thần tỏa ra đằng đằng thật đáng sợ!

“Đến nhà họ Trần”, Lôi Tuấn phủi mông, đứng lên bước đi.

Khi anh đi ngang qua chỗ tên canh gác kia, bất ngờ tung chân đá mạnh một cước…

Tên kia bị hất văng lên trời.

Cước thứ hai…

Tên kia bị văng vào trong xe, xương cốt toàn thân hắn làm bể cả thanh chắn.

Chết!

Chiếc xe này chính là mồ chôn hắn.



Chạng vạng, tại biệt thự nhà họ Trần.

Bố con nhà họ Trần ngồi trong phòng khách, đối diện tất nhiên là cô hai nhà họ Trần.

“Tần Mỹ Ngọc, cô nói vậy là sao?”, Tần Uy cười quái gở.

“Anh Uy à, em đi theo anh lâu như vậy, cũng phải có chút tiền bồi thường chứ?”, Tần Mỹ Ngọc giận dữ huỵch toẹt ra.

“Bồi thường?”

Trần Uy cười như điên: “Ha ha ha ha… Cô nghĩ cô là ai hả? Tiên nữ à? Chẳng qua chỉ là một con đàn bà đê tiện dở con dở bà mà thôi, tôi tiếp cận cô chẳng qua vì những mối làm ăn của nhà họ Tần”.

“Khốn kiếp, anh quá đáng lắm rồi”, Tần Mỹ Ngọc càng giận dữ hơn.

“Cơ mà… nhà họ Tần các người lại mọc ra một nhân vật lớn đấy, không ngờ, đúng là không ngờ”, Trần Uy vuốt cằm.

“Anh Uy…”

Tần Mỹ Ngọc đột nhiên lật mặt, trưng ra bộ dạng đê tiện rẻ tiền: “Vừa rồi em nói đùa thôi, lần này em tới là muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Trần”.

“Đã tóm được ông chủ Kim rồi còn muốn hợp tác với chúng tôi sao?”, Trần Uy kinh ngạc.

“Chính do việc này mà ra đó”.

Tần Mỹ Ngọc nói: “Con tiện nhân Thương Lam kia đúng là tu luyện thành tinh rồi, nó được ông chủ Kim hậu thuẫn, mọi sự vụ lớn nhỏ đều do nó quyết định hết, nó là cái thá gì chứ, chỉ là một đứa con hoang khác họ mà thôi”.

“Cô Tần, cô ngồi xuống trước đã”.

Người vừa lên tiêng chính là Trần Quang, bố của Trần Uy.

“Cảm ơn chú”.

Tần Mỹ Ngọc ngồi sát rạt Trần Quang.

Người đàn bà này suýt nữa đã thành con dâu nhà họ Trần, ánh mắt nhìn Trần Quang đầy mờ ám.

Trần Uy tất nhiên không hề biết.

Trước khi Tần Mỹ Ngọc gặp hắn đã từng gặp bố hắn rồi.

Không sai.

Tiểu thư danh môn đấy…

“Trình bày ý tưởng của cô xem nào”.

Trần Quang nói, vẫy vẫy con trai cùng ngồi xuống.

“Rất đơn giản”.

Tần Mỹ Ngọc cười xấu xa: “Bây giờ, dựa vào quan hệ của Lôi Tuấn, Thương Lam có thể nắm bắt được rất nhiều cơ hội, vậy chúng ta trong ngoài phối hợp, tôi sẽ chuyển những dự án này cho nhà họ Trần các người, cuối cùng tiền chúng ta nẫng, nợ Thương Lam gánh, ha ha ha ha…”

“Ừm!”

Hai bố con nhà họ Trần đồng loạt gật đầu.

“Không tệ, rất thông minh!”, Trần Quang khen ngợi.

“Bấy bì à…”

Trần Uy vừa ôm Tần Mỹ Ngọc vừa cười đểu: “Chuyện này… chỉ cần em thành công, anh còn có thể giúp em thêm một chuyện lớn, đến lúc đó, anh sẽ khiến cho Thương Lam mãi mãi biến mất khỏi thế giới này”.

“Anh không sợ nhà họ Kim, không sợ Lôi Tuấn à?’, Tần Mỹ Ngọc vô thức nói.

“Bọn họ?”, Trần Uy lại xoa cằm.

Truyện Full

“Thưa ông, thưa cậu, không xong rồi…”

Một quản gia vội vã chạy vào.

“Hấp tấp cái gì chứ, có chuyện gì?”, Trần Quang tức giận.

“Bên ngoài có rất nhiều xe, một đám người đang xông vào”.

“Ai?”

“Không biết!”

“Bảo vệ đâu?”

“Đang ngăn lại, nhưng có vẻ… không ngăn nổi!”

“Cái gì?”

Bố con nhà họ Trần bỗng đứng phắt dậy, cảm thấy chuyện không phải tầm thường.

Nhà họ Trần là gia tộc hạng hai của thành Hương Giang, bên ngoài có vẻ vinh quang đấy, nhưng bên trong mục rỗng cả rồi.

Trong biệt thự có mười mấy bảo vệ, mười mấy vệ sĩ.

Hơn hai chục người giữ nhà, vậy mà ngăn không được đám người xâm nhập gia cư à?

Chuyện này… rõ ràng không phải chuyện nhỏ.

“Đánh ác vào, đạp lên nó xông vào cho ông!”

Bên ngoài vọng vào tiếng rống giận dữ của một người đàn ông.

Bảo vệ, vệ sĩ nhà họ Trần vừa đánh vừa lùi dần…

Chẳng bao lâu sau, một đám hơn chục người gậy gộc đã xông vào phòng khách lớn nhà họ Trần.

“Ngang ngược, mấy người là ai?”, Trần Quang hét lớn.

Trần Uy lúc này thấy chuyện không xong đã trốn biệt vào một góc phòng gọi điện thoại…

“Ồ, cũng đủ mặt nhỉ!”

Đám người rẽ lối nhường đường, mặt sẹo bước lên, lạnh lùng hỏi: “Bọn bay hẳn phải biết tao là ai chứ?”

“Mặt…”

Người đầu tiên mở miệng nói, chính là Tần Mỹ Ngọc.

Vừa nhìn thấy mặt sẹo, người đàn bà khốn nạn lập tức nép vào một bên.

“Mặt sẹo, là mày?”

Là chủ nhân nhà họ Trần, tất nhiên ông ta biết đại ca thế giới ngầm này.

Trần Quang lạnh lùng nói: “Cho dù mày thế lực lớn thì sao chứ, ai cho phép xông vào nhà người khác hả, mày cho rằng nhà họ Trần chúng tao dễ bị bắt nạt vậy à?”

“Nhà họ Trần?”

Mặt sẹo lạnh tanh nói: “Đại ca tao tới rồi, cái danh nhà họ Trần hả, thôi bỏ đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK