"Hàn Tử Câm, cậu thích Tần Ninh."
Hai tai Hàn Tử Câm đỏ lên, nếu trước mặt là khuê mật (1) của Tần Ninh, thì cậu cũng không nhất thiết phải phủ nhận.
(1) khuê mật: Bạn cực kỳ thân, có thể chia sẻ tâm sự mọi chuyện với nhau.
"Đúng!"
An Vận nhướng mày, giáo thảo quả là người rất dứt khoát.
Nhưng thật đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Nhưng vấn đề là, hiện giờ Tần Ninh không muốn dính đến chuyện yêu đương."
Tuy là trong lòng An Vận rất đồng tình với cậu, nhưng vì giúp chị em tốt của mình, cô đành phải lấy đao chặt đứt sợi đay rối này.
"Tôi biết, cho nên tôi cũng không có ý muốn ép cậu ấy." Hàn Tử Câm có dự cảm không lành, vội vàng ngắt lời An Vận.
"Những lần tôi nghe tin cậu ấy phải vào viện nằm, trong lòng thực sự lo lắng cực kỳ, chỉ muốn có thể chạy nhanh đến cạnh cậu ấy, chăm sóc và bảo vệ cậu ấy, chứ không hề có bất cứ ý nghĩ gì khác."
Ngữ khí Hàn Tử Câm rất nghiêm túc, nét mặt vô cùng thành thật, "Tôi biết cậu ấy không có loại cảm giác này với tôi. Nhưng tôi không quan tâm, tôi tin tình cảm tôi dành cho cậu ấy đủ sức thuyết phục, sẽ có ngày cậu ấy sẽ đáp lại tình cảm của tôi mà thôi."
An Vận thở dài, cậu bạn trước mặt cô thật sự, đã quá nóng vội rồi đi.
"Hàn Tử Câm, cậu có từng thử nghĩ, hiện tại đang là bạn với nhau, mà trong đầu cậu lại có những suy nghĩ nóng vội như thế, sẽ khiến Tần Ninh cảm thấy bối rối không?"
"..."
Hàn Tử Câm đau xót trong lòng, tim giống như bị một chủy thủ (2) sắc nhọn đâm vào, cậu lại nhớ đến những bức ảnh chụp trong tay Giang Nhu.
(2) chủy thủ: Kiếm ngắn hoặc dao găm.
Liệu sẽ xảy ra chuyện thật sao?
"Tính các Tần Ninh trước giờ vẫn luôn mềm mỏng, không bao giờ nói được lời tàn nhẫn với bất kỳ ai, nhưng tôi nghĩ có một số chuyện, nếu không nói rõ sẽ chỉ khiến cậu tổn thương thêm thôi." An Vận hít sâu một hơi.
"Cậu ấy đang chuẩn bị thi nghệ thuật, nên không cần cậu dạy bổ túc đâu, vì vậy cho nên, cậu đừng biến ý tốt của mình thành sự quấy rối dành cho cậu ấy nữa."
"Đây là những điều mà Tần Ninh muốn cậu nói với tôi?"
"Cũng chẳng có gì khác biệt đâu, giọng cậu ấy mềm như bông, khẳng định sẽ chẳng nói được lời nào đủ cường ngạnh đâu. Nhưng tóm lại là, cậu đã bị cự tuyệt. Hiểu chưa?"
"..."
Bàn tay Hàn Tử Câm để trên đùi siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt cũng dần dần đỏ lên.
An Vận đứng lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của chàng trai, đôi mắt đào hoa hút người, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím chặt, lập thể ngủ quan tuy còn có chút ngây ngô nhưng cũng có vài phần lãnh lệ.
"Tôi khuyên cậu một câu, nếu muốn cậu ấy đón nhận tình cảm của cậu, thì đừng nóng vội quá, nóng vội sẽ không bao giờ thành công được đâu."
Hàn Tử Câm kinh ngạc, nắm tay đang siết chặt cũng thả lỏng đi đôi chút.
"Ý của cậu là.."
"Hầy, cuộc sống trước giờ của Ninh Ninh đơn thuần lắm, có nhiều chuyện cậu ấy còn chưa hiểu hết nữa. Cậu nên đợi đến khi Tần Ninh đủ trưởng thành, rồi nói rõ với cậu ấy cũng chưa muộn."
Tính cách Hàn Tử Câm cao ngạo, nếu thẳng thắn từ chối như vậy, không chừng lại là đang khiêu chiến với chính lòng cao ngạo đó của cậu ta, không may sẽ phản tác dụng hoàn toàn, đến lúc đó có khi Tần Ninh lại mất đi quyền chủ động.
