"Xem ra là có người đang ngồi không yên mới đem tin tức như vậy truyền ra, Phúc bá ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi!"
Tô Thần trầm giọng nói.
"Vậy lão nô liền xin phép cáo lui trước !"
Phúc bá sau khi hướng về phía Tô Thần hành lễ liền mở dù che mưa nhanh chóng rời đi khỏi tiểu viện.
Nhìn xem thân ảnh Phúc bá rời đi, Tô Thần ánh mắt nhắm lại.
"Đây là đang nhắc nhở ta, hay là có ý tứ gì khác đâu?"
"Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, chờ cho đến khi ta đem vũng nước này khuấy đục, ta lại muốn nhìn xem có hay không con cá nào xuất hiện."
Hắn trực tiếp thổi tắt đèn trong phòng, thay quần áo lên giường ngủ.
Mà trong lòng lúc này lại nghĩ đến hôm nay nên đối với người nào xuất thủ đầu tiên.
Căn cứ theo kí ức của Tô Thần trước kia, trong số các thủ hạ thì Lăng Thiên Hà có ba đại tâm phúc.
Tưởng Thần Đông là một trong số đó.
Còn có hai người, một người tên là Tống Nguyên, một người khác tên là Lục Kháng.
Tưởng Thần Đông tạm thời không thể giết, dù sao tên đó vừa mới giúp hắn đem Tần Lan từ Ngọc Xuân Uyển chuộc ra.
Như vậy chỉ còn lại Tống Nguyên cùng Lục Kháng.
Mà nơi ở của Tống Nguyên lại cách phủ đệ của hắn cũng không xa...
"Không nên trách, muốn trách thì trách ngươi cách ta gần nhất."
Tô Thần lẩm bẩm nói.
Một chỗ khác trong hậu viện Tô Phủ.
Trong lầu các của Nhị phu nhân Thượng Quan Tử Vân ánh đèn vẫn còn le lói.
"Tiểu thư, bên phía chợ đen truyền ra tin tức nói lúc trước Tô Mộng Bạch từng chiếm được một tòa Ngũ phẩm đài sen."
Thị nữ Tiểu Lan đứng bên cạnh Thượng Quan Tử Vân mở miệng nói.
"Ngũ phẩm đài sen!"
Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quan Tử Vân trầm xuống.
"Phát động nhân thủ, tra ra đến cùng là ai đem tin tức như vậy phát ra, còn có tên Tô Thần kia sau khi trở về có phản ứng gì không?"
Thượng Quan Tử Vân lạnh giọng nói.
"Hắn sau khi trở về liền ở trong sương phòng trong tiểu viện và chưa hề đi ra, thật sự là quá nhát gan."
Tiểu Lan mở miệng nói ra.
"Không có đi ra sao? Tô Thần ngươi là đang chờ cơ hội sao?"
"Thế nhưng nếu như ngươi không có thực lực, coi như chờ đợi cũng vô dụng."
"Bất quá ta rất muốn nhìn một chút ngươi làm như thế nào vượt qua được cửa này, nếu như ngươi có thể vượt qua cửa này, ta cho ngươi một cái cơ hội gia nhập Thánh giáo."
Thượng Quan Tử Vân trầm giọng nói.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Tô Thần nằm ở trên giường tiếp tục tu luyện Kim Cương Hỗn Nguyên Kình.
Hắn cần phải trong thời gian ngắn nhất tu luyện đến tầng thứ ba!
Rất nhanh liền đến giờ Tý.
Tô Thần một mực ở trong phòng chờ đợi cũng không đợi được bất cứ người nào.
Tô Thần tiếp tục chờ đợi một canh giờ thế nhưng vẫn không có động tĩnh nào khác.
Thấy vậy hắn liền từ trên giường đi xuống.
Lúc này, bên ngoài mưa nhỏ vẫn còn đang rơi tí tách.
Tô Thần nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra, thân hình hắn lóe lên, nhảy ra khỏi tiểu viện.
Rất nhanh, Tô Thần liền đi tới phủ đệ của quản sự Kim Phong Tế Vũ Lâu - Tống Nguyên.
Ngoài phủ đệ, Tô Thần đã đổi y phục thành toàn thân áo đen, hắn đang chăm chú nhìn phủ đệ trước mặt.
Đồng thời trong đầu hắn cũng đang nhớ lại tình hình trong phủ đệ của Tống Nguyên.
Tống Nguyên chính là một trong mười tám quản sự của Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Vào thời điểm Tô Thần trước kia còn không có đi Sơn Hà Môn cũng tới qua nơi này mấy lần.
"Phía Tây Sương phòng bên kia là phòng ngủ của Tống Nguyên, trước đi Tây Sương phòng nhìn xem!"
Tô Thần nhảy lên tiến vào trong trạch viện của Tống Nguyên.
Bên trong phủ đệ lộ ra vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm mưa phùn đang rơi lách tách.
Căn cứ ký ức Tô Thần nhanh chóng xuất hiện tại Tây Sương phòng.
Thân hình hắn rơi vào bên ngoài Tây Sương phòng.
Ngưng thần yên lặng lắng nghe.
Bên trong sương phòng truyền ra một đạo âm thanh hô hấp của người đang ngủ say.
"Ở chỗ này, rất tốt!"
Tô Thần trên mặt lộ ra sát ý.
Oanh!
Hắn trực tiếp một quyền đánh nát cửa lớn sương phòng, thân hình vọt thẳng nhập vào bên trong sương phòng.
Trong sương phòng.
Tống Nguyên ngay tại ngủ say đột nhiên nghe được âm thanh vang dội, cả người từ hắn từ trên giường nhảy bật dậy, vơ tay một phát liền bắt được một thanh trường đao tại chỗ khác trên giường.
"Người nào?"
Hắn khẽ quát một tiếng, đồng thời trường đao trong tay trong nháy mắt chém ra.
"Người lấy tính mạng ngươi!"
Tô Thần hạ giọng lạnh giọng nói.
Cánh tay trái trong nháy mắt đem nắm thành quyền, một cỗ băng hàn chi khí tại trong bàn tay hắn bộc phát ra, sau đó một chưởng vỗ ra.
Bàn tay cùng trường đao va chạm, phía trên thanh trường đao kia nhanh chóng kết thành một mảnh hàn băng.
"Lạnh quá!"
Tống Nguyên vừa xuất đao vừa nói ra một tiếng lạnh quá.
Hàn khí phía trên thanh trường đao kia cấp tốc lan tràn đến trên người hắn.
Tống Nguyên ngay lập tức cảm thấy tâm mạch của mình trong nháy mắt liền ngừng đập.
Bịch!
Ngay sau đó cả người hắn liền hóa thành một cục băng cứng ngã xuống trên mặt đất.