"Thích thì tốt, sau khi hoàn thành kỳ thi đại học, nơi này sẽ thuộc về em."
"Dạ, nhưng vì sao phải thi xong đại học ạ?" Tần Ninh sốt ruột hỏi.
"Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, chờ đến khi thi xong, em có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn."
Hàn Quân Vũ rời khỏi phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang nhăn lại, anh cười như không cười, ngón tay gõ gõ cửa.
"Bài tập về nhà, em làm xong hết chưa?"
"..."
Khuôn mặt của Tần Ninh trong thoáng chốc trở nên bí xị, anh thật sự không thể nói chuyện phiếm với cô thêm chút nữa sao!
"Thiếu gia, Tần tiểu thư tới, nói là muốn gặp Tần Ninh tiểu thư." Dì Trương tới thông báo.
"Được rồi, cháu tới ngay."
Tần Ninh lao ra khỏi phòng, cô nhớ ra gì đó rồi quay sang Hàn thúc cười cười với vẻ mặt nịnh nọt: "Hàn thúc, có phải thúc rất bận, nên phải ở thư phòng làm việc đúng không ạ?"
"Ừ, đi đi." Hàn Quân Vũ nhìn điệu cười lấy lòng của cô liền duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ.
Vì Tần Dao nói tới đây tìm cô, cho nên anh sẽ không can thiệp.
"Cảm ơn Hàn thúc, cháu sẽ nhanh chóng làm xong bài tập."
Tần Ninh xuống lầu đi tới phòng khách, thấy Tần Dao ngồi trên sô pha, tay còn cầm theo một hộp trang sức nhìn có chút quen mắt, đôi con ngươi màu hổ phách của cô khẽ nheo lại.
"Ninh Ninh, chị đã mang những thứ mà em yêu cầu đến rồi đây, em đã hứa với chị rồi thì không được đổi ý nha."
Tần Dao đưa hộp trang sức, còn vỗ vỗ tay cô đầy thâm ý.
Tần Dao đồng ý trả lại đồ trang sức của mẹ cho cô, ngược lại cô cũng phải giúp Tần Dao gần gũi với Hàn Quân Vũ.
Tần Ninh cầm hộp trang sức, cô cẩn thận mở ra kiểm tra bên trong.
Phát hiện bên trong đã thiếu hai món đồ, một là chiếc nhẫn ngọc lục bảo, hai là mặt dây chuyền ngọc bích màu xanh ngọc bích.
Hai món trang sức đó có giá trị không hề nhỏ!
"Chị họ, dường như vẫn thiếu cái gì đó."
"Trang sức của mẹ em đều đã ở đây rồi, những thứ này chị chưa từng chạm qua chúng!" Tần Dao chột dạ phản bác, "Tần Ninh, không phải em lại cố tình lấy một cái cớ để tính kế chị đấy chứ?"
"Chị không lấy, vậy chị có dám đảm bảo mẹ chị cũng chưa từng chạm qua những thứ này không?" Tần Ninh lạnh giọng châm chọc.
Nghe cô sỉ nhục mẹ mình là một tên ăn trộm, Tần Dao thẹn quá thành giận: "Tần Ninh, cô đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
Tần Ninh nhìn khuôn mặt giận dữ của cô ta, hít sâu một hơi, có thể lấy về mấy thứ này, cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng tất cả những gì là của mẹ cô, cô nhất định sẽ khiến bọn họ nhổ ra toàn bộ!
"Dì Trương, dì đi hỏi Hàn thúc, ở đây có một vị khách, xem thúc ấy có muốn gặp hay không."
Tần Ninh nói chuyện với Dì Trương, cô còn chớp chớp mắt mấy cái, dì Trương liền gật đầu đi lên lầu.
Tần Dao đang nghĩ mình sẽ sớm gặp được Hàn Quân Vũ, cô ta phấn khích đến mức khuôn mặt đỏ bừng hết cả lên, mắt nhìn chăm chăm tầng hai không rời.
Đợi mấy phút sau, chỉ nhìn thấy dì Trương xuống lầu, cô ta lo lắng nhìn dì Trương: "Dì Trương, sao Hàn thiếu lại không xuống cùng bà?"
Dì Trương thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta, bà đi tới trước mặt Tần Ninh, cung kính nói: "Ninh tiểu thư, Hàn thiếu nói ngài ấy vẫn còn việc phải giải quyết, hiện tại không thể xuống tiếp khách được."
"Ồ." Tần Ninh gật đầu, quay đầu lại nói với Tần Dao, "Hàn thúc nói thúc ấy đang bận việc, giờ chị muốn ngồi lại chờ hay đi về?"