Cho nên, trong chuyện này An Vận không thể nào thẳng thắn quá được.
Lúc Tần Ninh đi toilet xong, quay lại nhìn thấy An Vận ra dấu hiệu OK với mình, liền thở dài nhẹ nhõm.
Hàn Tử Câm thấy được động tác nhỏ này của hai người, trong lòng cũng đã hiểu được phần nào, cố gắng khắc chế cảm xúc.
Lúc ba người rời đi, Hàn Tử Câm tính đi vào trả tiền, nhưng người phục vụ lại báo đã có người trả rồi.
Trong lòng cậu hiểu rõ, trước đó Tần Ninh lấy cớ đi WC, nhưng thực tế là ra quầy thanh toán.
Tần Ninh bị Hàn Tử Câm nhìn chằm chằm đến phát ngượng, "Chuyện là, lần trước cậu tặng tôi quyển notebook, mà tôi còn chưa có dịp cảm ơn cậu cho hẳn hoi nữa, nên bữa cơm hôm nay coi như tôi mời lại cậu."
"Được." Hàn Tử Câm gật đầu, "Sau này chúng ta là bạn bè, nếu có chuyện gì cần giúp cậu cứ đến tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng được."
"..."
Cái đầu nhỏ của Tần Ninh hơi cúi.
"Đúng rồi, là bạn bè." An Vận trấn an cô, lặng lẽ nói khẽ bên tai cô: "Lần sau nếu có bị mời nữa, cậu có thể thoải mái từ chối nếu không thích!"
"Được." Lúc này Tần Ninh mới chịu thả lỏng người lại.
Quay lại phòng học, Tần Ninh suy tư không biết bản thân sẽ thi vào trường nào, mấy ngày đi tập huấn biết tìm ai làm giáo viên kèm đây.
Hơn nữa cũng lâu rồi cô chưa cầm cọ vẽ, không biết bản thân có làm nên trò trống gì không.
Đúng lúc cầm bút chì trong tay, cô tùy tiện đưa đường bút vẽ bừa lên bài thi, lúc vẽ xong mới nhận ra người đó lại là Hàn thúc thúc.
"Oa, vẽ không khác người thật chút nào, sườn mặt này, tôi cho cậu 10 điểm!" An Vận ngồi bên cạnh lên tiếng nhận xét.
"Nét mặt Hàn thúc thúc rất đẹp, tôi vẫn thấy hình mình vẽ thiếu nhiều đường lắm." Hai má Tần Ninh đỏ ửng, nhỏ giọng giải thích.
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, theo tôi thấy nhan sắc Hàn thúc thúc cậu đúng là có giá trị." An Vận đưa tay vuốt sườn mặt Hàn Quân Vũ, tấm tắc khen hai tiếng, "Sắc mặt Hàn thiếu lúc nào cũng âm trầm như vậy, vì thế mà mọi người không ai dám nhìn thẳng, tôi đang nghĩ xem có nên mua tạp chí hình thúc ấy sưu tầm không."
"..."
Tần Ninh dẩu môi hồng, thở phì phì đẩy tay An Vận ra, vội che sườn mặt Hàn Quân Vũ lại.
.........
Sáng sớm, khi bầu trời đã hiện rõ hai màu xanh trắng, chuông báo thức của Tần Ninh vang lên.
Cô tập thể dục rèn luyện thể hình, đọc những từ đơn mình mới học. Cô không thể đạt điểm cao môn toán, Hàn thúc thúc nói cô không cần phải xấu hổ, thay vào đó hãy học tốt mấy môn khác để bù vào.
Môn tiếng anh của cô cũng không tồi, nếu cố gắng nỗ lực, chăm chỉ hơn, có khi điểm số sẽ được đề cao lên mười phần.
Trên người mặc một bộ đồ thể thao, cô mở cửa, thấy Hàn thúc thúc cũng mặc bộ đồ thể thao trên dưới toàn một màu đen, anh dựa vào cửa, dường như đang đợi cô.
"Hàn thúc thúc..." Cô vui mừng hô tên anh.
Phải dậy sớm để nghe giọng nói ngọt ngào này, tâm trạng Hàn Quân Vũ có chút không tốt, "Ngoan, sau này đừng ra ngoài chạy nữa."
"Dạ?" Tần Ninh nghi hoặc, đi theo anh lên lầu.
Đi vào một gian phòng trên lầu ba, không gian trong phòng rộng rãi, được trang bị nhiều loại thiết bị vận động thể thao.
Chẳng lẽ đây là phòng tập thể dục của Hàn thúc thúc?
