"Giáo viên Tiền, bà hãy nói tình trạng của học sinh Giang xem thế nào rồi đi." Hiệu trưởng yêu cầu.
Giáo viên Tiền chính là người của phòng y tế trường, trực tiếp khám xét vết thương cho Giang Nhu.
Giáo viên Tiền lôi quyển sổ ghi chép các ca bệnh án do chính bản thân viết, đọc dõng dạc, "Chân bối học sinh Giang xanh tím, nhưng không có gì nghiêm trọng, có khả năng là do em ấy đụng trúng vào đâu đó, chỉ cần thoa ít thuốc là bình thường lại ngay thôi."
Giang Nhu từ đầu đến giờ vẫn không hiểu vì sao mình bị gọi tới, và vì sao giáo viên lại đọc bệnh án vết thương của mình như vậy, cô ta nhíu mi, ủy khuất nhìn giáo viên Tiền.
"Cô à, trên người em có nhiều chỗ rất đau, cũng không biết là va vào đâu nữa. Nếu không phải do Tần Ninh.. Em cũng sẽ không bị thương. Em biết Tần Ninh không phải cố ý, chỉ cần cậu ấy nói một câu xin lỗi với em là được."
Lúc mở miệng nói chuyện, Giang Nhu còn cố tình khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng bằng cách rơi nước mắt, nhìn bộ dạng cô ta bây giờ vô cùng thống khổ. Tuy nhiên, trong căn phòng lại không có một tiếng đáp lại cô ta.
"Khám mấy vết thương của cậu ta, có thể xác định được ai làm không, giáo viên Tiền?" An Vận hỏi.
"Học sinh An, thực xin lỗi, nhưng việc này đúng là tôi không thể xác định được." Giáo viên Tiền lắc đầu.
"Ngay cả cô cũng không xác định được ai là ngươi tạo ra vết thương của cậu ta, vậy thì, giáo viên Âu, sao thầy có thể khẳng định đó là Tần Ninh làm mà đòi đuổi học cậu ấy?" An Vận nhanh chóng chuyển đề tài, quay qua dồn giáo viên Âu vào thế bí.
Giáo viên Âu đưa tay lên thái dương lau mấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, "Chuyện này, là tôi ta tận mắt chứng kiến Tần Ninh dùng chân giẫm lên người em ấy."
An Vận đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt ông ta, giơ cánh tay lên cao.
Giáo viên Âu cho rằng An Vận đang muốn đánh người, sợ tới mức lùi ra sau hai bước, đụng vào vách tường.
Nhưng An Vận chỉ đưa tay lên gãi gãi đầu, nhìn dáng vẻ kinh hoảng của ông thầy, cô khinh thường cười lạnh.
"Thầy à, đường đường là giáo viên, sống giữa bao nhiêu thế hệ, mà lại cứ khăng khăng cho rằng những gì mình thấy một hai phải là đúng, có thể cắt câu lấy nghĩa, chưa chịu điều tra rõ ràng, đã đẩy tội danh cho người ta. Xem ra thầy hiệu trưởng, thầy nên cho giáo viên kiểu này đi tập huấn một buổi để nắm chút kiến thức pháp luật về giáo dục đi." An Vận lạnh giọng mỉa mai.
Da đầu hiệu trưởng phút chốc trở nên tê dại, vội vã chạy đến giải thích, "Giáo viên Âu làm việc có chút quyết đoán, tôi nhất định sẽ xử lí tốt việc này. Còn chuyện học sinh Giang bị thương, tôi sẽ cho em nghỉ một tuần, em hãy đi bệnh viện kiểm tra rồi nghỉ ngơi cho thật tốt."
Hiện giờ Giang Nhu cũng là một học sinh cấp ba, thi cử sắp tới nơi nên thời gian học tập càng trở nên gấp rút, hiệu trưởng để cô ta nghỉ những một tuần, đây cũng xem như là một phương án đưa ra trừng phạt cô ta.
Trong lòng cô ta cảm thấy không phục, đôi mắt ủy khuất chớp chớp, nước mắt thi nhau rớt ra ngoài, giống như là một loại nước máy không mất tiền mua.
Giáo viên Âu nghe hiệu trưởng nói vậy, trong lòng ông ta thầm thở phào nhẹ nhão, quay qua phía An Vận nhướng mày khiêu khích.
Có hiệu trưởng che chở, con nhỏ này sẽ không làm gì được mình.
"Là ta sai, lúc nhìn ba em đánh nhau, ta đã kêu Tần Ninh và em dừng tay, nhưng Tần Ninh ngược lại còn cố tình giẫm lên người học sinh Giang, nên ta hiểu lầm Tần Ninh là người gây sự trước. Giờ mọi chuyện đã tra rõ ràng, nếu là do ta quá quyết đoán, vậy thì về sau ta nhất định sẽ sửa đổi."
An Vận nhìn cái dáng vẻ nói không biết xấu hổ của giáo viên Âu, cô tức giận đến mức sắc mặt phút chốc biến thành màu đen, đang định đáp trả thì bị Tần Ninh nắm lấy cánh tay mình.