"Tần Ninh, cô, cô đi lên nói giúp tôi!" Sắc mặt Tần Dao vì tức giận mà tím tái như miếng gan heo.
Để có thể lấy được bộ trang sức này, cô ta đã phải khoác lác với mẹ rằng bản thân có thể mượn cơ hội này để được sự ưu ái từ Hàn thiếu, thật không ngờ tới việc sẽ bị con tiện nhân Tần Ninh này ra vẻ.
Tần Ninh nhún vai, "Chị muốn tôi gọi người, hay là muốn tôi cởi sạch quần áo Hàn thúc thúc rồi đưa lên giường cho chị đây?"
"Tần Ninh, cô!"
"Nếu chị muốn chờ thì cứ tự nhiên ngồi đây đi, tôi còn phải làm bài tập về nhà, lên lầu trươc đây." Tần Ninh lười nói chuyện với cô ta, liền ôm hộp trang sức đi lên lầu.
Tần Dao nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang thong thả đi lên lầu, khuôn mặt không nhịn được mà tái xanh, hận nỗi không thể bóp chết cô!
* * *
Sáng sớm, Tần Ninh chạy bộ, sau đó cô lại kéo lê những bước chân nặng nề trở về biệt thự.
Cơ thể nhỏ bé của cô nằm ì ra sô pha, lười biếng không chịu động đậy.
Hàn Quân Vũ nhìn cả người cô đầm đìa mồ hôi còn nằm trên sô pha, sau lưng áo ướt một mảng lớn, anh sợ cô bị cảm lạnh nên kêu cô lên lầu.
Tần Ninh lắc đầu, giờ bắp chân cô đang nhức mỏi lắm rồi, căn bản là không có cách nào để lên lầu.
Anh bất lực đứng dậy bế cô lên.
Tần Ninh bất ngờ bị anh bế theo kiểu công chúa, sợ tới mức giữ chặt tay vào cổ anh, cô dựa vào lồng ngực anh cười thích thú.
"Hàn thúc thúc, thúc thật tốt a!"
"Sau này nếu không có tôi ở đây, em cũng phải tập luyện thể thao."
Sáng hôm nay anh mang đôi giày tới gõ cửa phòng cô, muốn đánh thức cô dậy chạy bộ, ai ngờ cô gái nhỏ này lại ngang nhiên khóa trái cửa ngủ nướng, cho nên cả buổi sáng anh không chịu dành cho cô một nét mặt dễ chịu.
Giờ cô đang bắt được cơ hội, sao anh không nhận ra cô đang lấy lòng anh.
Nhìn dáng vẻ như muốn khóc của cô, trong lòng Hàn Quân Vũ mềm nhũn, anh không phải cố tình làm cô khó xử, chẳng qua cơ thể cô cần thiết phải được luyện tập.
Tần Ninh thấy khuôn mặt anh vẫn rất nghiêm khắc, giống như đang âm trầm dọa người, cô liền cúi đầu nhận sai.
"Cháu biết rồi, cháu sẽ nhớ kỹ lời Hàn thúc thúc."
Nhìn cô bé ngoan ngoãn nhận sai, sắc mặt Hàn Quân Vũ đã dịu đi đôi chút.
"Tôi sắp đi công tác, em nhớ phải ngoan."
"Dạ, cháu nhất định sẽ thực ngoan." Tần Ninh ngay lập tức giơ bàn tay nhỏ lên thề thốt.
Thay xong quần áo, Tần Ninh xuống lầu, đúng lúc dì Trương đang dọn bữa sáng, cô liền lại gần nhỏ giọng dò hỏi.
"Dì Trương, hôm qua ấy, Tần Dao chờ đến khuya sao ạ?"
"Tần tiểu thư đợi được hai hoặc ba tiếng gì đó."
Nhớ lại tối qua Tần Dao khiến bà ngủ không ngon, sắc mặt dì Trương trở nên không tốt.
"Tôi thấy cô ta đúng là không hiểu chuyện, Hàn thiếu không thích mùi hương quá nồng, mà mùi nước hoa trên người cô ta lại nặng quá mức. Nếu hôm qua Hàn thiếu thật sự xuống gặp cô ta, chắc chắn ngài ấy sẽ đuổi cô ta ra khỏi biệt thự ngay đấy."
"Con cũng không ngờ cô ta lại kiên nhẫn như vậy." Tần Ninh nói ngoài ý muốn.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Quân Vũ, cô lập tức im lặng, chớp chớp mắt với dì Trương, nở một nụ cười nghịch ngợm.
Nhìn bộ dáng tinh quái của cô, dì Trương nhịn không được cười khẽ một tiếng, sau đó quay lại phòng bếp.
