Luật sư Trương vội vàng giải thích "Cậu Khương, xin cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi bảo cậu tránh đi, đây là ý nguyện của bà Khương Như Văn. Điều kiện để mở di chúc là hai người đồng thời có mặt ở đây, nhưng di chúc chia làm hai phần, cậu và Mạnh tiểu thư mỗi người một phần. Làm luật sư, tôi chỉ biết thi hành ý nguyện của bà ấy, tại sao bà lại chia nội dung di chúc thành hai phần riêng biệt, tôi cũng chịu. Xin mời cậu rời đi" Ông ta vươn tay, ý bảo Khương Vũ Bạch cùng người phụ nữ áo đen kia ra ngoài.
Khương Vũ Bạch cau mày, rõ ràng là rất không vui. Hắn hừ một tiếng, đứng dậy theo người kia ra ngoài. Cô ta nhìn ta cười cười, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Cửa bị đóng trong nháy mắt, ta đột nhiên có cảm giác muốn bỏ trốn. Ta cảm thấy tất cả sự việc đều không đơn giản, Khương gia gia cảnh giàu có, mặc dù không phải loại phú hào ngồi trên núi vàng núi bạc nhưng ít nhất cũng đã vượt xa tiêu chuẩn khá giả. Theo lẽ bình thường, hai bác cũng sẽ tuyệt đối không tùy tiện ủy thác cho một trụ sở không đáng tin cậy như vậy. Đây rốt cuộc là nơi nào, thật sự là trụ sở văn phòng luật sư sao? Còn có di chúc làm sao mà phải chia làm hai, tài sản Khương gia cứ trực tiếp giao cho Khương Vũ Bạch, hà tất phải liên lụy đến người ngoài như ta.
Luật sư Trương rõ ràng đã cảm nhận được sợ hãi trong lòng ta, hơn nữa nụ cười trên mặt ông ta cũng từ từ đi xuống. Ông đi đến trước cửa sổ, đem bức màn kéo lên, bức màn có hai lớp, vô cùng dày nặng, trong phòng chỉ còn lại là một mảng u ám. Trương luật sư lại đi tới cửa, đem cửa phòng khóa trái.
Ta càng khẩn trương, vội vàng đứng lên, tìm mọi khả năng tránh xa ông ta: "Ông đang...Làm cái gì...Xem di chúc thôi...ông kéo...kéo màn làm cái gì..."
Hai tay ta liều mạng ôm lấy ngực, miệng thở dốc, nghĩ thầm sẽ không xui xẻo như vậy, gặp phải loại biến thái này, luật sư vô lương lòng dạ hiểm độc...Trong đầu ta hiện ra khả năng ngày mai báo chí xuất hiện tiêu đề "Luật sư lòng dạ hiểm độc lợi dụng truyền đạt di chúc cưỡng bức cô gái trẻ tới chết"..=.=
Trương luật sư thấy bộ dáng sắp bị dọa sợ đến tiểu ra quần của ta có điểm buồn cười, mở ra đèn bàn, hiện tại là nguồn sáng duy nhất trong phòng. Ông ho nhẹ một tiếng khôi phục bộ mặt nghiêm túc, đôi tay ở sau đầu cử động một chút, đem da trên đỉnh đầu lột xuống...
Quỷ...... Quỷ......
Ta chưa kịp hô lên, trông thấy ở dưới tầng da đầu kia xuất hiện tóc, lớp da giả kia chính là mặt nạ trùm đầu! Quan trọng là, tại sao có thể làm thật đến như thế?Nếu ông ta không tự mình gỡ xuống, dù ta có tự mình xăm soi, cũng chưa chắc đã nhìn ra điểm bất thường. Cuối cùng ông gỡ mắt kính vuông đặt xuống.
Ta kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống, tròn mắt nhìn nam nhân trung niên đầu hói biến thành một nam tử trẻ tuổi thậm chí còn có chút đẹp trai.
"Anh..." Ta run rẩy đôi môi. Cosplay cũng đã đạt đến trình độ này sao?
*cosplay: là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, là sự kết hợp của "costume" (trang phục) và "role play" (hóa thân), được phát âm là kosupure ở Nhật. (wiki)
"Không phải là truyền đạt di chúc sao...Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra" Ta kinh ngạc đến mức nói không lên lời.
"Di chúc" Người kia đem túi giấy quăng cho ta, ta tiếp nhận, phát hiện trọng lượng của nó nhẹ hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Ta mở ra túi giấy liền thấy bên trong chỉ có một khối bọt biển cùng mấy tờ báo, khó trách từ bên ngoài nhìn dày nặng vô cùng, cầm trên tay lại rất nhẹ.
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào" Ta cau mày, tất cả đều đã vượt qua phạm vi hiểu biết của ta.