Cô kinh ngạc nhìn Tần Ninh, Tần Ninh đứng đối diện cô chớp chớp mắt, Tần Ninh tin Hàn thúc thúc nhất định sẽ giúp hai người giải quyết ổn thỏa.
Giáo viên Âu này hễ tí là nói muốn đuổi học cô, lần này nhất định phải khiến ông ta nhận chút muối mặt, nếu không sau này không biết sẽ còn học sinh nào phải gánh chịu tai ương như bọn cô ngày hôm nay!
Hàn Quân Vũ liếc mắt nhìn hiệu trưởng một cái, trong ánh mắt hiện rõ sự không kiên nhẫn.
"Hiệu trưởng, cháu gái nhỏ nhà tôi và bạn nó bị giáo viên trong trường khi dễ như thế, mà một câu xin lỗi cũng không có. Hay là ông muốn cảnh sát phải tham gia vào?"
Hiệu trưởng nhíu mày, trong đầu ông ta có thể tự ý thức được, nếu để vị Hàn thiếu này nổi giận, thì khả năng đến cái chức hiệu trưởng của ông ta cũng không thể giữ nổi.
"Dạ thưa Hàn thiếu, giáo viên Âu đã làm trái nội quy trường học, hãy trừ ông ta ba tháng lương, lập tức kêu bộ phận nhân sự giải quyết ngay đi!"
Giáo viên Âu nghe mình sắp bị cắt ba tháng tiền lương, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Lương giáo viên cũng đâu phải quá cao, giờ lại trừ ba tháng tiền lương, như vậy chẳng phải là đang muốn ông ta uống gió Tây Bắc để sống sao!
Mà còn nữa, nếu chuyện ông ta bị phạt trừ lương ba tháng lan ra toàn trường, thì ông ta làm sao còn mắt mũi gặp những giáo viên khác và học sinh đây?
"Hiệu trưởng, sao ông lại có thể nghe theo mấy lời nói hươu nói vượn của hắn rồi cắt tiền lương của tôi, ngày nào tôi cũng mệt sống mệt chết, này chẳng phải là quá không công bằng.."
"Câm miệng!"
Hiệu trưởng đang cố gắng hòa hoãn để giữ lại cái loại người ngu xuẩn này trong trường, nhưng ngược lại ông ta vẫn không biết nhìn sắc mặt để sống, còn hùng hổ lên tiếng giáo huấn, khiến ông giận đến mức muốn nôn ra máu.
Ha, công bằng.
Lúc ông ta một hai đòi đuổi học Tần Ninh và An Vận, sao ông ta không tự hỏi làm vậy có công bằng với họ không!
Giáo viên Âu nghĩ đến chuyện mình sẽ thê thảm thế nào khi bị cắt ba tháng tiền lương, ông ta không chịu khuất phục tranh cãi, "Hiệu trưởng, ông không thể cắt tiền lương của tôi. Trong chuyện này, tất cả đều do ba học sinh này làm loạn, vậy mà cuối cùng sao tôi lại là người sai?"
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, gương mặt xụ xuống, "Giáo viên Âu nếu không muốn bị cắt ba tháng tiền lương nữa thì cũng được thôi, từ giờ về sau đừng có lãnh lương ở đây nữa. Tiểu Lý, đi thông báo với bộ phận nhân sự của trường học, giáo viên Âu đã bị khai trừ ra khỏi hàng ngũ giáo viên của trường!"
Giáo viên Âu kinh ngạc trừng mắt nhìn hiệu trưởng, không dám tin gì đang xảy ra trước mắt.
"Hiệu trưởng, ông đây là đang lạm dụng chức quyền, có phải ông đã bị hắn nắm thóp nhược điểm, nên để bảo vệ mình, ông liền đuổi tôi đi?"
"..."
Sắc mặt hiệu trưởng trầm xuống, chính ông cũng không ngờ được người này lại dám nói ra những lời sỉ nhục mình như vậy, càng thêm lý do khiến ông không muốn giữ người tên giáo viên Âu này ở lại đây lâu hơn nữa.
"Tiểu Lý, mau đưa giáo viên Âu ra ngoài đi!"
Giáo viên Âu không nghĩ đến chuyện mình sẽ chấp nhận rời đi, nhưng khi ông ta nghe giáo viên Lý nói gì đó, trong mắt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hàn Quân Vũ, cả người bị đóng băng, cứng đờ tại một chỗ để mặc Tiểu Lý lôi ra ngoài.
Tần Ninh và An Vận nhìn giáo viên Âu bị lôi đi, hai người kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng họ ai cũng không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.
Cả hai chỉ là muốn cho giáo viên Âu một bài học, thật không nghĩ tới chuyện như này lại khiến ông ta bị sa thải.
