Nhưng khi đứng chung với Thẩm Sơ Tuyết, hai người lại mang vẻ đẹp rất khác nhau.
Một người có đôi mắt quyến rũ câu hồn.
Một người trong trẻo thuần khiết như dòng suối nhỏ.
“Cô Hồ, xin mời ngồi”.
Nhiều năm đã trôi qua, khi gặp lại Hồ Mị Nhi, Thẩm Sơ Tuyết rất căng thẳng.
“Không không không, mời phu nhân ngồi”, đối diện với Thẩm Sơ Tuyết, Hồ Mị Nhi vô cùng lễ độ.
“Phu nhân thật là xinh đẹp”, Hồ Mị Nhi khen không tiếc lời.
“Quá khen rồi, cô Hồ đẹp hơn tôi nhiều”, Thẩm Sơ Tuyết vẫn chưa thể thả lỏng.
“Nhanh thật đấy, đứa bé cũng đã lớn rồi”, Hồ Mị Nhi cảm thán.
“Ừ, đúng vậy!”
Thẩm Sơ Tuyết lễ phép nói: “Mấy năm nay, thật cảm ơn các vị đã chăm sóc cho anh Tuấn”.
“Làm gì có, là anh ấy chăm sóc chúng tôi mới đúng”.
Trước mặt Thẩm Sơ Tuyết vô tri không biết gì, Hồ Mị Nhi vội vàng trả lời.
Nhớ lại năm xưa, lúc Thẩm Sơ Tuyết còn trẻ đã cứu mạng Lôi Tuấn, mới có Thiên Vương Thần Điện ngày nay.
Có thể nói, Thẩm Sơ Tuyết chính là đại ân nhân của Thiên Vương Thần Điện.
Thẩm Sơ Tuyết chỉ biết Lôi Tuấn tham gia quân đội, căn bản không ngờ đến thành tựu ngày hôm nay của anh, hơn nữa những chuyện này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ chẳng có ai nói sự thật cho cô biết cả.
Dù sao, sức mạnh của Thiên Vương Thần Điện đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Người bình thường không hiểu nổi, cũng không chấp nhận nổi.
“Ối giời ơi, sĩ quan Hồ đến rồi đấy à”.
Kim Bưu bước nhanh tới, mặt mày tươi như hoa xuân.
Từ ngày gặp Hồ Mị Nhi, Kim Bưu đã biết thế nào là thần hồn mê mẩn.
Là kẻ giàu có nhất thành Hương Giang, thứ hắn không bao giờ thiếu chính là tiền và gái đẹp, thế nhưng hắn chẳng thể nào chống lại nổi sức quyến rũ ma quái của Hồ Mị Nhi.
Có điều nói gì thì nói, Kim Bưu cũng chỉ dám nằm mơ thôi.
Hồ Mị Nhi là ai nào? Hắn biết, quá biết nữa là khác!
Là Nữ vương La Sát!
Ảo mộng của người đàn ông này, cũng chính là ác mộng của hắn.
“Chào ông chủ Kim, thần sắc không tệ chút nào!”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Nhờ sĩ quan Hồ cả đấy, mấy ngày rồi không gặp, cô lại càng xinh đẹp, đúng là để người ta thèm chảy cả nước miếng!”
“Ông chủ Kim à, đùa giỡn cũng được thôi, nhưng giá đắt lắm đấy”.
“Không dám, không dám”.
“Cũng được”.
Hồ Mị Nhi nói xong, liếc mắt nhìn Lôi Tuấn, sau đó quay lưng ra ngoài.
“Vậy anh đi mau đi, công việc quan trọng hơn”.
Thẩm Sơ Tuyết là người rất nhạy cảm hiểu chuyện, vừa nghe nói Lôi Tuấn bận việc, lập tức gật đầu.
“Bố ơi, nhớ về sớm nha”, Tiểu Niệm lưu luyến không nỡ rời.
“Bố hứa với con, lúc Tiểu Niệm thức dậy, người đầu tiên con thấy chính là bố”, Lôi Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Bố của con là tốt nhất trên đời”.
“Nhớ nghe lời mẹ, đừng chạy lung tung nhé”.
“Anh yên tâm, mau đi đi!”, Thẩm Sơ Tuyết thúc giục.
…
Năm người cùng ngồi trên một chiếc xe Jeep.
Hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng trời tối mịt mới đến một cái ngõ.
Đầu ngõ là một cái quán nhỏ với lèo tèo vài bàn cho khách ngồi, đúng rồi đấy, đây là một quán đồ nướng.
“Có lộn không hả Hồ Mị Nhi?”
Cao Cương vô cùng kinh ngạc nói: “Cô mời điện chủ và bọn tôi đi ăn đồ nướng vỉa hè thật á?”
“Đúng rồi, sao hả, Bắc Vực nghèo đến thế à?”, Âu Dương Sát trêu ghẹo.
“Thiếu tiền thì nói tôi một tiếng, tôi vặn cổ một đám hải tặc là đủ cho cô ăn xả láng cả năm luôn”, Lý Lăng Phong chen mồm.
Về phần Lôi Tuấn, anh cũng chỉ mỉm cười ý nhị, không nói nên lời.
“Tiền? Bớt giỡn, bà đây giống như thiếu tiền lắm hả?”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Cả Bắc Vực này, bất kể là ở thành phố nào, muốn ăn cái gì tôi bao tất, nhưng mà cảm giác hài lòng ngon miệng dễ gì có được.
Khó lắm mới có dịp ăn uống với anh Tuấn, tự do tự tại là quan trọng nhất”.
“Nhưng thế này chẳng phải hơi bị kẹt xỉ sao?”, Cao Cương lại cười nói.
“Anh biết quái gì chứ, quán này ngon cực luôn nhé, tôi là khách ruột ở đây đó”.
Hồ Mị Nhi liếc Cao Cương cháy mặt.
“Tôi thấy cũng được đấy”..