"Hàn thúc thúc, cháu muốn cùng thúc nói chuyện thẳng thắn với nhau về một vấn đề."
Tần Ninh cúi đầu đứng trước mặt anh, nhìn giống như cô học sinh nhỏ phạm lỗi đang chờ thầy giáo xử phạt.
Tối qua Tần Dao đem đồ trang sức tới đây trả cô, ban đầu cô cũng có ý định giúp. Nhưng Tần Dao lại dám giữ lại hai món đồ quý nhất trong hộp trang sức của mẹ cô, mà vẫn còn lớn lối yêu cầu cô giúp.
A, cô không có bị ngốc đâu!
Cho nên cô phối hợp với dì Trương diễn một vở kịch, không muốn cô ta gặp được Hàn thúc.
Nhưng Tần Dao là hôn thê của Hàn thúc, cô cứ như vậy bắt nạt người ta, nếu bị Hàn thúc biết được có khi nào tìm cô tính sổ không, cho nên tốt nhất là cô nên nói thẳng thắn để nhận được sự khoan hồng.
Nếu mà Hàn thúc có thực sự muốn phạt cô về việc này thì cô cũng nhận!
"Chuyện là tối hôm qua Tần Dao tới đưa dồ cho cháu, chị ấy nói muốn gặp thúc, nhưng lúc ấy thúc đang trong thư phòng, thế nên cháu không muốn quấy rầy thúc."
"Ừm, ngồi xuống ăn sáng đi." Sắc mặt anh vẫn cứ bình tĩnh, người ngoài không hề biết được cảm xúc thật.
Đôi mắt màu hổ phách thuần khiết của Tần Ninh luôn nhìn chằm chằm vào anh, không tự giác cắn cắn khoé môi suy nghĩ lung tung.
Ý của anh là, không so đo với mình sao?
Hai người dùng xong bữa sáng, anh đưa cô tới trường, lúc bước ra khỏi xe, Tần Ninh nhịn không được nên khom người chín mươi độ nói lời xin lỗi trước mặt anh.
"Hàn thúc, cháu rất xin lỗi, từ sau cháu không dám làm như vậy nữa!"
Hàn Quân Vũ nhìn cái đầu nhỏ với những sợi tóc mềm mại của cô, nghĩ một lúc lâu mới hiểu là cô đang đề cập đến chuyện của Tần Dao hôm qua đến biệt thự, anh không quan tâm, trực tiếp chuyển đề tài khác.
Những người không liên quan, anh sẽ không lãng phí nước bọt dù chỉ một từ.
"Ừ. Lo học tốt đi và chuyện đó tìm Tống Huyền nói."
Cô cẩn thận nghe ra giọng anh không có sự tức giận, Tần Ninh mới chịu thở phào nhẹ nhõm. Anh thì theo thói quen duỗi tay ra tính xoa đầu cô, còn cô cũng thuận theo anh mà ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay.
Cái động tác nhỏ này làm Hàn Quân Vũ rất hài lòng, tim anh như mềm nhũn ra, khoé miệng khẽ vẽ lên một đường cong cong.
Tống Huyền ngồi phía trước lái xe thấy được nụ cười của Hàn thiếu, trong đầu hắn luôn nghĩ đây đúng là điều kỳ diệu.
Cô bé này đúng là rất lợi hại, chỉ một hành động nhỏ đã làm khối băng sơn ngàn năm tan chảy ra, điều này khiến hắn có vài phần ngưỡng mộ cô!
Cô bé được người hâm mộ Tống Huyền đưa tới lớp học, cảm thấy bầu không khí trong lớp có điểm gì đó không thích hợp cho lắm, tất cả mọi người đều nhìn cô trân trân khiến cả người cô không được thoải mái.
Cô đi tới chỗ ngồi của mình, cánh tay của An Vận đã đặt ngay ngắn lên vai cô, An Vận còn để lộ nụ cười xấu xa.
"Nói nói, Hàn thúc thúc cậu rốt cuộc thân phận như thế nào, vậy mà có thể xóa sổ Trần Minh và Tào Đình?"
"Hàn thúc thúc là tổng tài tập đoàn Thịnh An."
"Tập đoàn Thịnh An?"
An Vận khiếp sợ trợn to mắt nhìn chằm chằm cô, phải mất vài giây sau mới có thể hoàn hồn, An Vận còn cho rằng lỗ tay mình bị ảo giác.
"Suỵt!"
Nhìn thấy đám bạn học cùng lớp cứ mãi nhìn mình, Tần Ninh nhanh chóng che miệng.
"Nhỏ giọng thôi."