Đứng trơ mắt nhìn giáo viên Âu bị sa thải, trong lòng Giang Nhu đột nhiên cũng theo vậy mà khẩn trương, cô ta vờ yếu đuối căn bản là muốn nhận sự đồng tình từ giáo viên Âu, biến ông ta thành công cụ trừng phạt Tần Ninh giúp mình.
Nhưng bây giờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược, nói không chừng mục tiêu trước đầu ngón trỏ tiếp theo sẽ là cô.
Cô ta day day trán, bày ra dáng vẻ thống khổ, sau đó ngất trên sô pha.
"..."
Hiệu trưởng nhìn cô ta té xỉu trên sô pha, ông ta cũng lười phản ứng lại, kêu người đi gọi hai giáo viên nữ tới đưa Giang Nhu đi chỗ khác.
"Hàn thiếu, điều hành tập đoàn Thịnh An bận rộn như thế, giờ lại vì một chuyện cỏn con trong trường mà phiền ngài tới tận đây ra mặt. Hay là bữa trưa hôm nay, ngài ở lại trường dùng cơm nhé, tôi sẽ sai người đi chuẩn bị ngay bây giờ đây."
Hàn Quân Vũ nhìn đôi con ngươi sáng lấp lánh đang chĩa vào mình, trong lòng anh tự khắc mềm đi vài phần, nhưng lần này anh đã bỏ giở cuộc họp quan trong của tập đoàn để chạy tới đây, cho nên vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết xong.
"Tôi không muốn làm phiền hiệu trưởng đây, chỉ hy vọng sau này hiệu trưởng có thể xử lý những việc này công bằng một chút."
Hiệu trưởng nghe ra mùi cảnh cáo trong lời nói của anh, vội vàng cúi người đảm bảo, "Từ nay về sau, chỉ cần Tần Ninh còn ở trong trường này, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì nữa."
Giang Nhu đi chưa được bao xa, nên cô ta vô tình nghe được danh tính Hàn thúc thúc của Tần Ninh, hóa ra người này chính là Hàn Quân Vũ – tổng tài tập đoàn Thịnh An, Giang Nhu khiếp sợ đến mức cứng đờ cả người.
Cô ta không hiểu con ma ốm như Tần Ninh thì có tài đức gì, vừa bị đuổi khỏi Tần gia chưa được bao lâu đã tìm được chỗ dựa lớn mạnh như thế!
Còn cô ta thì sao, vì cớ gì mà sau khi rời khỏi nhà, cô ta lại chỉ có thể ở nhờ Tần gia, chịu mọi sự oán khí của Giang Bội?
Giờ khắc này, trong lòng Giang Nhu tràn ngập thù hận.
Tần Ninh đưa Hàn Quân Vũ ra cổng trường, hiện tại cả hiệu trưởng và An Vận cũng đã rời đi, cô mới cười hì hì bước tới cạnh anh.
"Hàn thúc, thúc gạt cháu."
Hàn Quân Vũ giơ những ngón tay dài lên nựng mặt cô, cảm giác nó mang lại quả thật rất dễ chịu, anh có chút yêu thích đến không muốn buông tay.
Con ngươi màu nâu tình cờ rơi trên cổ áo tinh tế của cô, dưới ánh nắng mặt trời nơi đó trắng như ngọc, chiếc cổ vừa nhỏ nhắn vừa thon dài, lại thêm chút mềm mại, thật sự khiến người ta không thể rời mắt.
"Đã rước rắc rối vào người rồi tới tìm tôi, giờ còn dám chỉ trích, lá gan của em quả nhiên cũng lớn quá rồi."
Nghe mấy lời giáo huấn của anh, Tần Ninh da mặt dày chả si nhê gì, cứ thế ôm cánh tay anh cọ cọ như một chú mèo nhỏ lười biếng.
Đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của Giang Nhu, cô lại cảm thấy nóng giận trong lòng, "Không phải cháu đánh nhau, là do Giang Nhu giỏi diễn kịch, cháu căn bản không có làm gì khiến cô ta bị thương. Hàn thúc thúc, chuyện cháu bị nhốt ở phòng thay đồ, chính là do Giang Nhu làm!"
Hàn Quân Vũ sửng sốt, nguyên bản anh muốn nổi một trận lôi đình, nhưng nghĩ lại ngày hôm đó cô nằm yếu ớt dưới nền đất lạnh trong phòng thay đồ, lòng anh đột nhiên mềm lại.
Anh nhéo đôi má hồng hồng của cô, giọng bất đắc dĩ nói, "Tuy rằng tôi không yêu cầu em phải làm thục nữ, nhưng việc ẩu đả cãi nhau, thực không hợp với em. Sau này mấy việc đánh nhau kiểu này, cứ gọi tôi."
Anh nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, khiến Tần Ninh nhớ tới ba ba trước kia cũng thích xoa mặt cô thân mật như vậy, cô vui cười gật đầu.
Còn cố tình cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nhìn chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang làm nũng.
"Hàn thúc, thúc thật tốt. Mà cũng tới giờ ăn trưa rồi, cháu mời thúc đi ăn một bữa nha."