"Em trước tiên hãy vận động cho lên gân cốt trước đi, hôm nay chúng ta sẽ chạy bộ trước." Hàn Quân Vũ nhắc nhở.
"Dạ."
Tần Ninh nghe lời, bắt đầu tập thể dục vận động toàn thân, mở rộng cánh tay, ép chân... Đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Hàn thúc thúc đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt quái dị.
"Hàn thúc thúc, làm sao vậy?"
Ánh mắt anh hiện rõ tính xâm lược, bị con ngươi màu nâu sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm khiến cô có chút sợ hãi, giống như trước mặt cô lúc này đang là một con sói đói.
"Bắt đầu chạy bộ."
Hàn Quân Vũ khắc chế cảm xúc, đạm mạc thu lại ánh mắt, nét mặt lạnh như cũ, đưa cô lên máy chạy bộ.
Bộ đồ thể thao cô đang mặc trên người thuộc loại bó sát, thời điểm toàn thân cô căng cứng các đường cong cơ thể lộ ra bằng sạch.
Ý chí và nghị lực của người đàn ông dậy sớm đã không còn đủ sự kiên định, nhất thời khiến anh mất khống chế khi đối mặt với cô gái nhỏ, đến khi nghe lời nhắc nhở của cô, anh ảo não chuyển dời tầm mắt.
Hàn Quân Vũ, sức khống chế của bản thân mà mày vẫn luôn tự hào đã bị chó ăn rồi sao?!
Sau khi chạy được nửa tiếng, khắp người Tần Ninh chỉ có mồ hôi, Hàn Quân Vũ tắt máy chạy bộ, lấy khăn lau mặt cho cô.
Ban đầu Tần Ninh còn tưởng cô sẽ tự làm chuyện này, nhưng căn bản Hàn Quân Vũ lại không muốn cho cô cơ hội tự làm, mà Tần Ninh đánh không lại anh, đành ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh, mặc kệ cho anh làm.
"Chạy nửa giờ, sau đó sẽ tiếp tục thực hiện những động tác khác, hiểu không?" Anh chậm rãi giáo huấn cô.
Cơ thể cô trước giờ vốn yếu ớt, thường xuyên phải dùng đến thuốc, mà sao lại không để ý biện pháp tốt nhất là tập thể dục rèn luyện sức khỏe. Đây là phòng thể dục của riêng anh, trước giờ anh không muốn ai đặt chân vào căn phòng này, nhưng dù gì sau này cô cũng là người của anh, nên không sớm thì muộn căn phòng này sẽ là của cô.
"Dạ, còn động tác nào khác nữa ạ?"
Cẳng chân Tần Ninh run rẩy, nếu là chạy bộ bên ngoài, mệt mỏi cô có thể dừng lại nghỉ một lát, nhưng đây là chạy bộ trên máy, đến một giây cũng không nghỉ được.
"Lúc mới bắt đầu cơ thể sẽ không kịp thích ứng, nhưng dần rồi sẽ quen thôi."
Hàn Quân Vũ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, đem cô làm động tác tiếp theo, kéo duỗi cơ bắp phía sau lưng.
Trước mỗi động tác, Hàn Quân Vũ sẽ làm mẫu cho cô xem, Tần Ninh nhìn chằm chằm cơ bắp mạnh mẽ của người đàn ông trước mặt, cảm nhận sức mạnh tràn ngập căn phòng, làm cô trừng lớn hai mắt.
Trong đầu lại nhớ tới những lời An Vận từng nói, dáng người Hàn thúc thúc hoàn hảo quá mức, thể lực cường tráng, một người đàn ông gần 30 tuổi bị nghẹn lâu, cả đêm...
Tần Ninh nhanh chóng lắc đầu mạnh một cái, ảo não trong lòng.
Hàn thúc thúc vẫn kiên nhẫn hướng dẫn cô, vậy mà trong đầu cô lại nghĩ đến mấy chuyện kiểu này, thật là quá sai trái mà.
Hàn Quân Vũ chính là cố ý khoe cơ bắp, để ý trong ánh mắt cô gái nhỏ từ si mê chuyển sang ảo não, ở chỗ cô đứng không nhìn được Hàn Quân Vũ đang nhếch môi cười.
Anh là một thương nhân, mà một thương nhân nếu không nhìn thấy lợi ích sẽ không bao giờ dậy sớm, tự mình huấn luyện cô, một phần là vì muốn cơ thể cô có thể khỏe mạnh hơn, một phần là muốn gần gũi với cô, nếu sau này có làm mấy động tác mạnh hơn nữa.... Cũng sẽ không có khó khăn gì mấy!